• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Leia

Sau lễ công chiếu Lương Tâm Trừng lại trở về Hoành Điếm tiếp tục đóng phim, thuận tiện làm chân shipper giúp Tạ Đàm Phong giao đồ cho Đinh Nghiêu, bao gồm một túi đồ ăn vặt cỡ bự, áo quần chống nắng và một túi thuốc trị đau đầu cảm mạo hạ sốt linh tinh.

“Thầy Tạ dặn cậu phải chú ý giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức, cũng đừng giận anh ấy nữa. Mai kia anh ấy có thời gian sẽ đến thăm.”

Lương Tâm Trừng làm hết phận sự, truyền đạt lại nguyên văn lời dặn dò quan tâm của Tạ Đàm Phong. Đinh Nghiêu xì một tiếng, tùy tay mở túi đồ ăn vặt ném một phong chocolate cho Lương Tâm Trừng: “Anh Tâm Trừng đừng để ý đến anh ấy, sau này cũng đừng nhận làm shipper hộ nữa.”

“Sao làm thế được, thầy Tạ là tiền bối mà.”

“Tiền bối cái gì, anh ấy chỉ mới hai mấy tuổi, cứ làm như mình là cha chú người ta không bằng.”

Đinh Nghiêu lẩm bẩm một câu rồi mở hộp pudding cắn một miếng, sau đó cậu ta do dự tiến đến gần Lương Tâm Trừng hơn, “Anh ấy còn nói gì nữa không?”

Lương Tâm Trừng phụt cười: “Đúng là đang giận nhau à? Muốn biết anh ta nói gì thì cậu tự gọi điện thoại hỏi đi?”

Đinh Nghiêu nhíu mũi: “Không thèm, anh ấy không thích em nhận vai này, em cãi nhau một trận rồi mới chạy đến đây đấy chứ. Không thể nhận thua trước được.”

“Thì người ta cũng muốn tốt cho cậu.”

“Ai cần, muốn tốt nên bắt em đóng phim chung với bạn gái tin đồn của anh ấy à? Cố ý dằn mặt em hay sao?”

Đinh Nghiêu càng nói càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng gần như đã bị nuốt trọn trong tiếng nhai pudding, thế mà Lương Tâm Trừng lại nghe thấy hết. Cậu ho nhẹ một tiếng, thử thăm dò: “Cậu và thầy Tạ, hai người…?”

Đinh Nghiêu hơi đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh cười ngượng ngùng: “Không có, anh Tâm Trừng đừng nói ai biết đấy, người ta hiểu lầm thì không hay… Đúng là em thích anh Tạ, nhưng anh ấy không thích em đâu, chỉ xem em như em trai thôi.”

Lương Tâm Trừng: “…”

Cậu cũng không biết nên mắng Đinh Nghiêu thật sự phổi bò đến chuyện này cũng dám nói cho mình nghe, hay nên cạn lời vì đương sự trong cuộc mù mờ như thầy bói xem voi nữa.

“Cậu cho rằng thầy Tạ xem cậu như em trai?”

“Chứ không thì sao?” Đinh Nghiêu thở phì phì, ngoạm một miếng pudding lớn như thể đang nhai thịt Tạ Đàm Phong, “Lúc nào cũng coi em là trẻ con, thích quản lý hơn cả bố em mẹ em cậu em luôn.”

“Anh ta quan tâm nên mới muốn quản lý cậu chứ.”

Lương Tâm Trừng lười nói tiếp, cậu không có hứng thú xen vào chuyện của người khác, đặc biệt là chuyện tình cảm. Cho dù biết Tạ Đàm Phong chắc chắn có ý khác với Đinh Nghiêu nhưng biết phải mở miệng thế nào đây, chẳng lẽ cậu phải nói mình tận mắt chứng kiến Tạ Đàm Phông hôn trộm cậu ta trong phòng trang điểm à? Đấy gọi là ở không đi tìm việc.

Buổi tối xong việc trở lại khách sạn, Lương Tâm Trừng gặp phải một người không muốn gặp  trước cửa thang máy. Úy Tây Song đang chờ thang tháo cặp kính râm cỡ đại trên mặt xuống, thấy Lương Tâm Trừng thì ra vẻ ngạc nhiên: “Nghe nói cậu cũng đóng phim ở đây, không ngờ lại trùng hợp ở cùng khách sạn luôn.”

Lương Tâm Trừng hờ hững gật đầu: “Khéo thật.”

Phòng của cậu nằm trên tầng 16, Úy Tây Song ở trên cậu một tầng. Cậu ta đến Hoành Điếm nhận một bộ phim tiên hiệp cổ trang, hôm nay vừa vào đoàn. Đứng trong thang máy rồi Úy Tây Song vẫn lải nhải liên hồi, Lương Tâm Trừng vừa đáp máy bay vào sáng sớm lại phải quay phim cả ngày trời đã mệt đến mức không còn sức lực đối phó, thế là cậu lựa chọn im lặng đứng dựa vào vách thang máy ngủ gật.

“Thật ra chiều nay tôi có đến trường quay đoàn các cậu, nhưng lúc ấy cậu đang đóng phim nên mới không quấy rầy, chỉ nhìn một chút rồi đi ngay.”

Úy Tây Song thu lại ngữ điệu ngả ngớn thường ngày, Lương Tâm Trừng thấy hơi lạ bèn mở mắt ra nhíu mày khó hiểu.

Úy Tây Song thở dài: “Đừng đứng ngủ gật, về phòng rồi hãy ngủ.”

Lương Tâm Trừng đứng thẳng người dậy, Úy Tây Song bật cười: “Thật ra đúng là muốn chạy tới chào một tiếng, nhưng biết cậu không thích nên tôi cũng thôi.”

Lương Tâm Trừng nghe lời này cảm thấy vừa mất tự nhiên vừa xấu hổ. Thang máy dừng ở tầng 16, cửa vừa mở ra cậu đã vội vã phóng ra ngoài, để lại Úy Tây Song ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu cười, giơ tay ấn nút đóng cửa lại.

Lương Tâm Trừng tắm rửa sấy khô tóc xong đâu đấy thì cơn buồn ngủ cũng bốc hơi sạch sẽ. Cậu cầm điện thoại lên lướt Weibo vài vòng giết thời gian, đến lúc nhìn thấy nội dung đứng đầu bảng hot search thì đột nhiên vùng dậy, sắc mặt lập tức đông cứng.

Hạ Viễn Hàng lại bị văn phòng săn tin lần trước tung scandal, lần này là về chuyện gia đình. Trong đoạn clip do paparazzi quay được, Hạ Viễn Hàng xảy ra tranh cãi với Hạ Hướng Chu trước cửa tiểu khu. Hạ Hướng Chu hết tự tát mình lại lau nước mắt, toàn bộ quá trình Hạ Viễn Hàng không hề dao động, còn hất đổ bánh kem bố mình đưa cho rồi xoay người đi thẳng vào bên trong, Hạ Hướng Chu thì bị bảo vệ ngăn lại không cho vào. 

Phóng viên dùng lời lẽ cực kỳ cường điệu mô tả mối quan hệ của hai cha con nhà này sinh động như thật, trong ngoài ám chỉ Hạ Viễn Hàng bất hiếu, có quan hệ không tốt với bố ruột nên thẳng thừng đuổi bố ra khỏi nhà không muốn nhận.

Clip bị tung lên cách đây mấy tiếng đồng hồ, các trang truyền thông giải trí và đám blogger thích cọ fame đua nhau forward, tất cả xôn xao mỗi người một ý, chỉ riêng Hạ Viễn Hàng là không có động tĩnh gì, cũng không có bất kỳ phát ngôn nào đáp trả.

Lương Tâm Trừng F5 thêm lần nữa, hai phút trước phòng săn tin lại thả ra một thông tin mới, nói là đã liên hệ thành công và phỏng vấn độc quyền với ông Hạ Hướng Chu. Cậu cố đè nén cơn buồn nôn ấn mở vào thứ gọi là video phỏng vấn kia xem thử, suốt từ đầu đến cuối Hạ Hướng Chu liên tục khóc lóc trước ống kính trách mắng kết tội Hạ Viễn Hàng, nói rằng mấy năm nay anh chưa một lần trở về nhà, sau khi nổi tiếng rồi còn đổi hết phương thức liên lạc mặc kệ bố mình, mấy lần ông ta chủ động đi tìm con đều bị người ta ngăn lại bên ngoài, suýt nữa còn ẩu đả với vệ sĩ. Cuối cùng Hạ Hướng Chu tháo găng tay xuống khoe ra bàn tay bị thiếu mất hai ngón, bảo mình đi làm thuê không may gặp tai nạn lao động đứt ngón tay, ngày hôm đó thật sự cùng đường rồi mới đi tìm con trai xin ít tiền thuốc men, kết quả vẫn bị Hạ Viễn Hàng tàn nhẫn đuổi đi.

Phóng viên vờ vịt hỏi Hạ Hướng Chu tại sao lại có mâu thuẫn sâu sắc với Hạ Viễn Hàng như vậy, giữa hai cha con hẳn phải có hiểu lầm gì, hoặc ông ta đã làm gì mới khiến con trai không thể tha thứ.

Hạ Hướng Chu lau nước mắt nức nở đáp: “Từ nhỏ nó đã không thân thiết với tôi, trước kia tôi bận làm việc tối ngày, luôn là mẹ nó chăm sóc cho nó. Về sau mẹ nó bị bệnh qua đời, nó lên đại học thì hầu như không trở về nhà nữa, cuối cùng biến thành thế này. Tôi biết hiện giờ nó là ngôi sao lớn kiếm được nhiều tiền, vì đề phòng tôi sợ tôi vòi tiền nên mới muốn lảng tránh. Nhưng tôi thật sự không cần, lần này vì tay bị thương tàn tật không thể kiếm việc được nữa, cùng đường lắm rồi mới phải đi tìm con…”

Nếu chỉ xem clip mà không chính mắt chứng kiến độ vô sỉ của người đàn ông này, có lẽ Lương Tâm trừng đã tin sái cổ rằng Hạ Viễn Hàng là đứa con bất hiếu bỏ mặc cha ruột không lo. Sự thật chứng minh kẻ đầu trọc không sợ bị nắm tóc, ai không biết xấu hổ mới là người đáng ghê tởm nhất.

Hiện giờ mọi việc đã rõ, Hạ Hướng Chu cố tình bắt tay với trang săn tin kia hợp tác đôi bên cùng có lợi, một bên đòi tiền, bên kia muốn tin tức nóng hổi, còn thanh danh Hạ Viễn Hàng sẽ ra sao thì không một ai quan tâm.

Lương Tâm Trừng không xem hết clip đã phải tắt đi, sau đó mở WeChat lên nhắn tin cho Hạ Viễn Hàng: [ Tôi vừa đọc tin tức trên mạng, anh định đáp trả thế nào? Có cần hỗ trợ không? ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK