• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có câu nói, thấy rõ nhưng không nói ra, làm người nên để lại một con đường, sau này dễ gặp lại.

Nhưng Diệp Trấp Đào không muốn “gặp lại sau này” với bọn họ, lập tức nói thẳng ra.

“Ôi giời, Linh Linh nhà ta được quan địa phương mời đóng vai Hạ tiên cô, còn Thanh Nhi bảo bối này của ngươi đóng vai thần tiền nào vậy, sao chưa từng thấy bao giờ? Chẳng lẽ là dùng tiền để chen vào được à?”

Vừa dứt lời, mặt Hàn Tam đã mặt mày tối sầm.

Diệp Trấp Đào thừa thắng xông lên, ra vẻ ngạc nhiên hít sâu một hơi, “Các ngươi không phải là vừa ăn cắp vừa la làng, thấy Linh Linh nhà ta được mời đóng vai, liền đến bám theo đấy chứ?”

Hàn Tam tức đến run tay, Diệp Trấp Đào đoán không sai, Hàn Tam đúng là biết Hạ Linh được mời tham gia hội du thần này nên mới dẫn Thanh Nhi đến. Lần trước, Hạ Linh đã hủy hôn trước mặt nhiều người, khiến hắn ta mất mặt.

Hắn ta là quý công tử ba đời độc đinh của Hàn gia, đâu có chịu đựng nổi sự sỉ nhục này, luôn nghĩ cách tìm lại thể diện.

Hắn ta vốn định chờ Hạ Linh đến cửa cầu hòa, để sỉ nhục Hạ Linh một phen.

Ai ngờ lần này Hạ Linh lại kiên quyết không tìm hắn ta.

Vài ngày trôi qua, hắn ta không đợi được Hạ Linh đến cầu hòa, lại đợi được Hạ Chiếu tự mình đến cửa, giải trừ hôn ước của Hạ Linh với hắn ta.

Dù hắn ta không thích Hạ Linh, nhưng cũng không muốn thật sự hủy bỏ hôn ước, như vậy thì thể diện của hắn ta phải để đâu?

Vì vậy hắn ta mới dàn dựng màn “tình cờ gặp gỡ” này.

Một là để sỉ nhục Hạ Linh lấy lại thể diện, hai là tiện thể cho nàng ta một lối thoát, để nàng ta quay lại ký kết hôn ước với mình.

Không ngờ bị nữ nhân xấu xa trước mặt này phá hoại nhiều lần.

“Hạ Linh, sao muội không nói gì, ta hỏi muội, không phải nữ nhân này.”



Cuối cùng Hàn Tam cũng vòng qua Diệp Trấp Đào, mà trực tiếp chất vấn Hạ Linh, Diệp Trấp Đào chắn trước mặt Hạ Linh, như một con diều hầu cảnh giác, Hạ Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Trấp Đào, nở một nụ cười ‘tỷ yên tâm, ta đã trưởng thành rồi’.

Bước lên hai bước, “Hàn Tam, từ nay về sau ngươi đối với ta chỉ là người qua đường, mọi chuyện hôn tang gả cưới giữa chúng ta không còn liên quan gì nữa, ngươi muốn cưới Thanh Nhi cũng được, Hồng Nhi cũng được, không liên quan đến ta.”

Mặt mày Hàn Tam tái mét, không thể tin được mà lùi lại phía sau, hắn ta không tin, vài tháng trước Hạ Linh còn yêu hắn ta c.h.ế.t đi sống lại, sao giờ có thể bình tĩnh nói ‘sẽ không còn liên quan’ như vậy.

Hàn Tam không biết rằng con người có thể thay đổi, tình cảm cũng vậy, không có gì là bất biến.

Hạ Linh đã không còn yêu Hàn Tam, tất cả đều nhờ Diệp Trấp Đào mở mang.

Hàn Tam không thể chấp nhận sự thật này, ngay cả Thanh Nhi cũng không cần, hắn ta ôm đầu như điên mà rời đi, cảnh tượng nhìn có vẻ thảm hại, nhưng lại có chút khôi hài.

Sau một hồi nghỉ giải lao, Hạ Linh lại ngồi lên xe hoa, tiếp tục bắt đầu việc rải nước chúc phúc.

Đội ngũ xe hoa rất dài, cứ tiến về phía trước, Diệp Trấp Đào không theo sát, bất ngờ liên phát sinh vào thời điểm này —

Không biết ai trong đám đông đã đẩy, khiến một tiểu nam hài ngã xuống, tiếng hét vang lên khắp nơi, làm hoảng sợ đến con ngựa kéo hoa đăng.

Cô nương hóa trang thành Quan Âm, từ trên xe hoa rơi xuống, nhìn thấy sắp bị đám đông giẫm lên, một hình bóng quen thuộc lướt qua trước mặt —

Hạ Chiếu ôm ngang cô nương kia, ngăn chặn tai nạn xảy ra.

Diệp Trấp Đào trong đám đông nhìn thấy cảnh này, như thời gian bị ngừng lại, trong đầu có thứ gì đó “bùng” một cái sáng lên, không nghi ngờ gì, cô nương hóa trang thành Quan Âm chính là nữ chính của câu chuyện, đích nữ mảnh mai thanh nhã như hoa nhài của phủ Quốc Công — Thượng Quan Nhã.

Nam chính và nữ chính cuối cùng đã có cuộc gặp gỡ sử thi!

Xung quanh vang lên âm thanh vỗ tay, trong đó có cả âm thanh của Diệp Trấp Đào, nàng hào hứng, hô lớn hơn bất kỳ ai khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK