5438 cảm thấy, chuyện lúc trước nó cư nhiên lo Vệ Thành Trạch ngừng tiến công chiếm đóng, thật đúng là nghĩ nhiều.
Thật chứ một người như Vệ Thành Trạch, chuyện am hiểu nhất không phải chính là chuyện vừa nói "Ta không có ý này", một bên trêu chọc đến mức làm người ta muốn ngừng mà không được à?!
Từ chối người khác hai lần thì tính cái gì? Đưa bạn trai mình ra ánh sáng thì sao? Nhìn Lục Hướng Nam xem, còn không phải giống như một tên bị M vậy, liều mạng chạy đến gần ký chủ nhà nó à.
"Có ai từng nói, mắt của cậu thực sự rất đẹp chưa?" Cắn ngòi bút, Lục Hướng Nam đột nhiên mở
miệng hỏi.
- - hơn nữa, giống như vừa bị mở một cái chốt kỳ quái nào đó, từ một bé học sinh nhuyễn manh đáng yêu lại thành một tên lưu manh nhỏ lỗ mãng.
"Đương nhiên là có " Vệ Thành Trạch vô cùng tự nhiên tiếp lời Lục Hướng Nam, "Tu Dịch từng nói rồi."
Lục Hướng Nam:......
Tuy câu trả lời của Vệ Thành Trạch cậu sớm đã nghe quen rồi. Nhưng mỗi lần nghe thấy vậy vẫn đều cảm thấy có chút buồn bực.
Vốn cậu còn nghĩ, nếu Vệ Thành Trạch không đuổi cậu ra ngoài, nói không chừng kỳ thật thì hắn vẫn có chút hảo cảm với cậu. Nhưng biểu hiện của Vệ Thành Trạch lại hoàn toàn phủ định chuyện này.
Vệ Thành Trạch chẳng qua chỉ là một người thực ôn nhu với tất cả mọi người mà thôi. Đối với Văn Thủy Nhu cũng thế mà với cậu cũng thế.
Nghĩ đến lần trước lúc nghe thấy lời cảm tạ của cô gái kia với Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam mới biết được, ngày đó hắn không chỉ để áo khoác của Văn Thủy Nhu lên quầy mà còn nhờ chủ tiệm hôm sau mở cửa sớm một chút, để Văn Thủy Nhu có thể lấy lại nó trước khi vào học.
Phải biết, học sinh Trung học Nhược Khê nếu không mặc đồng phục thì sẽ không được vào cổng trường.
Nhưng càng hiểu rõ ràng thì trong lòng lại càng không cam lòng.
Tống Tu Dịch kia, rốt cuộc có điểm nào lại vào được mắt xanh của Vệ Thành Trạch chứ?
Ngẩng đầu nhìn Lục Hướng Nam một cái, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên thở dài, buông bút đứng lên: "Mình viết xong rồi, đi ra ngoài chút."
"Đi đâu?" Lục Hướng Nam nghĩ rằng ngữ khí của mình giờ thực sự rất tùy ý, nhưng nghĩ khí có thể coi là chất vấn kia lại làm Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà có chút sửng sốt, "Đi gặp Tống Tu Dịch?"
Có lẽ do bị Lục Hướng Nam dọa, Vệ Thành Trạch trầm mặc một lúc mới dùng cùng ngữ điệu bình thường mà trả lời: "Mình lúc trước không phải đã nói với cậu rồi à, cuối tuần mình với anh ấy......" Câu nói kế tiếp khi nhìn thấy mắt Lục Hướng Nam lại không thể nói ra nổi.
Hơi mất tự nhiên mà dời mắt, tươi cười trêи mặt Vệ Thành Trạch có chút phai nhạt: "Ừ, không có gì, mình đi đã."
Nhưng, hắn vừa mới đi được hai bước, đã bị kéo mạnh một cái, cả người không đứng vững, liền ngã về phía sau.
Cũng may phía sau hắn là sô pha, nên cũng không chịu bị đau gì, còn không đợi hắn đứng dậy, trêи người liền bị đè nặng xuống.
"Hắn rốt cuộc -- có gì tốt chứ?!" Hung hăng nện một quyền ngay bên cạnh mặt Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam chỉ cảm thấy lực nhẫn nại của mình đã tới cực hạn.
- - Dù cậu có làm bao nhiêu, có cố để hắn nhìn thấy tâm ý của mình đến mức nào thì trong ánh mắt của người này, cũng sẽ chỉ dừng bên người ai kia. Loại cảm giác này, cậu không muốn nhận tí nào nữa.
"Nếu thật sự không thích tôi --" thanh âm của Lục Hướng Nam vì tình cảm quá mức kϊƈɦ động mà có chút khàn khàn, "Thì đừng -- ôn nhu với tôi như vậy chứ!"
Loại ôn nhu giống như có thể bao dung hết thảy này, cứ thế này -- làm cho cậu không thể nắm bắt được.
Giống như không thể ngờ Lục Hướng Nam lại nói như thế này, Vệ Thành Trạch có chút ngơ ngẩn mà nhìn cậu, giống như còn chưa phản ứng kịp với những chuyện vừa xảy ra. Một lúc lâu sau, hắn mới hơi mở miệng: "Thật có lỗi, là mình không tốt, nên......" Hắn vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai má Lục Hướng Nam, "Đừng làm ra biểu cảm còn khó coi hơn khóc thế này chứ......"
Ánh mắt Lục Hướng Nam không tự chủ được mà trừng to thêm vài phần, trái tim giống như bị một thứ gì đó hung hăng đánh trúng, truyền đến cảm giác thực chua chát.
- - chính là thứ ôn nhu này, rõ ràng người làm chuyện quá phận là người khác, nhưng người nhận tội lại cứ là Vệ Thành Trạch.
Tại sao cứ mãi ôm hết sai lầm lên người mình chứ? Tại sao cứ phải suy nghĩ vì người khác như vậy? Tại sao...... Không tức giận?
Nếu làm đi nữa gì thì hắn vẫn sẽ bao dung mình thế này, như vậy nếu cậu có quá phận hơn một chút nữa...... Cũng không sao đâu nhỉ?
Đưa tay nắm lấy cổ tay đang đưa lên của Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam cúi người, in môi lên đôi môi thoáng mở vì kinh ngạc của Vệ Thành Trạch.
Cảm giác mềm mại ấm áp từ môi truyền đến, mang theo cảm giác vừa thơm ngọt vừa thanh mát vượt quá tưởng tượng, cảm giác tức giận cùng không cam lòng đang tích tụ trong lồng ngực kia, trong nháy mắt liền biến mất vô tung.
Hai mắt Vệ Thành Trạch hơi trợn to, trong đó còn mang theo chút mê mang vì còn chưa phản ứng kịp, lại như có lực hấp dẫn tự nhiên.
Lục Hướng Nam nhắm mắt lại, thân thể hơi ép xuống, thân thể hai người gắt gao mà sáp lại, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua lớp vải dệt hơi mỏng truyền tới, có một loại say lòng người không thể nói rõ.
Nắm lấy cổ tay hơi run của Vệ Thành Trạch, ngón tay đan vào giữa khe hở đầu ngón tay của Vệ Thành Trạch, đem nó đặt trêи đỉnh đầu hắn, Lục Hướng Nam nhẹ nhàng ʍút̼ vào môi Vệ Thành Trạch.
Một chiêu này, cậu chính là học từ chính Tống Tu Dịch -- thật sự cảm tạ cái tên tiến hành hiện trường dạy học ngay trước mặt cậu kia.
Tay Vệ Thành Trạch bị nắm chặt không tự chủ được mà nắm chặt, Lục Hướng Nam vươn đầu lưỡi, dò xét vào đôi môi đang mở của Vệ Thành Trạch, ngốc nghếch mà hoành hành lung tung.
"Hừ......" Không tự chủ rêи rỉ một tiếng, một tay Vệ Thành Trạch chặn trêи vai Lục Hướng Nam, nhưng lại vô lực mà đặt đó.
Hành động của Lục Hướng Nam tuy rằng có chút trúc trắc, nhưng thứ nhiệt tình như muốn nhắn gửi tâm ý của bản thân này lại có một loại cuốn hút không hiểu, làm cho người ta nhịn không được có chút trầm mê.
Có lẽ...... đôi khi, một cậu nam sinh ngây ngô cũng không tồi nhỉ?
5438: Vừa lúc nãy, tui hình như vừa mới thấy tiếng chút tiết tháo còn sót lại của ký chủ đang gào thét.
"Đừng...... Ngô......" Giống như rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, Vệ Thành Trạch mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa nói có một nửa, thì lại thành một tiếng rêи rỉ mơ hồ không rõ.
Mà phản ứng của Vệ Thành Trạch, lại là cổ vũ tốt nhất với Lục Hướng Nam.
Cậu cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của Vệ Thành Trạch, như muốn kéo nó vào miệng mình, dùng sức mà ʍút̼ vào, nơi nào đó dưới thân vì hai người cọ xát mà có phản ứng, làm cậu hiểu mình đang muốn gì.
Lục Hướng Nam không thật sự muốn làm gì với Vệ Thành Trạch, cậu chỉ là -- muốn nhìn Vệ Thành Trạch vì cậu mà sinh ra phản ứng mà thôi.
Nghĩ vậy, tay Lục Hướng Nam liền chui theo áo phông của Vệ Thành Trạch vào, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc nhẵn nhụi làm cậu hưng phấn đến mức nhịn không được mà run rẩy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu bỗng nhiên bị người nắm cổ áo ném ra ngoài, lảo đảo hai bước mới đứng vững được, Lục Hướng Nam liền nhìn thấy Tống Tu Dịch đứng cạnh sô pha, ánh mắt lạnh lẻo giống như có thể đâm trêи người cậu thành hai lỗ hổng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta thật sự chính là cảm thấy được nơi này có điều,so sánh thích hợp đoạn chương mà thôi, mới không phải lại nham phát tác không nghĩ mã tự đâu!
Thuận tiện, thân nhóm cảm thấy được"Luận như thế nào hoàn mỹ lề đạp hai chiếc thuyền" thế nào 233333
Ly: Tui làm thêm hai chương thôi. Hôm nay đừng chờ nữa meo~