• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Chiếu dựa vào ngưỡng cửa, nhướn mày, “Nói xem, tại sao lại muốn hủy hôn.”

Hạ Linh ánh mắt rưng rưng, “Hàn Tam hắn có người trong lòng, ngày Lễ thượng tỵ đã làm muội xấu hổ trước mặt mọi người, nếu không có Trấp Đào tỷ tỷ đứng ra giúp muội, muội sợ rằng đã trở thành trò cười ở kinh thành rồi.”

Hạ Linh kể lại mọi chuyện xảy ra trong ngày lễ thượng tị cho Hạ Chiếu nghe.

Hạ Chiếu liếc nhìn Diệp Trấp Đào, có vẻ như đang tìm tòi nghiên cứu.

Đôi mắt hắn rất đen, giống như một viên hắc diệu thạch quý giá, khi nhìn người khác, khiến người ta không dám nhìn thẳng, như thể linh hồn sẽ bị hút vào, Diệp Trấp Đào căng thẳng cúi đầu, sợ bị mắng.

Nhưng nghe Hạ Chiếu khen nàng, “Làm tốt lắm.”

Diệp Trấp Đào lập tức ngẩng đầu: “!”

Là đang khen ngợi ta sao?

Trời ạ, điều này thật không dễ dàng!

Cảm giác như sắp rửa sạch được danh hiệu “phóng đãng” trong lòng Hạ Chiếu.

Ngay sau đó, Hạ Chiếu tiếp tục nói: “Hàn Tam không phải là người lương đôi, đừng nghĩ đến nữa.”

Bốn chữ cuối, hắn không nói ra tiếng, nhưng Diệp Trấp Đào từ môi ngữ đã đọc được, lập tức cảm thấy có chút cạn lời, xem ra hiềm nghi vẫn chưa được rửa sạch.



Khóe miệng đang cong lên của Diệp Trấp Đào lại trở nên ảm đạm.

Không phải, nhìn ta có vẻ khát khao đến vậy sao?

Ngay cả một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh cũng muốn?

Nàng muốn cãi lại, nhưng lại cảm thấy không có sức thuyết phục.

Chỉ biết vô lực làm động tác kéo khóa miệng lại.

Thôi, ít nói thì hơn.

***

Gần đây, tình hình cướp bóc ở Lĩnh Sơn rất nghiêm trọng, không chỉ đánh cướp đốt g.i.ế.c ở địa phương mà còn chống lại triều đình, có dấu hiệu tạo phản, Hoàng đế đã hạ chỉ để Hạ Chiếu lĩnh nhân mã đi Lĩnh Sơn tiêu diệt bọn cướp.

Thánh chỉ được ban vào buổi sáng, chiều đã phải lên đường.

Hạ Linh có chút không nỡ rời xa tam ca, khi tiễn đưa chỉ yên lặng lau nước mắt.

Hạ Chiếu không có biểu cảm gì, xoa đầu Hạ Linh, lấy giọng điệu bình tĩnh nói: “Không quá nửa tháng, tam ca sẽ về, nếu muội muốn thứ gì, tam ca sẽ mang về cho muội.”



Diệp Trấp Đào đứng bên cạnh im lặng, thầm nghĩ: không hổ là nam chính, giá trị vũ lực thật tuyệt vời, bọn cướp ở Lĩnh Sơn hoành hành ngang ngược, đã chiếm cứ một phương, nhưng nghe giọng điệu bình thản của hắn không phải đi tiêu diệt mà là đi du ngoạn, còn chuẩn bị quà cho người nhà? Có vẻ hắn hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ thua trận.

Cũng đúng, trong sách miêu tả Hạ Chiếu là trăm trận trăm thắng, ngay cả tinh nhuệ của Lâu Lan cũng có thể đánh bại, bọn cướp nho nhỏ này chắc chắn không khó khăn gì.

Diệp Trấp Đào đang suy nghĩ sâu xa, bất ngờ bị Hạ Chiếu điểm danh, “Diệp Trấp Đào, lại đây.”

Diệp Trấp Đào hơi loạng choạng một cái, chỉ vào mình, biểu cảm ngạc nhiên, “Hạ tướng quân, ngài gọi ta?”

Hạ Chiếu biểu cảm như ‘nếu không gọi ngươi, ta gọi ai, trong này còn người thứ hai tên Diệp Trấp Đào nữa à?’

Diệp Trấp Đào lập tức chạy nhanh lại, “Có chuyện gì, Hạ tướng quân?”

“Ngươi, cùng ta đi Lĩnh Sơn.”

“Hả?” Diệp Trấp Đào và Hạ Linh đồng thanh, “Tại sao ta (Trấp Đào tỷ tỷ) cũng phải đi?”

Hạ Chiếu không trả lời, lành lạnh liếc nhìn Diệp Trấp Đào một cái, “Theo kịp.” Nói xong quay người rời đi.

Diệp Trấp Đào há hốc mồm nhưng vẫn theo sau.

Thực ra, suy nghĩ của Hạ Chiếu rất đơn giản, hắn vẫn chưa loại bỏ lo lắng về Diệp Trấp Đào, người thì vẫn nên để dưới mắt mình thì yên tâm hơn.

Tất nhiên, Diệp Trấp Đào đã theo hắn vào quân doanh, thì không thể dùng danh phận nữ nhân, hắn chuẩn bị cho nàng một bộ quần áo thô màu xám, tuyên bố đây là hộ vệ thân cận của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK