Diệp Trấp Đào đã xuyên không, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đô thị tổng tài bá đạo ngọt ngào mà cô từng đọc, trở thành nữ phụ độc ác đã hạ thuốc cho nam chính.
Thời điểm cô xuyên không thật không may, vừa đúng lúc nữ phụ độc ác trong truyện sau khi hạ thuốc đã chết.
Và cô mơ mơ màng màng tưởng mình đang mơ, nên đã cưỡng ép nam chính bị hạ thuốc tay trói gà không cặt.
Khi cô tỉnh dậy, nhìn thấy nam chính không một mảnh vải, ánh mắt đầy sát khí, sợ hãi mà xin lỗi ngay lập tức, “Xin lỗi, mọi chuyện tối qua đều là lỗi của tôi, tôi nhất thời bị ma quái ám ảnh, đảm bảo sẽ cải tà quy chính, xin anh cho tôi một cơ hội.”
Không thể trách cô nhút nhát, chỉ vì cô là một nhân vật phản diện thực thụ, vì yêu nam chính mà làm đủ điều xấu xa, cuối cùng phải chịu kết cục thảm khốc, cô có thể không sợ sao?
Đối mặt với lời xin lỗi chân thành của cô, tổng tài bá đạo Hạ Chiếu rõ ràng không tin tưởng, người phụ nữ trước mặt này thực sự có quá nhiều chuyện xấu không đáng tin!
Hạ Chiếu cười lạnh một tiếng, “Cô lại chuẩn bị trò gì, quay phim hay ghi âm? Định dùng chuyện tối qua để uy h.i.ế.p tôi để làm bà Hạ?”
“Không có trò gì, không có quay phim cũng không có ghi âm, thật đấy, tôi thề, chuyện tối qua chỉ có tôi và anh biết, không có người thứ ba nào biết cả!”
Diệp Trấp Đào quỳ ngồi trên giường lộn xộn, giơ ba ngón tay lên, ánh mắt kiên định như khi vào Đảng.
Hạ Chiếu hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Diệp Trấp Đào là em gái của bạn thân của anh, cách đây nửa năm, gia đình bạn anh gặp nạn, chỉ có Diệp Trấp Đào sống sót, với mong muốn chăm sóc em gái của bạn, Hạ Chiếu đã đưa Diệp Trấp Đào vừa trưởng thành vào nhà họ Hạ.
Không ngờ cô bé này, tuổi còn nhỏ mà không học hành đàng hoàng, để có thể bám lấy anh lâu dài, đã nhiều lần quyến rũ! Anh đã cảnh cáo vài lần, không những không làm cô sợ hãi, mà còn bị cô hạ thuốc bắt ép một đêm.
Nếu không phải vì nhìn mặt người anh đã mất của cô, anh đã sớm đuổi Diệp Trấp Đào ra khỏi nhà họ Hạ rồi!
…
Khi ăn sáng, Diệp Trấp Đào cúi đầu chăm chú ăn cơm, quả nhiên như cô đã thề không nhắc đến chuyện tối qua.
Nhưng Hạ Chiếu không vì vậy mà thay đổi cách nhìn về cô, ai biết cô có đang âm thầm chuẩn bị âm mưu lớn hơn không.
Khác với sự ghét bỏ của Hạ Chiếu dành cho Diệp Trấp Đào, cha Hạ mẹ Hạ đã ngoài năm mươi lại có thiện cảm tự nhiên với cô.
Hạ Chiếu sinh ra vào những năm chín mươi, cha Hạ từng là công chức, thời đó công chức không được sinh con thứ hai, vì vậy cha Hạ mẹ Hạ chỉ có Hạ Chiếu là con, từ khi Hạ Chiếu còn nhỏ, anh thường thấy mẹ Hạ nhìn những mấy cô bé nhà khác với ánh mắt đầy yêu thương, vẻ ghen tị gần như tràn ra khỏi mắt.
Kể từ khi Diệp Trấp Đào đến nhà họ Hạ, cha Hạ mẹ Hạ như thể đã thực hiện được giấc mơ có đứa con gái, ngày nào cũng hỏi han ân cần, mua sắm đủ thứ cho cô.
Nói một cách khách quan, Diệp Trấp Đào rất xinh đẹp, thuộc loại cấp bậc đại mỹ nhân, xương mày cao nhìn có vẻ có gen lai, nhưng vì mới mười tám tuổi, nên vẻ đẹp của cô vẫn còn nét trẻ con, làm tăng thêm vài phần dễ thương cho vẻ ngoài rực rỡ, nhìn như một con búp bê xinh đẹp.
Không có gì lạ khi cha Hạ mẹ Hạ thích cô như vậy, cô bé đáng yêu và xinh đẹp như thế ai mà không thích? Thậm chí bọn họ còn hận không thể hái hết sao trên trời cho cô.
Vì vậy, khi Diệp Trấp Đào uống xong sữa, mẹ Hạ nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương, dịu dàng nói: “Trấp Đào, giờ con đang nghỉ hè, có muốn theo Tiểu Chiếu trải nghiệm trước công việc không?”