Người trêи giường còn đang ngủ say, mái tóc đen dài buông bên môi, lông mi dày rậm chiếu xuống thành một bóng râm hình cung.
Hình như ngủ có chút không yên, mày hắn nhẹ nhíu lại, nghiêng đầu cọ cọ lên gối, khóe môi hơi giương lên kia, làm cho trái tim của người ta cũng không tự chủ được mà mềm xuống. . Truyện Việt Nam
Chăn thâm sắc trêи người vì động tác của hắn mà chảy xuống dưới một chút, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Lồng ngực của hắn vì hô hấp mà hơi phập phồng, da thịt bóng loáng mà nhẵn nhụi dưới ánh sáng có chút ʍôиɠ lung của ánh trăng, giống như ngọc dương chi tốt nhất, khiến người ta không rời nổi mắt. Mà những vết đỏ hồng trêи đó lại càng rõ ràng hơn, câu ra ɖu͙ƈ vọng ngược đãi giấu sâu trong lòng người.
Lộ ra ngoài là cổ tay bị xích bằng xiềng xích kim sắc, làm người này tăng thêm một phần thuận theo, giống như một con mèo chỉ thuộc về mình đang bị nhốt trong lồng sắt.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ngón tay Đinh Giải giật giật, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn nghe nói minh chủ võ lâm bị giáo chủ ma giáo bắt đi, mới tò mò mà trà trộn vào nơi này -- đương nhiên, trong đó cũng có không ít nguyên nhân là do giải thưởng kếch xù mà danh môn chính phái đưa ra.
Võ công của Đinh Giải cũng không quá cao, nhưng khinh công của hắn trêи giang hồ ít nhất cũng phải xếp thứ ba. Khi phát hiện sào huyệt hư hư thực thực của vị giáo chủ ma giáo kia, hắn sau khi gửi tin cho người kia xong, liền tự mình tới nơi này xem xét tình huống. Nhưng ai mà biết, sau khi tìm được tới phòng của ma đầu kia, thứ hắn nhìn thấy, thế nhưng lại là cảnh tượng như vậy.
Hắn cảm thấy, hắn lúc này hẳn là nên cảm thấy khϊế͙p͙ sợ vì chuyện đại ma đầu trong lời đồn đại kia cư nhiên thích nam nhân mới phải, nhưng không biết tại sao, tầm mắt và tâm thần của hắn, lại không chịu khống chế mà bị người trêи giường kia hấp dẫn.
Bộ dạng người này cũng chẳng có chỗ nào gọi là khuynh quốc khuynh thành, thân hình cũng không nhỏ xinh như những gì Đinh Giải thích, nhưng trêи thân thể người này, lại giống như có một loại lực hấp dẫn không thể diễn tả nổi, khiến tầm mắt của Đinh Giải, không tự chủ được mà đứng lại trêи người hắn.
Hắn bỗng nhiên hiểu tại sao ma đầu kia sẽ dùng xích khóa người này lại, nếu là hắn, nhất định cũng không yên lòng mà để người này tùy ý mà tản bộ bên ngoài -- thật sự quá dụ người!
Nhận thấy hơi thở của người trêи nóc nhà có chút biến hóa, 5438 lại yên lặng khách sáo trong lòng một chút, từ sau lúc nó thông báo có người đến, ký chủ lại bắt đầu tạo hình.
Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, sau khi biết lực ảnh hưởng của thuộc tính đào hoa kia xong, Vệ Thành Trạch liền trực tiếp vứt luôn con đường nghiền áp bằng IQ, trực tiếp chạy như điên trêи con đường dùng sắc dụ người?
...... Mà chuyện hố cha nhất chính là, không hiểu sao mà hiệu quả lại không tệ.
Nó trước còn nghĩ sao lần này Vệ Thành Trạch lại an phận như vậy, ngây người ở nơi của cái tên gọi là Diệp kia lâu như vậy, không có chút động tĩnh nào, giống như nhận mệnh vậy -- hóa ra là chờ người khác tới cứu a! Thế mà nó còn có chút lo lắng, Vệ Thành Trạch gặp phải thất bại chưa từng gặp, nên bị ngã trong này, liền trực tiếp ngã gục ra luôn không.
Bất quá ngẫm lại, Lục Vô Tâm lúc trước đã tận mắt thấy Vệ Thành Trạch bị bắt đi, Sao có thể chẳng làm gì cơ chứ? Nếu như vậy, người nầy cũng sẽ không phải nhân vật chính.
Nhưng mà, người đầu tiền tìm tới nơi này, cư nhiên lại không phải Lục Vô Tâm? Tên kia quả thực nên thẹn với cái danh nhân vật chính kia a!
Chung quy đều cảm thấy định nghĩa về nhân vật chính của mình không thể đoán trước mà bắt đầu lệch lạc, 5438 ho khan hai tiếng, nhìn Vệ Thành Trạch còn đang nhập sâu vào tạo hình, nhịn không được mở miệng hỏi: "Kí chủ?" Hắn cũng không đến mức cứ giả bộ ngủ như vậy đến tận khi người trêи nóc nhà kia rời đi đi?
Kể ra nếu nói thật, 5438 thật sự có chút hoài nghi, người bây giờ đang rình coi trêи kia, có khả năng cứu Vệ Thành Trạch ra hay không. Phải biết giáo chủ ma giáo cũng chẳng phải là nhân vật nhỏ nhoi gì, dù là Lục Vô Tâm kia, lúc trước khi cùng y giao thủ cũng đã phải ăn chút mệt, trơ mắt mà nhìn người kia mang Vệ Thành Trạch đi...... Ôi uy, 5438 đã có chút không đành lòng mà tưởng tượng, tâm tình của Lục Vô Tâm khi đó là như thế nào.
Vào lúc này nọ kia bị quấy rầy, người trong lòng còn bị người ta cướp đi...... Chậc chậc, thật sự là không đành lòng mà nhìn thẳng a.
5438 phát hiện, nó gần đây thật sự là càng ngày càng thích nói mát.
...... Còn không phải do Vệ Thành Trạch làm hại à!
Nhớ năm đó, nó chính là một hệ thống nhỏ đơn thuần vô tội thiện lương khờ dại đến thế nào a, nhưng từ sau lúc theo Vệ Thành Trạch...... 5438 tỏ vẻ, đương nhiên không thể để một mình hệ thống là nó bi thương nha!
Nhìn Vệ Thành Trạch kinh ngạc mà ngồi dựa vào đầu giường, ngực 5438 đau xót, trái tim không hiểu sao mà đột nhiên đau nhói -- khẩu hồ, rõ ràng là biết này đây chỉ là diễn thôi, sao không học khôn được cơ chớ?!!
Hung hắn tự quật mình đến thông suốt trong lòng, 5438 yên lặng ngậm miệng.
Lúc cuối xuân, các loại hoa cỏ tranh nhau mà tươi đẹp, gió đêm hỗn loạn côn trùng kêu vang, đem mùi hoa say lòng người trong viện từ cửa sổ nửa hở bay vào.
Vệ Thành Trạch giống như đột nhiên phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nóc nhà, trong mắt hiện ra chút thần sắc nghi hoặc.
Bị động tác bất thình lình của Vệ Thành Trạch dọa sợ, Đinh Giải còn tưởng đối phương đã nhận ra sự tồn tại của mình, bất quá lại giống như do hắn quá lo lắng, người nọ hiển nhiên không có chút nội lực nào, tất nhiên cũng không thể phát hiện được mình.
Ngay lúc Đinh Giải thu mắt lại, chuẩn bị rời khỏi nơi này, đi nơi khác tìm vị minh chủ võ lâm bị nhốt kia, người trong phòng bỗng nhiên mở miệng. (Ly: Đây là đỉnh cao của sự tính toán hự hự)
"Có ai trêи nóc nhà không?" Vệ Thành Trạch dừng lại một chút, giống như nghĩ tới chuyện gì, trêи mặt hiện ra một tia cười khổ, "Nếu có người, " hắn nói, "Xin mau rời khỏi đây đi." Tiếng của hắn hơi khàn khàn, lúc dừng trong tai Đinh Giải, không hiểu sao lại khiến hắn có chút tê dại, "Y...... giáo chủ ma giáo, rất nhanh sẽ trở lại."
Tuy rằng đã dùng xích khóa cả tứ chi Vệ Thành Trạch, nhưng người kia hình như vẫn phá lệ lo lắng, cho tới tận bây giờ sẽ không rời khỏi hắn quá hai canh giờ, đây cũng chính là lý do lúc trước 5438 cảm thấy Vệ Thành Trạch đã nhận mệnh.
...... Cả ngày có người thủ bên cạnh, trốn chạy cái rắm a?!
Bất quá, dạo gần đây thời gian Diệp ở trong này thế nhưng lại ít hơn trước kia một chút, đại khái hẳn là do chính đạo bên kia gây sức ép.
Kỳ thật 5438 vẫn còn cảm thấy thực kỳ quái, tại sao tên kia thân là giáo chủ ma giáo, lại có thể có nhiều thời gian như vậy, tiêu phí tại nơi này của Vệ Thành Trạch chứ.
5438: tui đang nghe được tiếng khóc của thủ hạ ngươi nha a uy!
Nhíu mày, tầm mắt của Đinh Giải rủ xuống nhìn đỉnh đầu của người này, tâm tư rời đi đột nhiên cũng tiêu biến.
Người này hình như cũng không có ác ý với hắn, hơn nữa theo lời hắn mới nói mà nói, người này hẳn là có chút hiểu biết với hành tung của ma đầu kia? Nếu có thể thăm dò điểm này, lần hành động này của hắn, chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều lắm.
Đương nhiên, Đinh Giải cũng sẽ không phủ nhận, phần rung động khó hiểu trong lòng kia, đã khiến hắn nhịn không được muốn ở chung với người này thêm một chút.
Nghĩ nghĩ, Đinh Giải nhảy từ nóc nhà xuống, từ cửa sổ trở mình đi vào.
Giống như không dự đoán được rằng Đinh Giải sẽ làm như vậy, người trêи giường không khỏi mà sửng sốt trong chớp mắt, tiện đà có chút bối rối mà kéo chăn, muốn che khuất thân mình trần đầy dấu vết kia của chính mình.
- - bây giờ che thì được cái gì chớ, thứ nên xem lúc nãy đã sớm xem xong rồi.
Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng Đinh Giải đương nhiên sẽ không đem lời này nói ra miệng. Hơn nữa không thể không nói, ngay cả bộ dạng vô thố của người này, thoạt nhìn cũng phá lệ ngon miệng...... Khụ.
Đinh Giải phát hiện ra ý nghĩ của mình lại chạy sai hướng liền ho khan một tiếng, nhìn Vệ Thành Trạch, mở miệng hỏi: "Ngươi sao có thể phát hiện ra ta?"
Võ công của hắn tuy cũng không quá cao, nhưng vẫn rất tin tưởng vào khinh công và năng lực che giấu hơi thở của mình. Hơn nữa nói thật, bộ dáng của đối phương, thoạt nhìn thật sự cũng không giống như cao thủ có nội công thâm hậu.
Trêи đời này thực sự có loại cao thủ như vậy, nhưng nếu người này thực sự có thực lực cao cường như vậy, hẳn sẽ không bị ma đầu kia khóa trong này đi?
Nghe được lời của Đinh Giải, Vệ Thành Trạch không khỏi mà lộ ra biểu tình trố mắt, ngón tay cầm góc chăn cũng lỏng ra một chút. Hắn buông đầu, nhìn đầu ngón tay tái nhợt của mình, nụ cười bên môi có chút chua sót: "Vệ mỗ mặc dù đã mất đi nội lực, nhưng cảm quan vẫn mạnh hơn người thường một chút."
...... Cái gì?
- - Vệ mỗ?
Là phương thức liên tưởng của hắn không đúng à?
Nhìn người trước mắt, Đinh Giải không khỏi mà lâm vào trầm tư.
Trêи thế giới này, người mang họ Vệ đích cũng không ít, nhưng người họ Vệ tập võ lại còn mất đi võ công, lại bị ma đầu ma giáo ka tóm được khóa trong phòng mình...... Không không không, ma đầu ma giáo bắt minh chủ võ lâm tới đây, khẳng định hẳn là nên nhốt trong địa lao, dùng khổ hình mới đúng chớ? Sao có thể...... Đinh Giải nhịn không được nhìn Vệ Thành Trạch một cái, dấu vết trêи người hắn cũng đã đủ thuyết minh mọi vấn đề.
...... Bất quá, nếu là người này mà nói, ra vẻ vấn đề cũng không khó lý giải như vậy đi?
Tuy rằng trong lòng có phán đoán đại khái, nhưng để tránh nháo ra chuyện ô long, Đinh Giải vẫn như xác nhận mà hỏi lại một lần: "Ngươi là...... Vệ Thành Trạch, Vệ minh chủ?"
Đinh Giải chưa từng gặp Vệ Thành Trạch, về chuyện của hắn thế nhưng thật ra lại nghe không ít, biết người hơn mình tám tuổi này rốt cuộc có bao nhiêu tài giỏi. Nhưng về tướng mạo của Vệ Thành Trạch, những lời đồn này lại rất ít khi đề cập đến. Bất quá vì chuyện Bạch Linh Sa để tìm Vệ Thành Trạch mà trực tiếp giết hết một phân đàn của ma giáo, cùng với chuyện Lâm Bách đào hôn, thế nhưng thật khiến không ít người lúc nhắc đến vị võ lâm minh chủ này, bỏ thêm vài từ hình dung "Điên đảo chúng sinh" "Khuynh quốc khuynh thành" linh tinh phía trước.
- - căn bản chỉ đơn giản như vậy thôi a!
Nhịn không được lại nhìn Vệ Thành Trạch thêm một cái, Đinh Giải tỏ vẻ, lời đồn quả nhiên không thể dựa vào. Nhưng hắn thật ra lại có thể hiểu được hai người Bạch Linh Sa và Lâm Bách kia.
Nhưng, sau khi nghe xong câu hỏi của Đinh Giải, Vệ Thành Trạch có chút sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật có lỗi, ngươi nhận sai người."
Đinh Giải:......Hey?
Có chút hoài nghi lổ tai của chính mình, Đinh Giải nhịn không được hỏi: "Ngươi vừa nói gì cơ?"
"Ngươi nhận sai người." Vệ Thành Trạch thoạt nhìn tựa hồ đã lại một chút, hắn nhìn Đinh Giải, đem lời nói vừa rồi lập lại một lần.
Đinh Giải ngẩn người, hắn nhìn biểu tình lãnh đạm của Vệ Thành Trạch, trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: "Vậy ngươi có biết ma đầu kia nhốt Vệ minh chủ ở đâu không?"
Ngón tay nắm chăn gấm của Vệ Thành Trạch hơi chặt lại, hắn tạm dừng chốc lát, mới mở miệng trả lời câu hỏi của Đinh Giải: "Ở đây không có người này."
Nghe như vậy, Lộc Minh Trạch coi như đã xác nhận được suy đoán vừa rồi của chính mình. Hắn nâng tay cọ mũi mình, lộ ra biểu tình có chút bất đắc dĩ: "Ta nói này Vệ minh chủ a, đừng lãnh đạm như thế chứ." Hắn nhếch miệng cười cười, "Ta chính là vì cứu ngươi mới đến nơi này đó!"
Lời tuy nói như vậy, nhưng Đinh Giải cũng có thể hiểu được tâm tình không muốn thừa nhận thân phận của mình này của đối phương. Dù sao dù là ai, bị người khác nhìn thấy bộ dáng này...... Tầm mắt đảo nhanh trêи người Vệ Thành Trạch, Đinh Giải sờ mũi.
Huống chi, người này lại là võ lâm minh chủ, hình tượng mẫu mực của chính đạo?
"Ngươi......" Vệ Thành Trạch tựa hồ còn muốn nói thêm gì, nhưng Đinh Giải hoàn toàn không cho hắn cơ hội này: "Nếu không định lê lết đến tận lúc ma đầu kia trở về, Vệ minh chủ vẫn nên đừng nhiều lời." Nói vậy, Đinh Giải lại lấy ra công cụ đặc chế trong tay áo, tiến lên chuẩn bị mở khóa trêи tay Vệ Thành Trạch.
Nói tới ba thứ Đinh Giải tự tin nhất, thì phải nói đến khinh công, khả năng che dấu hơi thở, cùng với khả năng phá khóa của hắn. Bây giờ cũng chính là ỷ vào ba điểm này, hắn mới dám lẻ loi một mình tiến vào tòa nhà này.
Nhưng, đầu ngón tay của hắn vừa mới đặt lên cổ tay Vệ Thành Trạch, đối phương lại đột nhiên biến sắc, cường ngạnh mà nhét hắn xuống dưới gầm giường.
Còn không đợi Đinh Giải hiểu được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cửa phòng liền bị đẩy ra, Ngay sau đó, tiếng bước chân không nhanh không chậm, liền rơi vào tai Đinh Giải.
Trong lòng không tự chủ được mà nhảy dựng, Đinh Giải có chút khϊế͙p͙ sợ -- hắn lúc nãy hoàn toàn không hề nhận thấy có người tới gần! Nhất thời, trong lòng hắn nảy lên chút lo sợ.
Nếu không phải do Vệ Thành Trạch phát giác sớm, hắn hiện tại khẳng định đã bị người vừa tới tóm được, sau đó một tát tát chết.
Bất quá, từ đó, Đinh Giải càng thêm khẳng định thân phận của Vệ Thành Trạch.
Trêи đời này có bao nhiêu người, sau khi mất đi võ công, lại vẫn có này được cảm quan mẫn tuệ sâu sắc vượt ngoài tầm với của thường dân cơ chứ?
"Sao không ngủ?" Ngồi xuống bên giường, Diệp đưa tay đem Vệ Thành Trạch ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu hắn.
Thân mình Vệ Thành Trạch thoáng cứng ngắc, nhưng lại không phản kháng, phân thuận theo kia, luôn làm cho người ta theo bản năng mà quên đi chuyện chỉ cần tháo xuống xiềng xích trêи người hắn, đối phương trong nháy mắt sẽ chạy trốn không thấy bóng dáng.
Lòng bàn tay tinh tế mà vuốt ve da thịt mềm mại bên gáy người trong ngực, cảm giác bộ phận yếu ớt nhất của đối phương bị mình nắm trong tay, khiến Diệp cảm thấy an tâm. Y hơi nheo mắt lại, gục đầu xuống đè thấp thanh âm hỏi: "Ta lúc nãy hình như nghe được tiếng nói trong phòng?"
"...... Ngươi nghe lầm." Vệ Thành Trạch mím môi, có chút cứng nhắc mà nói. Hắn cũng không phải là người giỏi nói dối, ánh mắt kia, luôn không che dấu được bao nhiêu tình tự. (Ly: Không biết nói dối.... Mị im lặng)
Diệp nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu cười: "Phải không?" Y gục đầu xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍ vành tai của Vệ Thành Trạch, thanh âm trầm thấp mà ám muội, "Ta còn nghĩ...... Lục Vô Tâm có ý đồ không muốn người biết với ngươi kia, tới cứu ngươi?"
Hai mắt không khỏi mà hơi trợn to, lần đầu thấy có chuyện khiến trong mắt Vệ Thành Trạch lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn hé miệng, giống như muốn nói gì đó, nhưng bên gáy lại truyền đến cảm giác ẩm ướt, lại khiến lời nói kia biến thành tiếng rêи rỉ ngọt nị. Bỗng nhiên ý thức được gì đó, mười ngón tay của Vệ Thành Trạch nắm chặt lại, đem tiếng rêи đã tới bên miệng kia cứng rắn mà nuốt xuống, phát ra một tiếng gần như nức nở.
"Dù sao, mấy ngày nay, tên kia vì ngươi, mà đã nháo ra động tĩnh không nhỏ ở võ lâm." Nhẹ nhàng ʍút̼, trêи da thịt trắng nõn kia của Vệ Thành Trạch, lại thêm một vết hồng ngân, có vẻ phá lệ kiều diễm. Diệp khẽ cười một tiếng, con ngươi huyết sắc tràn đầy lãnh ý.
Vệ Thành Trạch cúi đầu, không đáp lại lời nói của y.
Bất quá Diệp cũng không để ý đến chuyện này, y vươn đầu lưỡi, cuốn vành tai mượt mà của Vệ Thành Trạch vào trong miệng, dùng răng nanh nhẹ nhàng mà gặm cắn, tiếng nước rõ ràng mà dừng trong tai Vệ Thành Trạch: "Ngươi đã không ngủ được, không bằng chúng ta làm chút chuyện tình ái đi?"
Y đương nhiên biết trong phòng này còn có người khác, nhưng y cũng không để ý đến chuyện khiến những người đó nhận rõ được, người này rốt cục thuộc về ai.
Cường ngạnh mà nâng đầu Vệ Thành Trạch lên, che lại câu cự tuyệt hắn muốn phun ra, Diệp lại đem người này đặt dưới thân.
Động tĩnh trêи giường cùng với tiếng thở dốc cực lực áp chế của Vệ Thành Trạch cũng đã đủ để Đinh Giải hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn ghé vào dưới giường, thần sắc âm trầm, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay.
Đinh Giải thậm chí còn có chút không hiểu, mình tại sao lại tức giận đến vậy. Hắn vốn chưa từng để ý đến mấy thứ chính đạo ma đạo vân vân, lại càng không biết gì mà minh chủ võ lâm, lần này tới nơi này, bất quá cũng vì phần thưởng kếch xù treo lủng lẳng kia mà thôi. Cho dù hắn không làm gì cả, tìm được nơi này, bút ngân lượng kia hẳn cũng đã rơi vào trong túi hắn. Có thể nói, Vệ Thành Trạch sẽ như thế nào cũng chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng lúc này, hắn lại rất muốn lao ra, một đao xuyên thủng người đang đặt Vệ Thành Trạch dưới thân kia.
Nhưng nếu hắn làm như vậy, người cuối cùng chết, chắc chắn chính là hắn.
Chút tự mình hiểu mình này, Đinh Giải vẫn là phải có.
Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, vừa rồi không nghe theo Vệ Thành Trạch, trực tiếp xoay người rời đi-- cần gì chui đầu vào đống lấy này? Lại hoặc là hắn lúc trước cố gắng luyện công, lúc này nói không chừng có thể trực tiếp lao ra, giao chiến với ma đầu kia một hồi, sau đó dễ dàng mà mang người đi.
"Ô......!" Dù Vệ Thành Trạch không muốn kêu ra tiếng, nhưng người còn lại hiển nhiên sẽ không để hắn được như nguyện, thanh âm mang theo nhẫn nại và khắc chế kia rơi vào tai Đinh Giải, khiến trái tim hắn cũng không tự chủ được mà run rẩy, chỗ kia cũng không thể khống chế mà giương lên. (Ly: Khụ!!!)
...... Thực mẹ nó đáng chết!
Lúc này, chính Đinh Giải cũng nhịn không được muốn tự cho mình một bạt tai. Ngay tại lúc này có phản ứng, quả thực chính là cầm thú.
- -Nhưng hắn cố tình lại không khống chế được bản thân.
Đinh Giải vẫn là lần đầu tiên biết, thanh âm của một nam nhân, cũng có thể gợi cảm liêu nhân đến mức độ này.
Thứ đồ chơi kia đè lên mặt đất, có chút đau đớn, nhưng Đinh Giải lại không dám dịch chuyển chút nào, sợ phát ra động tĩnh gì, lại bị người phía trêи phát hiện ra.
Một bên tự phỉ nhổ mình vô dụng cầm thú trong lòng, Đinh Giải một bên lại nhịn không được nhắm mắt lại, tưởng tượng biểu tình lúc này của Vệ Thành Trạch.
Hắn hẳn nên khắc chế, da thịt trắng nõn nhiễm lên một tầng đỏ ửng, đôi mắt màu đen che một tầng hơi nước, thần sắc trêи mặt mang theo chút nhục nhã không thể che dấu được. Môi nên mân lại -- hoặc là cắn môi dưới, nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể ức chế được mà run rẩy, phát ra tiếng rêи rỉ ngọt nị......
Bỗng nhiên cảm thấy mũi có chút ngứa, Đinh Giải đưa tay sờ một cái, một mảnh nhây nhớp ướt át.
Nhất thời, hắn càng muốn đánh chết chính mình.
...... Sao hắn cư nhiên nghe hai nam nhân thượng - giường, nghe đến có phản ứng còn chưa tính, cư nhiên còn chảy máu mũi!
Đinh Giải cảm thấy, hắn cả đời cũng không thể.
Ngay tại lúc Đinh Giải rối rắm có nên trực tiếp đánh ngất chính mình để tránh xảy ra thêm chuyện gì càng thêm mất mặt, đột nhiên nghe thấy phía trêи truyền đến một tiếng kêu rêи, sau đó liền đột nhiên không có động tĩnh.
Trong lòng không khỏi mà có chút kinh nghi, lông mày Đinh Giải nhướng lên cân nhắc chuyện gì đã xảy ra, chợt nghe được thanh âm còn mang theo chút khàn khàn còn chưa rút hết hơi thở ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Vệ Thành Trạch: "Ngươi đi ra đi."
Sửng sốt một chút, Đinh Giải theo bản năng mà định nhảy ra bên ngoài, nhưng vừa động, hắn lại bật người nghĩ tới gì đó, vội vàng lấy tay áo lau máu mũi, sau khi xác định không còn chút dấu vết nào, hắn mới từ dưới giường đi ra.
Về phần thứ phía dưới kia...... Hắn thực sự không có biện pháp.
Vì phản ứng của mình, lúc Đinh Giải đối mặt với Vệ Thành Trạch, không khỏi mà mang theo vài phần chột dạ. Bất quá cũng may lực chú ý của đối phương cũng không đặt lên người hắn, cho nên cũng không phát hiện hắn có gì dị thường.
Tầm mắt của Đinh Giải nhẹ nhàng phiêu chung quanh, cuối cùng dừng lại trêи người đang nằm không chút động tĩnh nào trêи giường.
Bộ dạng của người này thực sự không hề kém, hoàn toàn khác với diện mạo như ác quỷ trong lời đồn kia, chỉ tiếc y bây giờ đang nhắm mắt, Đinh Giải cũng không có cách nào xác định được mắt y có phải màu đỏ sẫm như máu tươi như trong lời đồn hay không.
Lúc nhìn thấy vết xước trêи gáy người nọ, mắt Đinh Giải không khỏi mà lướt qua một tia khϊế͙p͙ sợ.
Đối với loại người cả ngày làm nghề đạo tặc như hắn mà nói, hẳn là phải vô cùng quen thuộc với công cụ của mình, tất nhiên cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra miệng vết thương do nó làm ra. Đưa tay mò vào lồng ngực, quả nhiên chỉ sờ được một khoảng không, nhất thời, ánh mắt Đinh Giải nhìn Vệ Thành Trạch liền thay đổi. Hắn thế nhưng lại hoàn toàn không hề nhận ra Vệ Thành Trạch tột cùng lấy thứ này đi lúc nào.
Nên nói không hổ danh là người từng đứng đầu Trung Nguyên sao? Dù mất nội lực, cũng vẫn như trước mạnh hơn người thường rất nhiều.
Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch chốc lát, tầm nhìn của Đinh Giải lại quét xuống, thân thể lại tăng thêm rất nhiều dấu vết của đối phương nhất thời rơi vào trong mắt hắn.
Nhất thời, Đinh Giải chỉ cảm thấy mũi có chút ngứa, chất lỏng dính nhớp không thể khống chế mà chảy thẳng xuống.
Vừa vặn thu tầm mắt khỏi người đang hôn mê kia, Vệ Thành Trạch vừa quay đầu nhin Đinh Giải:......
Hoàn toàn không biết nên phun tào từ chỗ nào 5438:......
Đây thật sự là một thế giới hài hòa tốt đẹp a, ha hả.
Suy nghĩ của tác giả: 5438: con đường lung lạc người khác của ký chủ thực sự là càng ngoạn càng trôi chảy nha, ha hả.
# luận sao kí chủ luôn có thể chọn thời cơ chính xác như vậy #
Hài hòa bộ phận đã phát, ở đàn lý cùng vi bác thượng, vi bác con giữ lại một tuần
Vi bác trạc
Q đàn thêm 314322498 xét duyệt, xét duyệt qua có thể tiến chủ đàn, đàn lý văn kiện không san
Cám ơn trêи núi một con hùng, lin*2, phù du vũ, lang quỷ quỷ, qua tiểu tây đích lôi, sao sao ~