• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ly: Hello mọi người, tui quay lại rồi đây. Thực sự là lười có đuôi ra mà....

Căn phòng xa lạ, giường xa lạ, trần nhà xa lạ.

Lục Hướng Nam cũng không có thói nhận giường(1), nhưng có thể là do thời gian ngủ quá sơm mà cảm giác tồn tại của người bên cạn lại quá mạnh mẻ, cậu bây giờ một cái đinh buồn ngủ cũng không có.

Kỳ thật nói đi cũng phải nói lại, cậu đến tận bây giờ mà vẫn còn chưa hồi thần lại được, chỉ cảm thấy cứ như một con quỷ vậy, cứ ù ù cạc cạc mà theo Vệ Thành Trạch về nhà, còn ngủ luôn ở đây -- mà hình như còn nằm mơ gì đó, thực có một loại cảm giác lâng lâng không thực tí gì.

Nhịn không được mà thở dài một tiếng, Lục Hướng Nam trở mình, đối diện với Vệ Thành Trạch.

Đối phương đang nhắm mắt lại, ngực phầm phồng theo từng nhịp thở, có vẻ là đang ngủ.

Bộ dạng của Vệ Thành Trạch kỳ thật cũng không tính là quá đẹp, ngũ quan thực bình thường, nhưng lúc hắn cười rộ lại luôn tạo cho người ta cảm giác như ánh mặt trời vào mùa đông vậy. Có lẽ chính vì vậy, cậu mới có thể giống như bị mê hoặc mà không tự chủ đi theo đối phương đúng không?

Đợi lúc cậu lấy lại được ý thức thì cũng đã hài hòa ăn xong bữa cơm với người ta, ôm chăn đứng cạnh giường rồi.

Tuy nơi này có hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng một phòng lại chất đầy tạp vật, muốn dọn thì chắc chắn cũng chẳng phải là chuyện trong phút chốc. Cậu cũng chỉ ngủ ở đây có một đêm mà thôi, căn bản không cần phí công như vậy.

Vì thế, giữa ngủ sô pha và ngủ cùng Vệ Thành Trạch một buổi tối, Lục Hướng Nam không chút do dự mà chọn vế sau

- - dù là sopha phòng khách nhìn cũng khá lớn, nhưng sô pha thì mãi vẫn là sô pha, nếu cứ ngủ cả một đêm trêи nó, hôm sau chắc chắn chạy không thoát thảm kịch xương đau lưng mỏi.

Nói thật, chuyện mặc quần áo của người khác, ở chung với người khác, thậm chí là ngủ trêи giường của người khác, Lục Hướng Nam đời này vẫn là lần đầu tiên.

Nói thực thì khá mới lạ nhưng lại không quen cho lắm.

Không khí chung quanh mà ngay cả trêи người mình, đều đã lây dính hơi thở của một người khác, giống như lực tồn tại của mình hình như đều đã bị nuốt sống.

Loại cảm giác này lúc trước cũng không quá rõ ràng, bây giờ Vệ Thành Trạch đang ngủ, cảm giác lúc trước bị xem nhẹ liền cứ thế mà đột ngột chạy ra -- làm Lục Hướng Nam không khỏi mà có chút vô thố.

Xa xa có tiếng xe đang truyền đến, Lục Hướng Nam nhìn Vệ Thành Trạch, không tự chủ được mà ngơ luôn ra đấy.

Nói thật, cậu thực sự không thể nghĩ nổi, Vệ Thành Trạch rốt cục tại sao lại cho cậu ở lại.

Phải biết, dù là trêи góc nhìn của người nào đi nữa thì ấn tượng mà cậu lưu lại cho Vệ Thành Trạch cũng chẳng tốt đẹp gì cả đúng không? Nếu là người khác, dưới tình huống như vậy, không ném luôn cậu sổ đen đã là giàu lòng từ bi lắm rồi, càng đừng nói tới chuyện còn cung cấp đồ ăn chỗ ở miễn phí cho cậu nữa.

Dù có biết bọn họ là bạn cùng lớp đi nữa thì hành động này của Vệ Thành Trạch cũng quá kỳ quái đúng không?

Chẳng lẽ Vệ Thành Trạch thật sự không lo cậu làm gì hắn à?

Nếu cậu thực sự không có ý tốt thì bây giờ chỉ cần một con dao ở đây là hắn có thể trực tiếp say goodbye luôn rồi có được không hả? Dù không đến mức cực đoan như vậy thì chuyện lật qua chỗ này một lần rồi tìm ít đồ quý giá thó đi thì cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Nhưng theo cái nhìn của Lục Hướng Nam, Vệ Thành Trạch tuyệt đối không phải là loại người lương thiện lúc nào cũng cảm thấy đồng tình cho người khác, chỉ cần nhìn những chuyện Vệ Thành Trạch làm ở đại sảnh quán game kia là đã hiểu: Con người này cũng chẳng phải là loại đèn cạn dầu.

Vậy nên...... Rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Vệ Thành Trạch từ đầu đến giờ thậm chí còn chưa hỏi cậu mấy câu linh tinh như tại sao lại không đi học hay là tại sao không về nhà, cứ như là chuyện cậu đang làm là vô cùng bình thường vậy.

Di động đặt trêи tủ đầu giường thực im lặng, không hề phát ra bất cứ thanh âm nào.

Lục Hướng Nam đối với chuyện này cũng chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên, trước đây cậu cũng biến mất liên tục hai ngày liền mà cũng có ai đến hỏi han tìm kiếm cậu câu nào đâu, bây giờ cả một ngày còn chưa tới thì làm sao lại có ai gọi điện thoại cho cậu được chứ?

Nhưng cho dù đã biết được trước kết quả, tâm tình Lục Hướng Nam vẫn là không thể khống chế được mà chùng xuống.

Nhiều lúc, cậu thậm chí còn chẳng hiểu được mình sống trêи đời này rốt cục có ý nghĩa gì.

Trêи đầu đột nhiên bị đè nặng, Lục Hướng Nam sửng sốt một lúc mới nhận ra Vệ Thành Trạch đang nâng tay đặt lên đầu cậu.

"Ngủ đi." Mắt Vệ Thành Trạch díp lại, thanh âm cũng vì buồn ngủ mà có chút khàn khàn, nhưng chỉ hai từ đơn giản như vậy lại có thể làm trái tim của Lục Hướng Nam ngay lập tức trở nên thực yên bình.

Bất quá...... Có thể không sờ đầu cậu nữa được không?!

Trừng mắt nhìn Vệ Thành Trạch không hề để ý tới tầm mắt của cậu một lúc lâu, Lục Hướng Nam cũng cảm thấy cơn buồn ngủ lại dần dần mà kéo đến, không bao lâu, cũng nặng nề mà ngủ gục.

Mở to mắt nhìn Lục Hướng Nam một cái, Vệ Thành Trạch nhịn không được thở dài.

Quả nhiên, chuyện quá đơn giản thì chẳng khơi được tí tính kiêu chiến nào cả.

5438 cảm thấy, cẩn thận Vệ Thành Trạch chính là vị ký chủ duy nhất ghét bỏ độ khó của nhiệm vụ quá thấp, không hổ là người nó coi trọng, ha hả.

Buổi sáng hôm sau, Lục Hướng Nam bị tiếng tin nhắn di động đánh thức.

Nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ một lúc lâu, Lục Hướng Nam mới nhớ được mình bây giờ đang ở đâu.

Vệ Thành Trạch nằm bên cạnh sớm đã không thấy bóng đâu, đồng hồ báo thức treo trân tường giờ đang chỉ đến 7h30 sáng.

...... Sao lại có ai gửi tin cho cậu sớm vậy?!

Có chút bực dọc mà vừa xoa xoa huyệt Thái Dương vừa ngồi dậy, Lục Hướng Nam vươn tay qua lấy di động, nhấn mở tin nhắn.

Dù sao là cũng như trước, chắc là 10086(2) hoặc tin nhắn quảng cáo gì đó?

Nhìn lướt qua tin nhắn chỉ vọn vẹn có mỗi một cậu, ngón tay Lục Hướng Nam liền thói quen định nhấn "xóa tin nhắn".

...... Khoan!

Đột nhiên nhận ra có gì đó không thích hợp, Lục Hướng Nam nhịn không được mà đọc lại tin nhắn một lần.



Honey: Ngủ dậy chưa?

Lục Hướng Nam:......

Ai lại đây nói cho cậu đây là cái quỷ gì với?

Run rẩy khóe miệng mà mở thông tin số ra, Lục Hướng Nam không chút ngạc nhiên nào mà nhìn chỗ tên liên hệ vốn trống rỗng giờ lại có thêm một mục, còn thực không biết xấu hổ mà dùng luôn tên "Honey" như vậy.

Ngay lúc Lục Hướng Nam vẫn đang nhìn chằm chằm dãy số xa lạ kia mà ngẩn người, lại có thêm một tin nhắn nữa được gửi đến.

Honey: Nếu dậy rồi thì mau đi lấy điểm tâm ăn, bằng không sẽ nguội đó.

Được rồi, xem ra cậu cũng chẳng cần đoán chủ của dãy số này là ai nữa.

Không biết tại sao, Lục Hướng Nam đột nhiên nhớ đến bộ dạng tươi cười của Vệ Thành Trạch mà nói với cậu rằng "Yên tâm, tôi chưa động gì vào những thứ khác trong di động của cậu cả"

- - quả nhiên, người này, chính là loại người có thể nói dối một cái thực trắng trợn!

Ngón tay do dự ở nút "xóa tin nhắn" một lúc lâu, cuối cùng thì vẫn không nhấn xuống, ngay cả Lục Hướng Nam cũng không thể nói nổi, rốt cục đang mang tâm tình gì mà im lặng lưu lại cái tên vô cùng cay mắt nào đó.

Lê dép lê đi vào phòng bếp, Lục Hướng Nam tìm được điểm tâm mà Vệ Thành Trạch nói trong nồi.

Cháo nấu thực mềm, ngay cả bánh nhân thịt cũng vẫn còn hương thoang thoảng, cũng chẳng biết cái tên kia dậy từ bao giờ để mà làm mấy thứ này.

Nhịn không được đưa tay xoa nhẹ ngực trái, Lục Hướng Nam cũng có chút không hiểu, đây rốt cục là cảm giác gì.

Đây là lần đầu tiên, lúc cậu vừa ngủ dậy đã có người chuẩn bị sẵn điểm tâm cho.

Dù trong nhà cũng có dì giúp việc chuyên đến để nấu cơm nhưng vì thời gian rời giường của cậu không cố định nên sau khi cậu rời giường thì dì giúp việc mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Rõ ràng chỉ là thời gian hơn kém có 10 phút mà thôi lại có thể làm cho cậu có cảm giác hoàn toàn khác biệt.

" Cảm giác " được người khác để trong lòng" chính là thứ dễ làm cho người ta xúc động nhất a......" Để lại chiếc di động vào ngăn bàn, Vệ Thành Trạch dựng thẳng sách giáo khoa lên trêи bàn, chặn mặt mình lại.

Dù thực sự muốn sắm vai một đứa nhỏ ngoan học tập nghiêm túc đi nữa thì Vệ Thành Trạch cũng sẽ không làm ra hành vi ngu xuẩn như lớn tiếng đọc diễn cảm sách giáo khoa đâu.

"Mày nói bây giờ, Lục Hướng Nam có thể cảm động đến mức nước mắt nước mũi văng tung tóe được không?" Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Văn Thủy Nhu đang không ngừng nhìn về phía hắn, Vệ Thành Trạch cong môi, làm bộ như không nhận thấy gì mà lật quyển sách giáo khoa trước mặt.

5438:......

Đối với chuyện ký chủ nhà nó chê nhiệm vụ quá nhàm chán, một bên lại không chút do dự mà đùa giỡn với trái tim thủy tinh của thiếu nam thiếu nữ nhà người ta kia, nó từ chỗ sâu nhất trong lòng tỏ vẻ khinh bỉ thực thực thực sâu sắc.

Bất quá...... là do nó nhầm lẫn à? Nó cứ cảm thấy Vệ Thành Trạch hôm qua đang thăm dò chuyện gì đó.

Chỉ là, kết quả thăm dò hình như không thể làm cho Vệ Thành Trạch hài lòng.

Nhưng dù 5438 nghĩ thế nào cũng chẳng tìm được lý do sao ký chủ nhà nó thăm dò Lục Hướng Nam. Trong mắt Vệ Thành Trạch mà nói, chẳng lẽ Lục Hướng Nam không phải là một học sinh trung học bình thường đến không thể bình thường hơn à? Chắc cũng chẳng đến mức có ẩn tình gì đó khác đâu nhỉ?

Nhịn không được đọc lại tư liệu giới thiệu về thế giới thêm một, xác định kịch bản vốn lấy Văn Thủy Nhu và Lục Hướng Nam làm nhân vật chính kia quả thật chỉ là loại kịch bản tình yêu vườn trường thoải mái chữa khỏi, 5438 càng cảm thấy kỳ quái.

Cũng chẳng biết có phải do nó nghĩ nhiều quá không, nó cứ cảm thấy ký chủ có gì đó gạt nó.

"Chuyện tao gạt mày còn ít à?" Vệ Thành Trạch đang cúi đầu làm bộ thực sự đọc sách đột nhiên thình lình nói một câu như vậy, nhất thời liền dọa 5438 nhảy dựng.

...... Được rồi, lời này thật sự là quá đúng.

Trêи cơ bản từ tận lúc xuyên qua đến bây giờ, Vệ Thành Trạch đã bao giờ nói hết sự tình cho nó biết đâu cơ chứ!

Làm hệ thống mà còn có thể làm đến thất bại thế này, trêи đời trừ nó ra cẩn thận cũng chẳng còn mống nào.

Nhưng mà dù có như thế đi nưa...... Kí chủ meo meo nhà nó cứ nói thẳng đuột ra như thế mà được à?! Chẳng lẽ không thể để ý đến trái tim thủy tinh nhà người ta một chút được hay sao?!

Vệ Thành Trạch: ha hả.

5438:......

Nó cảm thấy, nó lại sắp bị ký chủ ngược tới khóc luôn rồi.

Di động trong ngăn kéo đột nhiên rung lên một cái, Vệ Thành Trạch hơi giương khóe miệng lên, lấy di động ra liệc một cái.

Lục Hướng Nam: Khó ăn chết được.

"Ừ...... Lần sau tôi sẽ nhớ thay vị thức ăn cho chó." Ấn nút gửi tin nhắn đi, Vệ Thành Trạch đang muốn để di động lại chỗ cũ, bỗng nhiên lại thấy có gì đó không thích hợp.

Có chút cứng ngắc mà ngẩng đầu lên, Vệ Thành Trạch chỉ thấy bên cạnh bàn vừa rồi còn không có một bóng người bây giờ lại có một người đàn ông tầm hơn ba mươi đứng đó đang cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt bị thấu kính phản quang che mất, không thể thấy rõ thần sắc trong đó.

Tống Tu Dịch, chủ nhiệm lớp ban này.

Vệ Thành Trạch đi học nghịch di động bị tóm gọn:......

5438 tuy đã sớm phát hiện nhưng không hề lên tiếng nhắc nhở: Làm ơn cho phép tui cười chút chút đã...... Ha ha ha ha ha ha ha!

"......" Cùng đối phương hai mắt nhìn nhau một lúc lâu, Vệ Thành Trạch thực tự nhiên mà cười một cái, "Thầy Tống, buổi sáng tốt lành a."

Tống Tu Dịch:......



5438:...... Phốc.

"Trò theo tôi đến văn phòng một chút." Không mềm lòng chút nào với nụ cười ấm lòng kia của Vệ Thành Trạch, thầy Tống sau khi bỏ lại một câu liền một mình đi khỏi lớp học.

Nhìn theo bóng dáng của người đàn ông, Vệ Thành Trạch có chút bất đắc dĩ mà thở dài, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà đứng lên đi theo y.

Người đàn ông mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản phối cùng quần tây đen, cà vạt quy củ mà thắt trêи cổ, ánh mắt sau đôi kính không gọng đầy thần thái nghiêm túc lạnh lẽo, làm cho người vừa thấy là có thể biết được tác phon nghiêm cẩn ngày thường của y, thực sự rất -- mê người.

Vệ Thành Trạch hơi nheo mắt lại, rồi ngay lúc đối phương nhìn qua liền cúi đầu tránh được tầm mắt của y.

Dù nói thế nào đi nữa, một học sinh ngoan ngoãn cũng không nên lộ ra biểu tình như vậy với thầy giáo của mình đúng không nào?

- - Dù rằng, đây chính là loại hình mà hắn thích nhất.

Dù sao, loại người cả người lộ ra hơi thở cấm - ɖu͙ƈ như vậy, luôn có thể làm bùng cháy ɖu͙ƈ vọng chinh phục của người ta lên đến cao nhất.

Nhìn người bình thường đều mang bộ mặt vô cùng nghiêm cẩn lại thở dốc nằm dưới thân mình, thực sự luôn làm cho người ta có cảm giác thành tựu.

Chỉ là...... đầu ngón tay Vệ Thành Trạch khẽ giật giật, thần sắc trong mắt cũng dần phai nhạt xuống.

Ánh mắt dạo qua đỉnh đầu Vệ Thành Trạch một vòng, trong mắt Tống Tu Dịch lướt qua chút thần sắc khó hiểu, khóe miệng cũng giương lên vài độ.

Văn phòng của Tống Tu Dịch ở góc cuối hành lang, đi vào sau Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch nhìn lướt qua bố trí bên trong, trong mắt không khỏi hiện lên chút hứng thú.

Trường trung học Nhược Khê thật đúng là một nơi thú vị.

Giống với những trường trung học khác, văn phòng nơi này cũng là năm sáu thầy cô một phòng để giáo viên dễ dàng trao đổi kinh nghiệm, lại tiết kiệm không gian, cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Chỉ là trừ chuyện đó ra, chủ nhiệm từng ban lớp sẽ được cho thêm một văn phòng.

- - mà nếu nói là văn phòng, chẳng bằng nói chỗ này là chỗ chuyên để giáo viên thuyết giáo. Bên trong đó trừ bỏ vài quyển sách lẻ loi trêи bàn công tác ra thì còn có bai chiếc sopha đối diện nhau, làm người ta vừa thấy là đã biết chúng được để đây để làm gì.

Nghe được tiếng khóa cửa phía sau truyền đến, mày Vệ Thành Trạch nhíu lại, đột nhiên có chút tò mò người đàn ông thoạt nhìn thực kiệm lời này sẽ giáo ɖu͙ƈ hắn về "tội trạng" chơi điện thoại trong giờ như thế nào.

Nhưng, vị thầy giáo thoạt nhìn thực nghiêm cẩn kia, chuyện làm đầu tiên sau khi khóa xong cửa lại là quay qua đè Vệ Thành Trạch lên ván cửa, hung hăng mà hôn xuống.

Vệ Thành Trạch:......?!

5438:!!!

Cảm nhận được xúc cảm mềm nhuyễn của đôi môi kia, hai mắt Vệ Thành Trạch không khỏi mà hơi trợn to lên, trong phút chốc không thể phản ứng nổi rốt cục đây là chuyện gì.

Lưng đập vào ván cửa có chút đau đớn, Vệ Thành Trạch nhịn không được mà hé miệng, phát ra một tiếng kêu rêи, đầu lưỡi linh hoạt ngay lập tức thừa dịp này chui vào miệng hắn, thực mãnh liệt mà quấn quanh đầu lưỡi mềm mại của hắn, kéo vào miệng y, dùng sức mà ʍút̼ vào.

"Ngô......" trong hầu không tự chủ được mà phát ra một tiếng rêи nhẹ, Vệ Thành Trạch vươn tay, kéo tay áo của Tống Tu Dịch giống như muốn kéo y ra, nhưng Tống Tu Dịch lại không tách ra như những gì hắn muốn, ngược lại còn đưa tay đè chặt lấy ót Vệ Thành Trạch làm môi hai người càng dán chặt.

Không khí trong phổi bị rút ra không chút lưu tình, mắt Vệ Thành Trạch không kiềm nổi mà chảy ra chút nước mắt sinh lý, đôi con ngươi như đá obsidian càng thêm chói mắt câu người.

