• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Leia

Hạ Viễn Hàng được đưa vào phòng cấp cứu để khâu vết thương, Lương Tâm Trừng bận rộn lo lắng suốt một đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu yên lặng đứng dựa lưng vào vách tường như thể mất hết sức lực, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu không nhúc nhích.

Hạ Thiên Kỳ đi theo nhìn dáng vẻ này của cậu mà chần chừ muốn nói lại thôi. Nửa tiếng trước, cậu ta nhận được điện thoại của Lương Tâm Trừng nhờ giúp đỡ liên hệ với người quen ở bệnh viện tư nhân này, có thế mới không để cho tin tức hai minh tinh nổi tiếng nửa đêm chạy vào bệnh viện công lập oanh tạc khắp các mặt báo chí. Lúc nhìn thấy “người bạn bị thương” trong miệng Lương Tâm Trừng là Hạ Viễn Hàng, đúng là cậu ta rất kinh ngạc, nhưng rồi nháy mắt hiểu được ngữ khí nôn nóng của cậu trong điện thoại là vì lý do gì.

“Cậu… có sao không?”

Lương Tâm Trừng nhắm mắt lại, dường như cậu cũng nhận ra bản thân quá căng thẳng, thậm chí là thất thố: “Không sao… Cảm ơn cậu, nếu không có cậu giúp đỡ, tôi thật sự không biết mình nên làm gì nữa.”

Hạ Thiên Kỳ là người duy nhất biết được tình cảm cậu dành cho Hạ Viễn Hàng, mấy năm trước cậu ta vô tình nhìn thấy tấm ảnh Hạ Viễn Hàng thời cấp ba được cất kỹ nên Lương Tâm Trừng mới phải tiết lộ qua loa vài câu, thật ra cũng không muốn quá nhiều lời. Phần tình cảm cất giấu suốt mười năm này cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý chôn sâu cả đời không nói ra miệng, cũng không cần bất kỳ ai chia sẻ.

“Việc nhỏ thôi, đừng khách sáo. Nhưng chuyện giữa hai người là sao? Tay anh ta bị gì thế?”

Lương Tâm Trừng lắc đầu: “Gặp chuyện ngoài ý muốn.”

Hạ Thiên Kỳ không hỏi thêm nữa, tuy cậu ta có quan hệ tốt với Lương Tâm Trừng thật, nhưng có một số việc nếu đương sự không muốn nói, cậu ta cũng sẽ không hỏi.

Vết thương của Hạ Viễn Hàng phải khâu mười mấy mũi, còn kéo theo cơn sốt nhẹ. Bác sĩ kê đơn, dặn anh truyền thuốc xong mới được ra về. Lương Tâm Trừng tiễn Hạ Thiên Kỳ về trước, mình thì ở lại bên cạnh Hạ Viễn Hàng.

Hộ sĩ cắm kim truyền dịch cho Hạ Viễn Hàng xong lập tức rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Hạ Viễn Hàng nằm trên giường bệnh chật vật hiếm thấy, anh miễn cưỡng kéo một nụ cười ra với Lương Tâm Trừng: “Đêm nay thật sự phải cảm ơn cậu và bạn cậu, tôi sẽ nhanh chóng trả lại tiền.”

“Không cần vội, anh dưỡng bệnh cho tốt đi rồi nói sau.”

Hạ Viễn Hàng còn muốn nói nữa, nhưng vừa mở miệng ra đã bị Lương Tâm Trừng nhét một viên thuốc vào miệng, ngay sao đó là một ly nước ấm. Cậu cười nói: “Uống thuốc trước đã.”

Hạ Viễn Hàng nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu mà nháy mắt trở nên hoảng hốt, theo phản xạ nhấp một ngụm nước nuốt viên thuốc xuống.

Lương Tâm Trừng buông ly rồi ngẩng đầu quan sát tốc độ truyền thuốc, phỏng chừng khoảng một tiếng nữa mới có thể xong. Cậu cúi xuống xem thời gian trên điện thoại, lúc này đã qua 0 giờ sáng.

Hạ Viễn Hàng nhắc nhở: “Hay là cậu về trước đi, làm phiền cậu lâu như vậy tôi cũng ngại lắm.”

Lương Tâm Trừng không thèm để ý, cậu kéo một chiếc ghế dựa đến gần mép giường ngồi xuống, hỏi Hạ Viễn Hàng: “Anh thật sự quyết định từ nay về sau sẽ mặc kệ sống chết của bố mình rồi à?”

Ánh mắt Hạ Viễn Hàng trầm xuống, cuối cùng vẫn gật đầu: “Nếu tôi không hành động cứng rắn thì ông ấy sẽ mãi chứng nào tật nấy, có lẽ lần tới con dao sẽ trực tiếp thọc vào người tôi luôn.”

“Anh hiểu được là tốt, hai triệu kia không cần gấp, dù sao tôi cũng đang không cần dùng tiền. Nhưng mà, chuyện anh không còn đồng nào trong người là thật sao?”

Hạ Viễn Hàng hơi xấu hổ, ai có thể ngờ một minh tinh nổi tiếng giá trị thương mại ngàn vạn như anh bây giờ lại biến thành kẻ không xu dính túi đâu. Có điều giá trị thương mại và số tiền thực tế kiếm được vẫn có sự chênh lệch lớn, anh chỉ mới nổi tiếng khoảng hai năm, lại bị ông bố cờ bạc không ngừng bóc lột như quỷ hút máu, không lâu trước còn bỏ một số tiền lớn ra thành lập phòng làm việc cá nhân, thế nên sau khi quăng hết mấy tấm thẻ ngân hàng kia ra thì thật sự không còn lại đồng nào nữa.

“Số tiền bị bố anh lấy đi rồi thì thôi, ngày mai nhớ ra ngân hàng báo mất thẻ để khóa tài khoản lại… Chắc anh chưa khốn cùng đến mức không trả nổi tiền thuê nhà đâu nhỉ?”

Xét tình huống gia đình Hạ Viễn Hàng, Lương Tâm Trừng không tin căn hộ anh đang ở là tự mình mua đứt. Quả nhiên Hạ Viễn Hàng cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Căn hộ đó là công ty thuê cho, vốn dĩ cuối tháng này phải dọn ra trả nhà cho bọn họ, tôi đã kêu trợ lý đi tìm nhà mới rồi.”

Với đặc thù công việc, những người như Lương Tâm Trừng và Hạ Viễn Hàng muốn thuê nhà hiển nhiên không thể chọn địa điểm an ninh quá kém, tiền thuê mỗi tháng ít nhất phải đến vài chục nghìn tệ. Ngân sách phòng làm việc thật ra vẫn còn tiền nhưng anh không tính toán đụng vào số tiền đó, nếu đột nhiên yêu cầu chi ra một khoản sẽ khiến Hướng Kiều và các nhân viên nghi ngờ, mà anh lại không muốn quá nhiều người biết đến chuyện của Hạ Hướng Chu.

Hạ Viễn Hàng không nói, Lương Tâm Trừng cũng đoán được anh đang trong tình cảnh thế nào: “Thôi, để tôi cho anh mượn thêm một khoản nữa, anh mau đi cast phim mới kiếm tiền trả lại tôi là được.”

“… Cảm ơn.”

Lương Tâm Trừng tùy tiện gật đầu, thấy không còn gì cần nói nữa bèn cúi xuống chơi điện thoại. 

Thời gian từ từ trôi đi, Hạ Viễn Hàng nằm thẳng xuống, đầu óc nặng nề choáng váng nhưng lại không thấy buồn ngủ, thế là ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt Lương Tâm Trừng. Hàng lông mi dày rậm của cậu hơi rủ xuống, ánh đèn tù mù đổ bóng lên nửa mặt khiến cho đường nét ngũ quan càng thêm mềm mại.

Đây là lần đầu tiên Hạ Viễn Hàng dùng nhiều thời gian đánh giá ngoại hình Lương Tâm Trừng như vậy. Trước nay anh luôn biết Lương Tâm Trừng xinh đẹp, đó là sự thật ai cũng phải công nhận, nhưng lại là lần đầu Hạ Viễn Hàng thật sự cảm nhận được lực tác động từ vẻ đẹp này đánh vào tâm trí, quả thực là vô cùng mị hoặc.

Nhận thấy suy nghĩ trong đầu lại sắp đi chơi xa, Hạ Viễn Hàng nhắm mắt lại không nhìn nữa… Hóa ra cũng có ngày anh bị dục vọng cám dỗ, những hình ảnh về buổi tối tình sắc đó cứ vô tình cố ý hiện ra đứt quãng làm cách nào cũng không bôi xóa đi được, chuyện này khiến anh không khỏi bực bội.

Lương Tâm Trừng ghé sát lại gần hỏi Hạ Viễn Hàng: “Anh làm sao thế? Khó chịu ở đâu à? Hay là anh cứ ngủ một giấc đi, bao giờ xong tôi gọi.”

Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, Hạ Viễn Hàng ngửi được mùi nước hoa trên người Lương Tâm Trừng bèn nghiêng đầu theo phản xạ. Lương Tầm Trừng sửng sốt, dường như cũng nhận ra hành động của mình hơi suồng sã lập tức ngượng ngùng lùi người lại.

“Không sao, khá hơn nhiều rồi. Tôi không buồn ngủ, nằm đây cũng không ngủ được. Nếu cậu mệt thì cứ ngủ một lát đi, tôi tự xem cũng không có vấn đề gì đâu.”

Hạ Viễn Hàng giải thích vì không muốn để Lương Tâm Trừng cảm thấy quá xấu hổ.

“Tôi cũng không muốn ngủ.” Lương Tâm Trừng không nói nữa, lại cúi đầu lẳng lặng xem điện thoại.

Khoảng 1 giờ rưỡi sáng bọn họ mới từ trong bệnh viện đi ra, ngồi taxi trở về tiểu khu Hạ Viễn Hàng đang ở. Lúc xuống xe anh lại cảm ơn Lương Tâm Trừng lần nữa: “Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, hôm khác để tôi mời bữa cơm.”

Lương Tâm Trừng bật cười, đây là lần đầu tiên Hạ Viễn Hàng chủ động mời cậu ăn cơm: “Vòng tay của tôi…”

Lúc này Hạ Viễn Hàng mới nhớ ra chuyện chính ngày hôm nay: “Muộn quá rồi, cậu vẫn nên về nghỉ ngơi đi. Lần sau tôi sẽ trả lại cho, yên tâm không mất được đâu.”

“Cũng được.”

Lương Tâm Trừng rút điện thoại ra lắc lư trên tay, “Có thể add WeChat không?”

Hạ Viễn Hàng cũng bật cười mang theo chút bất đắc dĩ và xấu hổ. Bọn họ quen biết nhau hai năm, thế mà đến tận bây giờ vẫn chưa hề trao đổi phương thức liên lạc.

Hạ Viễn Hàng quét bạn tốt xong thì bước xuống xe, Lương Tâm Trừng vẫy vẫy tay nhắc nhở: “Về nhà nhớ nghỉ ngơi, ngày mai phải uống thuốc đấy.”

“Được, cậu cũng mau về đi, nhớ chú ý an toàn.”

Thời điểm xe nổ máy lần nữa Lương Tâm Trừng mới cúi đầu lẳng lặng cười một cái, cậu biết số WeChat công việc của Hạ Viễn Hàng vì đã từng nhìn thấy trong lúc làm việc, nhưng số lần này bọn họ trao đổi cho nhau là số cá nhân. Cuối cùng Hạ Viễn Hàng đã không còn cố ý đối phó với cậu nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK