"Đúng thế, mới nhập môn được bao lâu a, cư nhiên muốn tham gia so đấu nội môn? Thực nghĩ mình so được với thiên tài như chưởng môn à?"
"Hắc, không chừng gã chính là muốn gây chú ý cho ai đó đi, mặt gã chẳng phải cũng không tệ sao?"
"Ha ha, nói đúng quá đúng! Ai biết gã ôm cái tâm tư gì!"
Thiếu niên thân hình đơn bạc bị mấy người sắc mặt không tốt vây quanh, bên tai toàn những ngôn từ ô uế dơ bẩn, đôi môi tái nhợt mím chặt lại, hai mắt tràn đầy khuất nhục.
"A, vật hi sinh não tàn tiêu chuẩn." Vệ Thành Trạch nhìn những người vây quanh Vệ Tử An, không chút để ý mà nói chuyện với 5438.
Có lẽ là để tương xứng với những thành công thu được phía sau, cơ hồ tất cả nhân vật chính trước khi đứng ở vị trí phía trêи vạn người, đều phải trải qua một đoạn thời gian bị người ta xa lánh khinh thường. Nhân vật chính kiên cường vượt qua các loại ức hϊế͙p͙, cuối cùng dựa vào cố gắng của chính mình mà Nhất Phi Trùng Thiên, đem những người đó dẫm nát dưới chân -- quả thật là một con đường mòn thực làm cho người ta sảng kɧօáϊ không phải sao? Nhưng những chuyện giống nhau, chỉ cần xuất hiện chút sai lầm, kết quả tạo ra sẽ khác nhau rất lớn, nếu không trêи đời này vì sao lại có nhiều người phát điên phát rồ như vậy? (Ly: Chém gió đại pháp!! HÂy!!!)
Mà Vệ Thành Trạch, thật sự là chuyện ngoài ý muốn của Vệ Tử An.
Sau khi Vệ gia diệt môn, Vệ Tử An yên ổn mà cơ duyên xảo hợp trở thành môn hạ Cực phong, nguyên bản đây là lúc hắn mở ra tương lai sáng lạn, nhưng thứ đang chờ gã, chỉ là những thứ khi nhục giống hệt như khi ở Vệ gia.
Nếu Vệ Thành Trạch không xuất hiện, Vệ Tử An sẽ lại có được đãi ngộ như thế, tất nhiên vì chiếm vị trí môn hạ của Tần Tử Tấn được Liễu Như Ngọc ưu ái, nhưng những thứ ấy giờ đã sớm biến mất không chút thân ảnh, hắn lại vẫn phải chịu đựng đối đãi như cũ, nguyên nhân trong đó, thật sự đáng để nghiền ngẫm. Vệ Thành Trạch cũng không tin, sự tồn tại của Phó An Diệp thật sự một chút cũng không có tác dụng. Mà trừ chuyện đó ra, có những người dù không ra tay, nhưng chỉ riêng thái độ của họ, đã đủ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Quay đầu nhìn Liễu Như Ngọc một cái, Vệ Thành Trạch không nói gì, lại quay đầu nhìn Vệ Tử An bị một đám người vây quanh.
Nói thật, với chuyện này, Liễu Như Ngọc không muốn quản, ấn tượng chủ quan của nàng với Vệ Tử An như thế nào, tiếp tục nghe lời những người kia nói thêm một lúc, lại cảm thấy giống với những người kia, thấy Vệ Tử An không biết tự lượng sức mình. Nàng cho tới giờ chưa từng thấy ngoại môn đệ tử nào chưa nhập môn đủ một năm, đã vọng tưởng muốn tham gia nội môn so đấu, nếu nói khó nghe ra thì loại so đấu một năm một lần này, vốn không có chuyện của ngoại môn đệ tử, dù cho là có ngoại môn đệ tử tham dự, thực lực cũng không phải loại ngay cả cánh cửa luyện khí cũng chưa đụng đến như Vệ Tử An có thể so sánh. Nếu không phải cảm thấy làm như vậy sẽ làm hỏng thân phận của mình, Liễu Như Ngọc nói không chừng còn có thể tự mình lên đâm chọc cho Vệ Tử An vài câu.
Chỉ cần nghĩ là biết, Vệ Thành Trạch sẽ không nhắm mắt làm ngơ với chuyện của Vệ Tử An, cũng không biết tại sao Vệ Thành Trạch đối với vị tộc đệ chưa từng hoà nhã với hắn tốt như vậy.
Bất động thanh sắc mà liếc Vệ Thành Trạch một cái, Liễu Như Ngọc thở dài trong lòng, mày liễu nhíu một cái, tiến lên, dứt khoát quát lớn nói: "Các ngươi đang làm cái gì?"
Hình như bị âm thanh đột nhiên truyền từ phía sau làm hoảng sợ, có người hùng hùng hổ hổ mà quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Như Ngọc đang đứng đó thì ngay lập tức câm miệng, vẻ mặt sợ hãi, bộ dáng không yên. Đây bất quá cũng chỉ là phản ứng bình thường, tuy nói đều là đệ tử Cực phong, nhưng nội ngoại khác biệt này, bất luận kẻ nào đều biết, càng đừng nói sư phụ Liễu Như Ngọc Tần Tử Tấn hiện tại chính là một trong những cường giả có tu vi đứng hàng đầu.
Nhìn Liễu Như Ngọc, ánh mắt Vệ Tử An không khỏi sáng ngời, mà khi hắn nhìn đến Vệ Thành Trạch đứng phía sau Liễu Như Ngọc không xa, mày lại không tự chủ được mà nhíu lại.
Những biến hoá của Vệ Tử An tự nhiên trốn không thoát ánh mắt của Liễu Như Ngọc, nhất thời, lòng của nàng đối với Vệ Tử An càng thêm không yêu thích gì. Phải biết lúc trước Vệ Thành Trạch đã không ngừng một lần lại một lần giúp Vệ Tử An giải vây, tuy rằng luôn hé ra khuôn mặt lạnh, quát những người đó với những lý do chẳng liên quan gì, thậm chí cố ý làm ra bộ dáng không chút để ý đến Vệ Tử An, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra Vệ Thành Trạch thực sự vô cùng bảo vệ Vệ Tử An. Cố tình lại chỉ có mình Vệ Tử An, chưa bao giờ thừa nhận tình cảm của Vệ Thành Trạch, hơn nữa tựa hồ còn muốn đem nguyên nhân mình bị chèn ép bắt nạt, chụp lên đầu Vệ Thành Trạch.
Khác với Liễu Như Ngọc, nhìn bộ dáng của Vệ Tử An, trong lòng Vệ Thành Trạch thế nhưng lại cảm thấy có chút hứng thú. Bởi vì bị hắn làm rối lên, Liễu Như Ngọc vốn nên nhất kiến chung tình với Vệ Tử An nhất kiến chung tình hiện giờ lại sinh ra ác cảm với hắn, không có mặt khác, nhưng hiện tại xem ra, Vệ Tử An ngược lại còn sinh ra chút cảm tình với Liễu Như Ngọc?
Nguyên nhân chân chính thì Vệ Thành Trạch cũng đã hiểu được, thứ quá mức dễ dàng tới tay, rất ít người sẽ quý trọng, mà một mạt ánh sáng trong bóng đêm, lại luôn đáng để người ta phấn đấu quên mình mà truy tầm.
Mà đối với Vệ Tử An hiện tại mà nói, Liễu Như Ngọc chính là tia sáng mà hắn đang truy tìm.
"Thật đúng là, thú vị a......" Vệ Thành Trạch buông mắt xuống, giấu đi quang mang bên trong.
Nghe được tiếng lòng của Vệ Thành Trạch 5438 liếc mắt nhìn Vệ Tử An một cái, lại một lần nữa yên lặng mà ở trong lòng vì hắn thắp một ngọn nến.
"Liễu sư muội, Thành Trạch, Vệ sư đệ, các ngươi đang làm gì?" Ngay lúc Vệ Thành Trạch cân nhắc làm sao mới có thể lợi dụng tình huống trước mắt, đạt được mục đích của mình, chợt nghe phía sau truyền đến một cái giọng nam hơi mang ý cười. Hắn xoay người, không có gì bất ngờ mà thấy được người đang cầm chiết phiến trong tay, một bộ công tử như ngọc. (Ly: Aizo wei xưng hô kìa, Phó ca thực là biết phân biệt đối xử)
Vì xưng hô quá mức thân mật của đối phương mà không tự giác nhíu đầu mày, Vệ Thành Trạch lúc này mới chậm hơn Liễu Như Ngọc nửa bước mà hô một tiếng"Phó sư huynh". Nhìn bộ dáng của Vệ Thành Trạch, Liễu Như Ngọc nhịn không được che miệng cười trộm. Có lẽ do biểu cảm hiện tại của Vệ Thành Trạch thực thú vị, Phó An Diệp thường luôn thích trêu chọc hắn chút, mỗi lần thấy bộ dáng Vệ Thành Trạch muốn phản kháng nhưng lại không biết phản kháng thế nào, đều làm người ta không khỏi mà cảm thấy buồn cười.
"Không có gì, một chút việc nhỏ mà thôi." Liếc liếc mắt nhìn mấy người còn đang cương cứng một chỗ không biết nên làm như thế nào kia, Liễu Như Ngọc chọn mày, "Các ngươi còn sửng sờ ở nơi này làm gì, chờ ta mời các ngươi ăn cơm sao?!"
Nhìn mấy người kia bối rối mà rời đi, trong mắt Phó An Diệp không khỏi mà xẹt qua tia cười mỉm: "Xem ra tâm tình Liễu sư muội cũng không quá tốt đi?"
Liễu Như Ngọc nghe vậy bĩu môi, cũng không phản bác, chỉ vòng vo chuyển đề tài: "Phó sư huynh là có chuyện gì sao?"
"Chuyện quan trọng thì không có, chẳng qua......" Phó An Diệp nói xong, đôi mắt dài nhỏ như hồ ly hơi hơi nhướng lên, nhìn về phía Vệ Thành Trạch, "Là muốn người nào đó nghĩ nhanh một chút." Nói xong, y mở ra chiết phiến che khuất nửa khuôn mặt, trong mắt toát ra một chút thần sắc mập mờ.
Vệ Thành Trạch bị ánh mắt của Phó An Diệp làm cứng đờ, không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, trong mắt che dấu không tốt mà toát ra một chút xấu hổ, làm cho ý cười trong mắt Phó An Diệp không khỏi mà sâu hơn một chút.
Nhìn thấy tấm lưng cứng ngắc của Vệ Thành Trạch, hai mắt Phó An Diệp hơi hơi nheo lại, hứng thú trong lòng đối với Vệ Thành Trạch lại sâu sắc rất nhiều.
Trong tất cả mọi người, chắc cũng chỉ có y biết, bộ dáng chân chính của Vệ Thành Trạch là gì, cao ngạo, tự phụ, tràn ngập tính xâm lược, nhưng mà cũng một người như thế, mỗi khi nhìn thấy bộ dáng ngụy trang chất phác này của hắn, trong lòng y luôn vô cùng ngạc nhiên. Cũng không phải chưa từng thấy ai giỏi về ngụy trang, nhưng cho dù là ai đi nữa, hoặc nhiều hoặc ít cũng phải có chút sơ hở, chỉ có Vệ Thành Trạch, giống như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, làm cho y thậm chí không thể đem Vệ Thành Trạch trong mắt y liên hệ cùng người trước mắt chỉ bởi vì một câu vui đùa mà đỏ bên tai này.
Thật sự...... Rất thú vị.
Càng hiểu biết về Vệ Thành Trạch, hứng thú của Phó An Diệp đối với hắn càng sâu đậm.
Đôi môi giấu phía sau chiết phiến không thể tự chủ mà khẽ dương lên, ánh mắt Phó An Diệp hơi hơi tối lại, mang đến chút nguy hiểm.
Chỉ là...... Ánh mắt Phó An Diệp quét về phía Vệ Tử An đứng một bên, hiện lên một tia không hờn giận. Y thật sự không rõ, con ngươi này đến tột cùng có gì đặc biệt, có thể làm Vệ Thành Trạch coi trọng đến thế.
Ngay từ đầu Phó An Diệp cũng không cho rằng Vệ Thành Trạch để ý chính thân thể của Vệ Tử An -- là một người không thiếu tâm kế cùng năng lực, sẽ nháo tới tình trạng này với người mình để ý sao? Nhưng dù y có điều tra đến mức nào, Vệ Tử An bất quá cũng chỉ là một người có chút thiên phú tu luyện, chẳng có chỗ nào đặc thù so với người khác.
Không có thân thế lai lịch đặc thù, cũng không cất giấu bí mật không muốn người biết, thậm chí vài bước làm phú, cũng không thể xếp vào đội ngũ xuất chúng, nếu nói có gì bất đồng, cũng chỉ là diện mạo có chút thanh tú, cùng với bắp đùi dẻo dai hơn người thường -- đương nhiên, chuyện này tuyệt đối không có khả năng là lý do Vệ Thành Trạch đối xử đặc thù với hắn. (Ly: Vâng Phó ca anh soi tình địch cũng ok nhưng đừng dìm dập ngừi ta nặng nề thế đc k. ^3^ P/s: cơ mà mị thích)
Trêи thực tế, lúc trước khi xử lý sạch sẽ tất cả người Vệ gia, chỉ lưu lại Vệ Tử An, cũng là nhìn trúng chuyện hắn vô cùng bình thường không có gì đặc sắc. Thứ y cần, chỉ là chìa khoá để mở ra bảo tàng của Vệ gia, mà không phải là một ác lang trong tương lai có thể quay lại cắn y một ngụm.
Nếu Vệ Thành Trạch không xuất hiện, Phó An Diệp chắc chắn sẽ sai khiến người làm cho Vệ Tử An "Trong lúc vô tình" nghe được chuyện về Thiên Minh bí quyết, nếu hắn có thể tìm được Thiên Minh bí quyết thì là tốt nhất, nếu như không thể, hắn cũng chỉ là một túi đựng máu còn sống mà thôi.
- - người như vậy, đến tột cùng có chỗ nào đáng để Vệ Thành Trạch để ý như vậy?
Bị ánh mắt của Phó An Diệp nhìn không hiểu sao có chút rét run, Vệ Tử An mím môi, quay đầu nhìn về phía Liễu Như Ngọc, trầm giọng nói: "Đa tạ Liễu sư tỷ tương trợ."
"Nhấc tay chi lao thôi." Thực lãnh đạm mà nói một câu, Liễu Như Ngọc không nhìn thêm Vệ Tử An lấy một cái, quay đầu cười nhìn về phía Vệ Thành Trạch, "Đi thôi đi thôi, đã nói muốn dẫn đệ đi xem hội trường môn phái so đấu, đừng ở chỗ này làm những loại chuyện tình vô vị lãng phí thời gian!" Nói xong, nàng nhìn về phía Phó An Diệp "Phó sư huynh muốn cùng đi không?"
Phó An Diệp nghe vậy liền thu lại chiết phiến cầm trong tay, khoé môi dương lên thực rõ ràng: "Từ chối thì bất kính."
Ly: Tác giả chương này không nói gì Zay
Phó ca ghen ghen thực manh aaaaaaa