Ở kinh thành, phủ tướng quân, sảnh chính.
Lão thái quân ngồi ở vị trí cao nhất, bên dưới là đích mẫu cùng phụ thân Diệp Trấp Đào.
Hôm đó, sau khi Chiếu nhi đi tìm Trấp Đào, thì không thấy trở về. Những người theo sau trở về báo, nói rằng ở rìa ngoại ô phía tây đã phát hiện một vùng m.á.u khô, gần vách đá có bốn dấu chân, không cần nói cũng biết đó chắc chắn là của Chiếu nhi và Trấp Đào.
Lão thái quân lập tức kéo đích mẫu cùng phụ thân của Diệp Trấp Đào đến phủ để hỏi tội, ban đầu hai người sắp c.h.ế.t còn mạnh miệng, chỉ nói không biết.
Đặc biệt là đích mẫu kia, diễn xuất rất tuyệt, vừa nói vừa khóc, đầy oan ức, “Ta rõ ràng thấy được kẻ cướp bắt cóc nữ nhi ta, nhưng không thể làm gì, Lão thái quân thật sự nên trách ta.”
Lão thái quân không còn vẻ nhân từ như trước, lạnh lùng nhìn bà ta diễn, đợi bà ta khóc xong, ra lệnh cho ám vệ, “Nếu ngươi không muốn nói, thì chỉ còn cách để hai phu thê ngươi vào thủy lao của phủ tướng quân ở vài ngày.”
Vừa dứt lời, chưa cần chờ người đến kéo, hai người lập tức trở nên thành thật.
Thủy lao là nơi nào chứ, trong nước trùng độc gì cũng đều có, ngâm vài ngày thì không phải hỏng hết sao?
Đích mẫu kia lập tức quỳ lạy cầu xin, khai báo ra hế thảy, “Lão thái quân, là lỗi của bọn ta, nhưng bọn ta không có cách nào, Thái úy đại nhân muốn Trấp Đào, bọn ta là dân chúng thấp bé bình thường sao có thể chống lại Thái úy đây.”
Cụ nên sớm đoán ra.
Nhi tử kia Thái úy là một kẻ ăn chơi, từng đêm đến trèo tường vào phủ tướng quân, định quấy rối Trấp Đào, bị chiếu nhi phát hiện và đánh đuổi đi.
Nghe nói sau khi kẻ ăn chơi đó về nhà thì bị bệnh, không lâu sau thì chết.
Có lẽ từ lúc đó, Thái úy đã ghi hận phủ tướng quân, cũng đổ lỗi cho cái c.h.ế.t của nhi tử lên đầu Chiếu nhi, nên mới dùng Trấp Đào làm mồi nhử để dẫn Chiếu nhi đi.
Trấp Đào là một quả phụ đã hết thời gian tang chế, đến lúc đó nếu bị phát hiện, ông ta cũng có thể qua loa cho xong, đúng là một nước cờ hay.
Lão thái quân nắm chặt cây gậy long đầu, ra lệnh cho ám vệ tìm Hạ Chiếu dọc theo bờ sông.
Chiếu nhi tuyệt đối không thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy!”
Còn về hai con rệp trước mặt này, hãy để bọn vào thủy lao làm bạn với rắn trùng đi.
Nghe nói Lão thái quân vẫn muốn cho bọn họ vào thủy lao, đích mẫu khóc lóc, “Lão thái quân hãy tha cho bọn ta đi, bọn ta đã khai ra kẻ chủ mưu, bọn ta cũng không có cách nào, bọn ta là bị ép buộc.”
“Bị ép buộc? Ngươi nghĩ lão thân hồ đồ, không biết cái gì hay sao? Ngươi là chỉ mong Trấp Đào không còn trên đời này thôi.”
Khi Chiếu nhi chuẩn bị đưa Trấp Đào vào phủ tướng quân, cụ cũng đã điều tra về thân thế của Trấp Đào —
Trước mười ba tuổi, nàng theo mẫu thân làm vũ cơ sống lang bạc kỳ hồ, sau mười ba tuổi mẫu thân qua đời, vì thế nàng được nhận về Diệp phủ, đích mẫu nhiều năm không có con, nàng là nữ nhi duy nhất của phụ thân, tưởng rằng về nhà thì cuộc sống sẽ tốt hơn, ai ngờ lại sống còn khổ sở hơn trước.
Đích mẫu bắt nàng giặt quần áo, nấu ăn, ban đêm chỉ có thể ngủ trong nhà kho, vì hai trăm lượng bạc mà gả nàng đi để xung hỉ, đâu có giống Trấp Đào như nữ nhi ruột được?
Nhìn thấy Lão thái quân không chịu nhượng bộ, đích mẫu nóng nẩy, đẩy mạnh phụ thân của Diệp Trấp Đào ra, “Diệp Sương, ông mau cùng ta dập đầu cầu xin Lão thái thái đi.”
Cứ nghĩ phụ thân của Trấp Đào sẽ cầu xin thay cho phu nhân, không ngờ, ông ta chỉ quỳ xuống đất, chậm rãi nói: “Là ta, người phụ thân này đã làm tổn thương con bé, ta sẵn sàng vào thủy lao để chuộc tội.”
Đích mẫu sợ hãi kêu lên một tiếng, “Diệp Sương! Ông quả nhiên vẫn còn nghĩ đến vũ cơ kia! Ông thật sự không nỡ bỏ ả ta và nữ nhi mình!”
Đích mẫu gào thét điên cuồng, như phát điên.
Lão thái quân không muốn nhìn thêm nữa, lạnh lùng nói: “Người đâu, kéo hai người này vào thủy lao.”
Thôn Từ gia, mỗi năm vào tháng mười tổ chức tiết hà đăng, trưởng thôn sẽ đến từng nhà có thiếu niên thiếu nữ đến tuổi nhưng chưa kết hôn để phát thiệp mời, khi màn đêm buông xuống, các thiếu niên thiếu nữ sẽ ở bờ sông thả hoa đăng có viết tên mình, nếu thích ai thì sẽ đẩy hoa đăng của mình về phía đối phương, nếu đối phương nhận lấy hoa đăng, có nghĩa là cũng có ý.
Diệp Trấp Đào và Hạ Chiếu ở thôn Từ gia có danh phận là huynh muội, đều chưa có hôn phối, tự nhiên cũng nằm trong danh sách được mời.
Nàng chưa bao giờ tham gia một buổi hẹn hò kiểu cổ đại, nên rất hào hứng, trước khi ra ngoài còn đặc biệt trang điểm, cẩn thận cài hoa lên hai b.í.m tóc.