Ngay trước khi Vệ Thành Trạch hít thở không thông mà buông môi hắn ra, nước bọt trong suốt kéo từ môi hai người ra một sợi tơ đầy ɖâʍ mỹ. Tống Tu Dịch cúi đầu, nhìn Vệ Thành Trạch sắc mặt ửng hồng, há mồm mà thở phì phò, đôi mắt sâu không thấy đáy.

"Thầy...... Cáp...... Thầy đang......" lời Vệ Thành Trạch còn chưa kịp nói xong, đã bị Tống Tu Dịch nuốt vào miệng. Giống như đang ôm lấy tất cả của bản thân mà gắt gao ôm Vệ Thành Trạch vào ngực, đầu lưỡi ẩm ướt xảo trá của Tống Tu Dịch lướt qua từng góc một trong khoang miệng Vệ Thành Trạch giống như đang đánh dấu chủ quyền.

Trái tim treo giữa không trung giống như đứt phựt một cái mà rơi lại xuống đất, Vệ Thành Trạch phát ra một tiếng rêи nhỏ, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, chủ động quấn lấy đầu lưỡi của Tống Tu Dịch.

Nhận được đáp lại của Vệ Thành Trạch, nụ hôn của Tống Tu Dịch nhất thời càng thêm kịch liệt sâu sắc, hai người môi lưỡi giao hòa, phát ra tiếng nước làm cho người ta phải mặt đỏ tim đập.

...... Khoan, từ từ! Đây rốt cục là đang có chuyện gì a?! Nguyên chủ cùng thầy giáo hóa ra là có loại quan hệ này à?! Chẳng lẽ đây chính là lý do cậu ta tư chối Văn Thủy Nhu?

Nhìn tình cảnh trước mắt, 5438 nhất thời liền hỗn độn trong gió, cũng không biết đến tột cùng nên cảm thán thay cho vị ký chủ sớm đã ném hết tiết tháo qua đầu kia hay là nên cảm thấy khϊế͙p͙ sợ vị lượng tin tức quá lớn chẳng biết từ chỗ nào nhảy ra này.

Mà nói...... Vệ Thành Trạch bây giờ mới mười sáu tuổi đúng không? Tống Tu Dịch đây là đang phạm tội đúng không? Chắc chắn phạm tội đúng không?!

Nhưng, ngay sau khi 5438 nghĩ đến đây, nó liền bị Vệ Thành Trạch vô cùng quyết đoán mà ném vào phòng tối nhỏ.

5438:......

Lại! Là! Cái! Loại! Này!

Nó phải đi khiếu nại! Hệ thống cũng là có quyền hệ thống đó!!

Mà nhân tiện, nó có thể chạy đi khiếu nại vị thầy giáo không biết xấu hổ mà ra tay với trẻ em vị thành niên kia không nhể?

Suy nghĩ của tác giả: khụ, sau đó thì các người cũng hiểu đó.

Ly: *Khóc ngất trong phòng tối nhỏ* Mị mị mị quen rồi mà...QAQ

Tui phải xàm xí một chút chứ đầu tiên là cái đoạn Vệ đại thăm dò Lục Thỏ con, liệu có phải là để xem rốt cục Lục thỏ con có phải là công k nhỉ QAQ. Làm ơn là đúng đi mà. Thứ hai là đoạn Vệ Thành Trạch đang YY Thầy Tống đột nhiên ngừng lại, đây rõ ràng là kiểu mà Vệ đại thích nhất. Với tính cách của Vệ đại chắc chắn sẽ không nhả miếng thịt này ra đâu... Liệu có khi nào là vì công k????? AAAAAAAAAA Làm ơn hãy nói cho tui tui đang edit cái giề thế này aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

*Chú giải:

(1) Nhận giường: Bệnh tâm lý, thói quen ko ngủ được nơi xa lạ. (Theo http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=56273&page=763)

(2)[1] 10086: Là tổng đài hỗ trợ bên Trung Quốc, có rất nhiều dịch vụ, trong đó có dịch vụ trả lời tin nhắn tự động. Mình gửi tin nhắn tới tổng đài, 10086 sẽ gửi tin nhắn trả lời tự động lại. (Theo https://kachun2109.wordpress.com)

Hơ hơ còn đây là đồ ăn Vệ đại nấu[Kɧօáϊ Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện - Chương 76[Kɧօáϊ Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện - Chương 76

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK