• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Trấp Đào chán chường đi dạo trên phố, hôm nay Hạ Chiếu lại đi gặp Thượng Quan Nhã, từ sau lần trước bị Hạ Chiếu cảnh cáo, nàng đã từ bỏ ý định theo dõi hóng chuyện Hạ Chiếu và Thượng Quan Nhã hẹn hò, hơn nữa còn thực hiện phận sự giữ khoảng cách—Hạ Chiếu ở chợ tây, nàng nhất định ở chợ đông, đảm bảo Hạ Chiếu đưa mắt nhìn không thấy bóng dáng nàng trong vòng mười dặm.

Chợ đông không sầm uất như chợ tây, không có nhiều cửa hàng để dạo, cả một con phố chỉ có vài quầy hàng nhỏ lẻ, nàng đi đến một quán mì nước, “Lão bá, cho một bát mì.”

“Được, chờ một chút.”

“Aiz……” Nàng chống tay lên bàn, chống cằm, thở dài, chán quá, muốn đi dạo ở chợ tây quá, nhưng Hạ Chiếu không cho phép, ối……

“Diệp cô nương?”

Một giọng nói kéo suy nghĩ của nàng về với thực tại.

Diệp Trấp Đào ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt quen thuộc đang mỉm cười.

“Hoàng Minh, thật trùng hợp!”

Diệp Trấp Đào đứng phắt dậy, nhìn ra sau lưng hắn ta, “Nữ nhi ngươi à?”

Hoàng Minh cười nói: “Tiểu nhi còn chưa tan học, con bé học trường nữ ở chợ đông, ta đến đón con bé.”

Đại Lương cũng có nhà trẻ nhỉ.

Diệp Trấp Đào “ồ” lên một tiếng.

Đúng lúc này, mì nước đã nấu xong, Diệp Trấp Đào giơ tay, “Lão bá, cho thêm một bát và đũa.”

Nàng chia mì ra làm hai phần, đẩy một phần về phía Hoàng Minh, “Ta mời ngươi ăn.”

“Vậy Hoàng mỗ sẽ không khách sáo.”

Hai người cùng ăn một bát mì, khung cảnh hài hòa, lão bá nấu mì trêu chọc, “Phu thê tình cảm tốt như vậy, còn cùng ăn một bát mì nữa à.”



Không phải đâu, đừng hiểu lầm!

Diệp Trấp Đào đang định giải thích, bỗng bị ai đó nhấc bổng lên, chậm rãi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đen kịt của Hạ Chiếu.

Diệp Trấp Đào: “……”

Không phải, hôm nay hắn không đi chợ tây sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Hôm nay hắn không nên ở cùng Thượng Quan Nhã sao? Thượng Quan Nhã đâu rồi?

Diệp Trấp Đào cười khan, “Ôi chao, thật trùng hợp.”

Quả thật là trùng hợp, nàng thật sự không theo đuôi Hạ Chiếu, ai biết Hạ Chiếu lại đến chợ đông chứ! Nếu biết Hạ Chiếu quay về chợ đông, hôm nay dù c.h.ế.t nàng cũng không ra ngoài.

Hạ Chiếu nghe xong lời nàng, không hề có vẻ mặt dịu lại, vẫn giữ bộ dạng như bão tố sắp ập đến, ánh mắt đen như mực, khiến Diệp Trấp Đào cảm thấy lạ lùng. Nàng nghĩ, ngươi nói gì đi, đừng nhìn ta như vậy mà không nói, thật đáng sợ.

Hoàng Minh lên tiếng, “Vị này là Hạ tướng quân nhỉ, việc ngài nhấc bổng Diệp cô nương như vậy có chút không hay, hay là thả nàng ấy xuống trước đi.”

Hạ Chiếu cười lạnh một tiếng, “Ngươi là ai của nàng ta? Nhưng cũng thật biết thương hoa tiếc ngọc.” Giọng điệu đầy thù địch không rõ nguyên do.

Hoàng Minh trả lời thẳng thắn, “Bạn bè.”

Hạ Chiếu: “Bạn bè? Bạn bè cùng ăn một bát mì sao?”

Hoàng Minh: “Chỉ là chia sẻ một bát mì, tại hạ và đồng hương cũng thường chia sẻ một bát mì, không thấy có gì không ổn.”

Diệp Trấp Đào yếu ớt chen vào, “……Ta nói một câu ha, hai người cũng không dùng chung đũa, chung bát, chung thìa, chắc vẫn ổn chứ.”

Hạ Chiếu nhìn nàng với ánh mắt dữ tợn, đôi mắt vốn đẹp như sao giờ như bị gió tuyết phủ kín, khiến người ta không rét mà run.

“Ngươi còn muốn cùng hắn dùng chung đũa, ăn chung một bát sao?”

Thật hung tợn!



Diệp Trấp Đào run rẩy, lập tức xua tay, “Không có không có, ta không có ý đó.”

Không biết vì sao, bị Hạ Chiếu nhìn như vậy, nàng bỗng nảy sinh cảm giác “thê tử ra ngoài yêu đương vụng trộm bị trượng phu bắt gian” đầy tội lỗi, ảo giác, chắc chắn là ảo giác.

Hoàng Minh: “Theo ta biết, Diệp cô nương hiện chưa có hôn ước, tại hạ cũng là người góa vợ, dù cùng ăn một bát mì cũng không có gì không thể.”

Hạ Chiếu híp mắt lại, “Sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn cưới nàng ta?”

Hoàng Minh bình tĩnh nhìn về phía nàng, “Nếu Diệp cô nương thấy tại hạ là thích hợp, Hoàng mỗ sẵn lòng.”

Diệp Trấp Đào lập tức đỏ mặt, sao lại đi đâu nữa vậy, sao đột nhiên lại thổ lộ?

Hạ Chiếu: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Hoàng Minh: “Ôi, không biết Hạ tướng quân là ai của Diệp cô nương? Dựa vào danh nghĩa gì mà không đồng ý.”

Trong lúc nhất thời không khí giương cung bạt kiếm.

“Cái đó,” Diệp Trấp Đào hạ giọng, “Có câu, hòa khí sinh tài, mọi người có gì nói cho rõ ràng nhé.”

Chưa dứt lời, Hạ Chiếu đã liếc nàng một cái, từ kẽ răng rít ra hai chữ, “Câm miệng.”

Diệp Trấp Đào: “……”

Lặng lẽ làm động tác kéo khóa miệng.

Cuối cùng, Diệp Trấp Đào vẫn để Hạ Chiếu xách lên xe ngựa, vừa lên xe, Diệp Trấp Đào đã nhắm mắt giả vờ ngủ, không gian trong xe chật chội, dù nhắm mắt, nàng vẫn cảm nhận được áp lực từ Hạ Chiếu, khiến nàng cảm thấy trong lòng bất an.

Giọng nói u ám của Hạ Chiếu vang lên.

“Ngươi nghĩ nhắm mắt lại thì sẽ không có chuyện gì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK