• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt thiếu niên đại biến, chỉ vào Diệp Trấp Đào nói: “Ngươi là ai, sao lại nói năng thô tục như vậy?”

“Ta nói năng thô tục, còn ngươi làm những chuyện gì?”

“Ta đang nói chuyện với Linh Linh muội muội, liên quan gì đến ngươi?”

“Ôi chao, xưng hô cũng thay đổi nhanh ghê, vừa rồi còn gọi cả tên lẫn họ, giờ đã gọi là Linh Linh muội muội rồi?”

Thiếu niên cũng là người danh môn vọng tộc, quen được người khác nâng niu, đâu có chịu nổi kiểu nói năng châm chọc này, lập tức tức giận không thôi, “Ngươi ngươi ngươi…”

Nói ba lần chữ “ngươi”, mà không nói ra được thứ gì.

“Đừng có ngươi ngươi ngươi nữa, người như ngươi nói chuyện còn không lưu loát, lại muốn lấy hai người, đang mơ mộng hão huyền gì à? Linh Linh, chúng ta không cần để ý tới hắn, với gia thế của muội hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn.”

Thiếu niên tức giận không chịu nổi, “Việc hôn nhân là chuyện lớn, mệnh của phụ mẫu lời của bà mối, ngươi có tư cách gì mà thay Linh Linh hủy hôn?”

“Ngươi cũng biết việc hôn nhân là chuyện lớn, mệnh của phụ mẫu lời của bà mối đấy à? Vậy người bên cạnh ngươi là thứ gì? Có phải là vô môi cẩu hợp* không?”

*"Vô môi cầu hợp" là một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là kết hôn mà không có sự ràng buộc chính thức như "tam thư lục lễ".

Thiếu nữ tên Thanh Nhi bỗng dưng rơi nước mắt, “Tỷ tỷ sao lại nói như vậy, ta chỉ dũng cảm theo đuổi tình yêu, bọn ta có sai gì đâu?”

“Không sai không sai, các ngươi không sai, hai ngươi đều bệnh thần kinh sao có thể sai được? Chỉ là bọn ta trèo cao không thể với tới thôi.”

Diệp Trấp Đào dựa vào miệng lưỡi sắc bén, thành công lật ngược tình thế, chỉ vào cặp thiếu niên thiếu nữ, mắng: “Nhớ kỹ! Là Linh Linh nhà ta không muốn cái thứ rác rưởi thối tha như ngươi! Cô nương này thích rác, thì mang về đi, dù sao bọn ta không cần.”

Nói xong kéo Linh Linh nghênh ngang rời đi, để lại thiếu niên tức giận đứng đó.

Sau sự việc này, Linh Linh có cái nhìn khác về Diệp Trấp Đào, không chỉ bắt đầu gọi nàng là Trấp Đào tỷ tỷ, mà còn mỗi khi có đồ chơi, món ngon đều nghĩ đến nàng.



Hạ Chiếu cũng nhận ra Hạ Linh dạo này thường lén lút tìm Diệp Trấp Đào, thái độ cũng không còn thù địch như trước.

Một lần đi qua chỗ của Hạ Linh, hắn bất ngờ phát hiện Diệp Trấp Đào đang trang điểm cho Hạ Linh, hai người vui vẻ hòa thuận, như một cặp bạn thân khuê trung.

Hạ Linh tinh mắt, thấy Hạ Chiếu, gọi: “Tam ca.”

Tay của Diệp Trấp Đào run lên, đặt bút vẽ xuống, “Hạ tướng quân, chào ngài.”

“Tam ca, sao huynh lại đến đây?”

Hạ Linh vì chột dạ, mà giọng nói trở nên nhỏ dần.

Nàng ta nên giải thích với tam ca thế nào đây, rằng nàng ta đã phản chiến về phe Diệp Trấp Đào? Rõ ràng tháng trước, nàng ta và tam ca đều nhất trí cho rằng Diệp Trấp Đào là một người nữ nhân xấu xa có âm mưu.

Nhưng khi ở chung, nàng ta phát hiện Diệp Trấp Đào không giống như tưởng tượng, nàng thật sự rất tốt, không chỉ giúp nàng ta trị mụn, lấy lại thể diện mà còn dạy nàng ta trang điểm.

Nàng ta muốn nói với tam ca rằng đừng có thành kiến với nàng, nhưng từ lập trường của hắn, lại không biết nên nói thế nào.

Hạ Chiếu lạnh lùng liếc nhìn Diệp Trấp Đào một cái.

Bị lườm tới, Diệp Trấp Đào: “……” Đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Hạ Chiếu nói: “Người của Hàn gia tới nói muội muốn hủy hôn.”

Hạ Linh hoảng hốt trong lòng, thầm nghĩ: chuyện này quả nhiên đã đến tai Hạ Chiếu, chỉ sợ Hạ Chiếu sẽ giận chó đánh mèo lên Diệp Trấp Đào.

Vội vàng nói: “Hủy hôn là chuyện của muội, không liên quan đến Trấp Đào tỷ tỷ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK