Tại phủ tướng quân, Lão thái quân đột nhiên đứng dậy, lại xác nhận với người phía dưới, “Bọn Chiếu nhi, thật sự ở thôn Từ gia sao?”
Người nọ đáp: “Ta không dám lừa Lão thái quân, đây là chứng cứ Hạ tướng quân giao cho ta.”
Người nói chính là nhi tử thổ phỉ của Từ lão bá, trước khi đi Hạ Chiếu đã đưa cho hắn ta khối ngọc bội, bảo hắn ta đến phủ tướng quân chuyển lời. Hắn ta không dám chậm trễ, đi ba ngày đường thủy tới đến được phủ tướng quân.
Lão thái quân lập tức ra lệnh, “An bài nhân mã ngay lập tức đến thôn Từ gia.”
Trong khi đó, nhà Nhị Ngưu đang tổ chức tiệc cưới, không khí vui vẻ. Trong tiệc, Nhị Ngưu không ngừng kính rượu Hạ Chiếu, ý muốn làm hắn say rõ ràng không che giấu.
Nếu đã như vậy, thì chiều theo hắn ta, ba bốn ly rượu vào họng, Hạ Chiếu giả vờ say sưa “ngã” xuống bàn.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được có người đẩy vai mình. Người kia thấy hắn không phản ứng, lại giả vờ gọi hắn hai lần, “Chiếu ca? Ca?”
Xác nhận hắn đã hoàn toàn say khướt, liền nhỏ giọng gọi người, “Mấy người qua đây, kéo hắn vào trong.”
Mấy người hợp sức kéo hắn vào tân phòng đáng lẽ thuộc về Nhị Ngưu.
“Người đã bị ngươi làm say, tối nay ngươi hãy nắm bắt cho tốt, ta đi trước, Tiểu Đào đang chờ ta.” Hắn nghe thấy Nhị Ngưu nói vậy.
“...Được.” Giọng nói run rẩy còn lại là của Ki Muội.
Cửa phòng bị đóng chặt, Ki Muội phấn khích đi về phía Hạ Chiếu đang nằm trên giường, lẩm bẩm: “Chiếu ca ca, cuối cùng huynh đã thuộc về ta.”
Một tay nàng ta chuẩn bị vuốt lên mặt Hạ Chiếu, thì người đang say bỗng mở mắt ra—
Chỉ thấy đôi mắt hắn sáng rõ, làm sao có bộ dáng của người say rượu.
Ki Muội nhận ra điều gì, đang định chạy trốn, Hạ Chiếu đã nhanh chóng nắm chặt cổ nàng ta, “Dám kêu người thì ta sẽ g.i.ế.c ngươi, dẫn ta đi tìm Tiểu Đào.”
Một khắc kia, Ki Muội cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ Hạ Chiếu, nàng ta có thể chắc chắn, chỉ cần nàng ta kêu một tiếng, đôi tay đẹp đẽ đó sẽ không do dự mà bóp gãy cổ nàng ta.
Ki Muội hoảng loạn cầu xin, “...Ta không kêu, huynh đừng g.i.ế.c ta, ta dẫn huynh đi, ta dẫn huynh đi.”
Ki Muội dẫn Hạ Chiếu đến một nơi vào núi hẻo lánh, nói: “Chiếu, Chiếu ca ca, Tiểu Đào tỷ tỷ ở bên trong.”
Chỉ thấy hai bên cửa động treo hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm, trong bóng đêm trông vừa ma mị vừa u ám, giống như một cái hang của yêu quái.
Từ bên trong truyền ra tiếng la của Diệp Trấp Đào, “Tình cảm không thể cưỡng cầu, ngươi tỉnh táo lên một chút!”
Hạ Chiếu quăng Ki Muội sang một bên, nhanh chóng xông vào trong, đúng lúc thấy Nhị Ngưu mặc áo tân lang đang định trùm khăn cho Diệp Trấp Đào.
Diệp Trấp Đào liều mạng vùng vẫy, “Dưa hai xanh không ngọt, chúng ta không có hôn thư của nha môn, thành thân cũng không tính!”
Nhị Ngưu không nghe, cố chấp nói: “Chỉ cần trùm khăn và bái thiên địa, nàng đã là của ta rồi, đến lúc đó nàng không nhận cũng phải nhận…”
Chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy cổ bị siết chặt, cả người bị ném ra ngoài cửa động “bịch” một tiếng.
“Ôi—” Nhị Ngưu ngồi ở cửa động, đau đớn ôm m.ô.n.g kêu la.
Khi nhìn thấy gương mặt Hạ Chiếu, đáy mắt Diệp Trấp Đào nhanh chóng ngấn nước, “Hu hu, Hạ tướng quân, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Ngoài cửa động có tiếng ồn ào, hóa ra là Ki Muội trở về báo tin, gọi thân thích đến.
Một đám người cầm đuốc đứng bên ngoài hang, mặt không biểu cảm bao vây lấy hai người, bọn họ đều là huynh đệ thúc bá của Nhị Ngưu, là đồng hương cũng là đồng phạm.
Quả thật là vùng quê nghèo khó sinh ra điêu dân.
Câu nói của người xưa không sai.
Hạ Chiếu bỗng bật cười.