"Tích! Đang thu thập số mệnh! Đã thu thập xong số mệnh!"
"Tích! Đang tính toán số mệnh! Đã tính toán xong số mệnh! Kí chủ ở thế giới này tổng cộng đạt được 40214 điểm giá trị số mệnh!"
"Di, số mệnh thu thập được cư nhiên còn nhiều hơn thế giới thứ nhất?" Nhìn kết quả tính toán cuối cùng, 5438 không khỏi mà có chút kinh ngạc. Nói thật, nó vốn đã chuẩn bị đối mặt với chuyện thu hoạch lần này không được là bao, dù sao trong bốn năm Vệ Thành Trạch ở lại nơi đó, tính tất cả số mệnh mà hắn thu thập được, cũng mới chỉ có hơn một vạn. Số mệnh ít đến đáng thương như vậy, đều là do những người tài ba dị sĩ góp sức cho Vệ Thành Trạch cống hiến mà ra, biểu hiện của Lâu Phù Phương tuyệt không phụ cái danh hiệu "Vắt cổ chày ra nước" --5438 phong cho.
Bất quá ngẫm lại hành động lúc cuối cùng của Vệ Thành Trạch, 5438 lại cảm thấy cái chuyện này cũng không phải là chuyện gì không thể lý giải nổi. Cái loại cảm giác có người vì mình mà hiến dâng cả thế giới, dù là ai thì cũng sẽ động dung. Bất quá...... Cái phương pháp này với phương pháp lúc trước Vệ Thành Trạch dùng để đối phó với Vệ Tử An, có gì khác nhau chứ?
Tuy là lần này Lâu Phù Phương cũng không phải là Vệ Tử An, xem Vệ Thành Trạch như kẻ địch mà hận, nhưng nói đến cùng, đều là một bên yên lặng trả giá, mà bên còn lại thì đến tận khắc cuối cùng, mới hiểu thấu được tất cả ngọn nguồn sự tình.
"Đương nhiên là khác nhau." Giống như đoán được 5438 đang suy nghĩ gì, Vệ Thành Trạch mở to mắt, nhìn không gian thuần trắng trước mắt, tươi cười tinh thuần giống như thiên sứ, "Vệ Tử An là "đền bù", mà Lâu Phù Phương là " hồi báo "." Mặc dù thoạt nhìn phá lệ giống nhau, nhưng xét cho đến cùng, cũng là khác biệt.
Chỉ nói một câu như vậy, Vệ Thành Trạch cũng không tiếp tục giải thích thêm với 5438 cái gì cũng không hiểu. Hắn hơi nghiêng đầu, giống như đang nhìn 5438 không có thực thể: "Huống chi, ngươi không biết là biểu tình lúc bọn họ biết được cái gọi là " chân tướng " kia rất thú vị sao?"
5438:...... Thực xin lỗi tui không muốn nói chuyện với biến thái đâu.
Tuy rằng đã sớm biết kí chủ của mình là một tên thực biến thái, nhưng tâm can nhỏ của 5438 vẫn lại một lần nữa mà bị đả kϊƈɦ.
...... Nó cũng rất muốn có một ký chủ nhuyễn manh nghe lời tam quan đoan chính a có được hay không?! Lúc không có việc gì cùng nhau nói chuyện phiếm đánh thí phun tào, lúc có việc thì đồng tâm hiệp lực cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, sau đó bồi dưỡng ra tình cảm cách mạng vững chắc, phu phu cùng nhau trông coi việc nhà...... A phi, là là anh em cùng nhau xuyên qua, không phài thực tốt đẹp sao? Ai có thể đến nói cho nó, tại sao nó lại chọn phải Vệ Thành Trạch cơ chứ?
# đẳng cấp của kí chủ quá cao, hệ thống không thừa nhận nổi #
Không để ý đến 5438 lại đang không biết để ý nghĩ chạy đến tận chỗ nào, Vệ Thành Trạch híp mắt, từng chút một mà xem thứ số mệnh có thể nâng cao thuộc tính kia. Lần trước không nhìn kỹ, lần này thế nhưng thật sự có chút hứng thú với thứ này.
Ánh mắt dừng lại chốc lát ở thuộc tính "May mắn", Vệ Thành Trạch không khỏi mà nhíu đầu mày. Hắn thật sự có chút không ngờ, cư nhiên ngay cả cái thứ này, cũng có thể dùng số mệnh tăng cường.
"Từ từ!!!!" Lúc đầu ngón tay Vệ Thành Trạch sắp chạm lên cái hạng mục kia, 5438 rốt cục cũng thành công kéo lại suy nghĩ của mình, vừa hồi thần, liền nhìn thấy ký chủ nhà mình chuẩn bị tăng cường cái thuộc tính may mắn hố cha kia.
- -Nó còn có thể meo meo cái gì nữa bây giờ?!!!! Kí chủ ngươi có thể cho ta một cái hạn độ tùy hứng có được không?!!
Trước một lần là thuộc tính sắc đẹp, tốt xấu gì cũng có tác dụng với mấy tên nhan khống, mà cái may mắn này đến cùng thì có thể làm cái gì a?! Làm cho người ta đồng tình sao!!!
5438 lúc trước bởi vì không có thể ngăn cản Vệ Thành Trạch mà ảo não đã lâu tỏ vẻ, làm một hệ thống đủ tư cách, nó bây giờ tuyệt đối sẽ không tiếp tục để Vệ Thành Trạch làm ra nhưng chuyện ngu xuẩn này nữa!
Nhìn thấy đầu ngón tay để trước màn hình của Vệ Thành Trạch, 5438 thở nhẹ một tiếng, vội vàng bắt đầu khuyên bảo: "Còn hơn sử dụng loại thuộc tính chẳng có xíu tác dụng nào này, kí chủ ngươi chẳng lẽ không muốn biết thế giới sau sẽ mang bộ dáng gì sao? Biết trước nội dung vở kịch thực hữu ích để suy nghĩ phương pháp ứng đối nha! Còn có thể lấy số mệnh đổi lấy tư liệu tỉ mỉ của người kiến giải nha! Còn có còn có, năng lực tấn công đã mở rồi nha, kí chủ ngươi thật sự không nhìn qua một cái sao?"
"Năng lực tấn công?" Nghe đến đó, Vệ Thành Trạch cuối cùng cũng có chút hứng thú.
"Đúng đúng đó! Chính là năng lực tấn công!" Sợ mình chỉ trả lời hơi chậm thôi, Vệ Thành Trạch sẽ giống lần trước, đem tất cả số mệnh đều để lên mấy cái thuộc tính chẳng được cái trứng gì, 5438 vội vàng giới thiệu, "Kí chủ ngươi có thể chọn một người ngoại trừ nhân vật chính, cho hắn thêm một thuộc tính, như thích học tru theo chó gì đó...... A không đúng, tui không có ý này!!" Phát hiện mình bị mấy thứ ác thú vị của Vệ Thành Trạch ảnh hưởng, 5438 nhịn không được ở trong lòng chominhf hai đấm, lúc này mới tiếp tục nói, "Như là vào mỗi đêm trăng tròn đều phải hóa sói tru lên với mặt trăng và vân vân......Ai nha?" Phát hiện ví dụ mình lấy vẫn có gì đó không thích hợp, 5438 cả hệ thống nhất thời đều cảm thấy không tốt lắm, nhất là lúc nhìn thấy trêи mặt Vệ Thành Trạch lộ ra biểu tình hứng thú.
Hỏi: đối mặt với cái loại tình huống này, hẳn là nên cảm thấy cao hứng, hay là bi thương bây giờ?
Đáp: Vào cái thời điểm này, chỉ cần mỉm cười là tốt rồi ^_^.
5438:......
Nó meo meo nó căn bản là không cười nổi a!!
"Khụ khụ." Ho khan hai tiếng, làm ra bộ dáng vừa rồi chưa có gì xảy ra, 5438 tiếp tục nói, "Đương nhiên, những thứ đó đều có thể lấy số mệnh đổi được." Nói xong, 5438 vô cùng chờ mong mà thêm một câu, "Cho nên, kí chủ ngươi không định thử chút sao?"
"Ngô......" Vệ Thành Trạch cau mày,giống như đang trầm tư, "Quả thật rất thú vị." Nói xong, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Cho nên, cái này đi." Đầu ngón tay dừng trước màn hình cong một cái, chạm trêи một thuộc tính cách vách.
5438: Ôi chao......?
Trước khi rơi vào đường hầm tối lúc xuyên qua, thứ nó nhìn thấy, cái thuộc tính mà Vệ Thành Trạch chọn, hình như là..... Đào hoa?(Ly: Haha không phải đây là thuộc tính vốn có của Vệ ca à?)
5438 cảm thấy được, nó chẳng còn cái quỷ giề để nói nữa.
Cảm giác chóng mặt đau đầu quen thuộc qua đi, vệ thành trạch nhịn không được nâng tay nhu nhu huyệt thái dương, nhưng mà không đợi hắn sửa sang toàn bộ tin tức đang nhảy nhót trong đầu, bên tai bỗng vang lên tiếng rút binh khí ra khỏi vỏ, cùng với một câu "Cẩu tặc, nhện mệnh!" cực kỳ bén nhọn, Vệ Thành Trạch liền nhìn thấy một thanh niên tầm hai mươi, tay cầm trường kiếm đâm về phía hắn
Vệ Thành Trạch:......?
Vệ Thành Trạch hoàn toàn chẳng hiểu gì về cái tình trạng trước mắt khó được có chút mộng bức.
"Cho nên mới nói, kí chủ ngươi tại sao không chịu sử dụng khả năng xem trước nội dung vở kịch a QAQ" nếu không thì, thêm cho thuộc tính vũ lực một chút, cũng có thể tại cái lúc này tránh được một kiếp a có được hay không? Mắt thấy vừa mới tới thế giới này, kí chủ nhà mình sẽ lam vào tính cảnh chưa xuất sư đã chết đứ đừ, 5438 nhất thời rơi lệ đầy mặt. Nó đau lòng vì số mệnh không thể nào nắm được của thế giới này, cũng đau lòng số mệnh mới bị Vệ Thành Trạch ném vào cái thuộc tính đào hoa này a! Một lần lãng phí liền cảm thấy những hai lần, thật sự là cảm giác rất chua xót a có được không?!
Nhưng mà, lúc mà lập tức Vệ Thành Trạch sẽ bị một kiếm kia đâm vào, trêи mặt hắn thế nhưng lại chẳng có chút kϊƈɦ động nào, phần bình tĩnh kia, dưới ánh mắt của 5438, thế nhưng lại có chút đáng sợ.
Nhìn trường kiếm đang đâm thẳng đến, Vệ Thành Trạch cũng không tránh, giống như đã muốn nhận mệnh. Lúc thấy mũi kiếm bén nhón léo lên hàn quang kia đã gần trong gang tấc, phần da lộ ra ngoài thậm chí có thể cảm nhận được chút đau đớn, Vệ Thành Trạch bỗng gợi khóe môi, phát ra một tiếng cười lạnh: "Vệ Thành Trạch ta, không cần loại sống tạm bở cẩu thả, nhưng cũng không thẹn với lương tâm!"
Thanh âm kia vang lên thực hữu lực, khí phách như châu ngọc, mà kiếm phông kia, cũng không kiềm được mà khựng lại trong chớp mắt. Không sai, cũng chỉ có một cái chớp mắt.
Kiếm khí sắc bén đâm vào da ở trán Vệ Thành Trạch, máu đỏ ấm áp trong nháy mắt liền chảy xuống, tích lại ở cằm. Nhưng giây tiếp theo, Vệ Thành Trạch liền cảm thấy được có người kéo áo của hắn, mà mũi kiếm sắc nhọn kia, cũng bị một cây chiết phiến chống đỡ, không thể di chuyển mảy may.(Ly: Công quân!!!!!!!!!AAAAAAAAAAAA CÔNG QUÂN! CÔNG QUÂN!CÔNG QUÂN!!!!!!!!)
"Bạch công tử đây là có ý gì?" Thấy người cầm trường kiếm không chiếm được tiện nghi gì, lão giả đứng bên cạnh nhịn không được tiến lên một bước, mở miệng chất vấn.
Ánh mắt dạo qua biểu tình kinh ngạc của Vệ Thành Trạch, Bạch Linh Sa thu chiết phiến lai, cong môi lộ ra một nụ cười. Trêи thực tế y cũng không nói được tại sao lúc đó lại làm như vậy, chẳng qua nhìn khi nhìn đến đôi mắt không có chút dao động nào của người nọ, đột nhiên liền không khắc chế được mà ra tay.
Đương nhiên, y cũng không thể đem chuyện này nói ra. Bởi vậy, sau khi cười khẽ một tiếng, Bạch Linh Sa nghiêng đầu, nhìn lão giả vừa mới mở miệng, trong mắt mang theo chút mỉa mai: "Lời này, không phải ta nên hỏi các người mới đúng à?" Y dừng lại một chút, nhìn về phía người đang nắm chặt trường kiếm, như là bất cứ lúc nào cũng có thể chạy đến cho y một kiếm, "Hay là nói, không hỏi nguyên do mà giết chết một người có lẽ là vô tội, đó là chuyện mà mấy người Kiếm sơn trang các người hay làm sao?"
"Cẩu tặc này giết phụ mẫu của ta!" Hai con mắt người kia dần đỏ đậm, giống như là hận không thể ngay lập tức xông lên, cho Vệ Thành Trạch một kiếm. Lời của hắn vừa hạ xuống, ngay lập tức liền có người nói tiếp: "Tên ngụy quân tử này giết toàn gia Mã gia!"
"Hắn vì cướp đoạt bí tịch mà giết trụ trì Tĩnh An tự!"
"Hắn cấu kết ma giáo, hại chết tiền võ lâm minh chủ!"
"Hắn......"
"Tên cẩu tặc này......"
Mỗi một tội trạng, lại làm cho Bạch Linh Sa không tự chủ được mà nhăn mi, nhìn Vệ Thành Trạch buông mắt, trầm mặc mà nghe những lời đó, có chút không thể đem con người hiền hòa này liên hệ với cái người tội ác tày trời trong miệng bọn họ.
"Bạch công tử định cư ở Tây Vực, cũng không hiểu rõ người này." Lúc này, một hòa thượng mặc áo cà sa đi ra, thi lễ với Bạch Linh Sa, "Nhưng những lời mà mọi người nói, đều là sự thật. Lời mà người này vừa nói, bất quá cũng chỉ là để bảo toàn tánh mạng của mình mà thôi."(Ly: CON-LỪA-GIÀ!!!!!!!!)
Bạch Linh Sa nhìn vị phương trượng này một cái, vẫn là có chút không thể tin, người mang ánh mắt như vậy, sao có thể không chịu nổi như trong miệng bọn họ cơ chứ. Y trầm mặc trong chốc lát, quay đầu, nhìn về phía Vệ Thành Trạch vẫn không nói gì, mở miệng hỏi: "Những lời mà bọn họ nói, đều là sự thật?"
Tầm mắt nhìn vào chiết phiến trong tay Bạch Linh Sa một chút, Vệ Thành Trạch cúi đầu xuống, không nói gì. (Ly: Đột nhiên nghĩ đây có phải là công quân k. Nếu k phải thì mị phải sửa lại xưng hô r QAQ)
Mà so với Vệ Thành Trạch trầm mặc có thừa, 5438 vừa xem hết tin tức của thế giới này nhất thời liền nổ tung luôn. Không phải do nó thế nào, chứ thật sự là thời điểm xuyên qua của Vệ Thành Trạch, đặc biệt hố cha a!
Trừ nhiệm vụ tân thủ lúc đầu của Vệ Thành Trạch được ứng trước số mệnh để xem trước nội dụng vở kịch ra, 5438 cũng giống ký chủ Vệ Thành Trạch của nó, đều không thể biết trước tình huống của thế giới sắp sửa xuyên đến, bởi vậy khi đối mặt với cái loại tình huống đột ngột này, 5438 và Vệ Thành Trạch đều thực mộng bức -- không đúng, phải nói, 5438 so với Vệ Thành Trạch còn muốn mộng bức hơn, lúc nhìn cái thanh kiếm kia đâm tới, cả đầu đều bị câu "Ngọa tào kí chủ phải treo phải treo phải treo rồi" chất đầy.
Nói thực, tuy rằng Vệ Thành Trạch đã chết hai lần rồi, nhưng trình độ thừa nhận của 5438 đối với chuyện này vẫn thấp đến không thể nói gì hơn. Có lẽ nên nói, chính vì Vệ Thành Trạch đã chết hai lần, 5438 càng không thể thừa nhận hắn tử vong.
Nếu nói lần tử vong đầu tiên là kế hoạch Vệ Thành Trạch chuẩn bị kỹ càng từ đầu, thì lần thứ hai, chính là ngoài dự liệu. Dù sao dựa theo quỹ tích ban đầu, hoàng đế của cái thế giới kia, vốn không nên đoản mệnh như vậy mới đúng. Mặc dù cuối cùng Vệ Thành Trạch chết trong lồng ngực Lâu Phù Phương, 5438 cũng không thể tìm được nguyên nhân của cá chuyện này.
Không có dấu hiệu trúng độc, cũng không có cái bệnh nan y không thể trị liệu nào, cứ suy yếu từng ngày từng ngày cho đến khi chết, thật giống như trời cao không muốn cho người này được sống lâu. Thật giống như -- lấy cái chết để ra đi, chính là số mệnh chắc chắn của người này.
Dù trong lòng 5438 cũng hiểu đến mười phần, Vệ Thành Trạch cũng chẳng có chút để ý gì với chuyện này, nhưng nó vẫn nhịn không được mà đau lòng, nhịn không được mà bi thương, nhịn không được mà khổ sở. Giống như biết rõ những lời mà Vệ Thành Trạch nói trước khi chết kia, tất cả đều chỉ là những thứ hắn chuẩn bị trước, những quá khứ không hề tồn tại, nhưng nó vẫn sẽ vì những quá khứ như vậy mà cảm thấy mũi đầy vị chua xót, trái tim bị quật đến đau đớn.
Tình cảm của con người, vốn chính là một loại tồn tại không thể khống chế nổi.
Nếu có thể -- nếu có thể, 5438 càng mong, Vệ Thành Trạch có thể ở lại thế giới này -- hay là bất cứ thế giới nào, càng lâu càng tốt.
Ngay cả chính 5438, đôi khi cũng cảm thấy cái ý nghĩ kia của mình thực sự có chút ngu xuẩn. Rõ ràng ngay cả bản thân Vệ Thành Trạch, cũng chẳng thèm để ý đến chuyện này hay sao?
Thở dài trong lòng, 5438 dừng lại việc suy nghĩ linh tinh, đem lực chú ý đặt trêи cái tình huống trước mặt, sau đó, nó liền không nhịn được chửi ẩm lên.
...... Này người meo meo cũng để cho người ta chơi với chứ hả?!
Tâm tình hiện tại 5438, đại khái liền giống cái kiểu lúc đang vui vẻ bật trò chơi lên, kết quả vừa bắt đầu một cái, phát hiện độ khó khăn trò chơi cư nhiên có thể so với địa ngục a-- thực muốn chém cái tên hỗn đản làm loạn cái độ khó trò chơi này a có được hay không?!
Thế giới này có chút giống tiểu thuyết võ hiệp, hoàng quyền bởi vì nhiều nguyên nhân mà suy yếu, nữ nhân giang hồ phong lưu bừa bãi, thoải mái mà thù hận, thật sự là hạnh phúc nha. Đương nhiên, nhân vật chính của cái thế giới này, cũng chính là người trong giang hồ.
Khi còn nhỏ bị người cùng huyết thống vứt bỏ, một đường ăn xin tìm được đại môn phái võ lâm Bát Quái môn, lại bị chặn ở ngoài cửa, rồi sau đó lưu lạc khổ sở, không thể không nói là nhấp nhô. Rồi sau đó, nhờ cơ duyên xảo hợp, gã được một vị cao nhân ẩn sĩ thu làm môn hạ, khổ tu mươi hai năm nơi thâm sơn, đợi tới lúc xuống núi, dĩ nhiên đã bước vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu. Mà lúc này, cũng là khởi điểm cho nhân sinh thiên chi kiêu tử kia của gã.
Cứu vớt cô nương gặp nạn, tố giác âm mưu của ma giáo, truy tìm nơi giấu bảo vật-- sau khi trải qua đủ loại truyện cửu tử nhất sinh, gã rốt cục cũng thành công sảng kɧօáϊ mà vạch trần bộ mặt ngụy quân tử của võ lâm minh chủ, sau khi từ chối cài vị trí kia, một người một kiếm lưu lạc thiên nhai.
Mà cái người mà Vệ Thành Trạch xuyên vào, chính là cái vị võ lâm minh chủ bị vạch trần mặt thật kia.(Ly: haha)
Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng phải là cái vấn đề lớn gì, dù sao xem cái cuộc đời của nguyên chủ mà Vệ Thành Trạch xuyên vào này, cái kết cuối cùng cũng không phải là lăng trì trước mặt mọi người, người này cũng chỉ là bị vạch trần khuôn mặt thật, phế đi một thân võ công, sau đó hóa điên mà thôi, căn bản chẳng có gì quá mức cả.
...... Hẳn là không có gì quá mức □□?
Có chút không xác định mà nghĩ, 5438 quyết định vẫn là không nên đem lực chú ý đặt vào cái chuyện chẳng ra gì như thế này.
5438 đương nhiên sẽ không vì chuyện ký chủ nhà mình xuyên vào một cái nhân vật phản diện kết cục bi thảm mà cảm thấy u oán, chuyện làm cho nó cảm thấy muốn hỏng mất chính là...... Tại sao cái lúc này lại là lúc nhân vật chính sắp kết thúc câu truyện a!!! Chỉ còn thiếu một cái kết cục công thành danh toại phía sau, cả câu chuyện đều xong luôn nha có được hay không?!
Cái loại cảm giác hố cha vừa mới vào trò chơi liền phát hiện mình đang đứng trước kết cục, thật sự làm cho người ta không thể nào không phun tào được. Mà càng bi thúc là, cái lúc mà Vệ Thành Trạch xuyên qua kia, chính là lúc đám giang hồ dùng danh nghĩa võ lâm luận võ, đem cái vị minh chủ võ lâm không có chút sở giác nào lừa đến nơi này, tiến hành trừng phạt.
...... Thế này thì bảo người ta chơi thế quỷ nào bây giờ?!
Phải biết rằng cái tên nguyên chủ Vệ Thành Trạch kia, tuyệt nhiên là cái loại người quỷ thần đều ghê tớm, mất chuyện phóng hỏa giết người, cái gì cũng không thiếu. Lại phải nói, hắn làm cái chuyện này, cố tình lại còn không diệt khẩu cho sạch sẽ, để lại thực nhiều thực nhiều nhân chứng, cho dù bây giờ muốn nói chuyện này không phải hắn làm, cũng chẳng có cách nào mà nói. Có thể nói, cái nguyên chủ này chính là đã rơi luôn vào hũ mực, rửa thế nào cũng không sạch nổi.
Cho nên nói, thế này thì làm sao mà người ta! chơi! được! Đây!
Thực sự không phải 5438 không tin tưởng Vệ Thành Trạch, nhưng độ khó khăn lần này quá cao, cái nguyên chủ này dù có bỏ thêm □□ vào, thì cũng tuyệt không thể tẩy trắng được a! Mà một người không thể tẩy trắng được như thế này, muốn lấy được độ hảo cảm của cái người đã vach trần tất cả âm mưu của hắn, hiểu rõ mười phần tất cả hành vi của hắn...... Ha hả.
5438 cảm thấy, còn hơn làm chuyện tự hỏi này, còn chẳng thà nó đi lo một chút chuyện đến lúc đó nên an ủi kí chủ thất bại như thế nào bây giờ. Dù sao đối với người như Vệ Thành Trạch mà nói, thất bại là chuyện thực sự khó chấp nhận đi?
Nghĩ như vậy, 5438 nhịn không được quay đầu nhìn Vệ Thành Trạch. Hắn vẫn cúi đầu như trước, mí mắt nửa buông xuống che khuất đi tình tự trong mắt, nhưng đôi môi đang nhếch cũng có thể biểu hiện ra cảm xúc không bình tĩnh trong lòng hắn.
Nhìn thấy bộ dáng cảu Vệ Thành Trạch, Bạch Linh Sa cũng đã ẩn ẩn đoán được đáp án của câu hỏi kia, chỉ là không biết tại sao, dù vậy, y cũng vẫn không muốn nhìn thấy bộ dáng bị thương của người trước mặt.
Trầm mặc chốc lát, Bạch Linh Sa nhịn không được hỏi thêm một lần nữa: "Nhưng gì bọn họ nó, đều là thật?"
Y thậm chí còn nghĩ, chỉ cần người này lắc đầu, y sẽ tin hắn.
Tuy Bạch Linh Sa không dám nói võ công của y là thiên hạ vô địch, nhưng nếu muốn bảo hộ một người, thì vẫn không phải chuyện không thể làm được. Dù sao y cũng không phải là người Trung Nguyên, đến lúc đó mang người rời khỏi đây là được.
Phần cảm xúc này xuất hiện quá đột ngốt, ngay cả chính Bạch Linh Sa, cũng có chút không hiểu, mà hình ảnh kia rơi vào trong mắt mọi người, hành động của Bạch Linh Sa, tự nhiên càng có vẻ khả nghi.
Giống như nhận thấy chuyện này, mày Bạch Linh Sa không khỏi mà nhẹ nhướng lên. Ánh mắt mang theo lãnh ý quét một vòng, lúc dừng trêи người Vệ Thành Trạch, lại tự chủ được mà nhu hòa xuống. (Ly: Ta thề nếu đây k phải công quân ta gặm bàn phím luôn)
Vệ Thành Trạch hiển nhiên cũng chú ý tới thái độ biến hóa của người chung quanh, hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn những con người trong mắt mang theo hoài nghi một cái, tầm mắt cuối cùng dừng lại trêи người Bạch Linh Sa. Sau một lúc lâu, môi hắn mới giật giật, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói: "Là ta làm."
Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản như vậy, không biết tại sao, khi nói ra từ trong miệng Vệ Thành Trạch, lại có vẻ vô cùng trầm trọng, giống như mỗi một chữ trong đó, đều mang sức năng của vạn quân.
Bạch Linh Sa vốn tưởng rằng khi nghe câu trả lời như vậy, y sẽ hoàn toàn hết hy vọng với người này, nhưng trêи thực tế, y càng không cảm thấy hắn là loại người làm chuyện ác người người đều không thể tha thứ, ngược lại còn càng thêm tin tưởng trong chuyện này có ẩn tình khác. Huống chi -- Vệ Thành Trạch lúc này, là vì y nên mới mở miệng đi?
Vì phát hiện thái độ đối đãi của người chung quanh với y có biến hóa, bởi vì biết nếu hắn không mở miệng trả lời, chính y sẽ trở thành đồng lõa của hắn-- không hiểu sao, tâm Bạch Linh Sa lại có chút nóng lên.
"Ngươi......" Không tự chủ được tiến về phía trước một bước, Bạch Linh Sa mới phun ra một chữ, đã bị người chắn trước.
Người này một thân áo ngắn quần dài màu thâm hạt, bên hông đeo một thanh trường kiếm huyền sắc, một đầu tóc dài dùng dây tùy ý mà cột lại sau đầu, mặt mày hơi hất lên hiển lộ vài phần cảm giác lưu manh.
"Ta nói chứ hai người các ngươi......" Gã nhìn thoáng qua Bạch Linh Sa và Vệ Thành Trạch, mặt lộ vẻ rối rắm, "Có thể đừng mắt đi mày lại có được không? Làm cho ta cảm thấy các người càng ngày càng giống một đôi uyên ương số khổ bị chúng ta bức bách vậy!" Nói xong, hắn nhịn không được nhe răng, làm ra biểu tình không chịu nổi.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Tuy rằng biết rõ câu này bất quá chỉ là một câu vui đùa, nhưng trong lòng Bạch Linh Sa lại mãnh liệt mà chấn động, giống như sương mù đang che đậy bị thứ gì đó đẩy đi, sự thực giấu kín trong đó liền lộ ra. Cái ý niệm trong đầu này cũng quá mức làm cho người sợ hãi, vì vậy Bạch Linh Sa trong khoảng thời gian ngắn lại có chút không biết nên phản ứng như thế nào.
Không nhìn đến thần sắc hỗn loạn khϊế͙p͙ sợ và không thể tin của Bạch Linh Sa, Vệ Thành Trạch đem ánh mắt chuyển tới trêи người người vừa nói chuyện.
Vệ Thành Trạch, nhân vật chính của thế giới này -- mục tiêu của hắn.
Có chút mạc danh kỳ diệu mà nhìn ánh mắt trong nháy mắt trở nên phức tạp của Bạch Linh Sa, Lục Vô Tâm cũng không tiếp tục để ý tới y, mà xoay người nhìn về phía Vệ Thành Trạch: "Ngươi lúc vừa rồi vì sao không né?"
Chuyện gã nói hiển nhiên là phản ứng của Vệ Thành Trạch khi đối mặt với lưỡi kiếm đang đâm thẳng về phía hắn kia.
Có thể ngồi lên ngôi võ lâm mimnh chủ, mặc kệ nhân phẩm của nguyên chủ có cặn bã đến mấy, ít nhất võ công cũng chắc chắn sẽ không thể nào kém nổi. Không nói đên chuyện tuyệt thế vô song, ít nhất thì khi đối mặt với cái nhân vật nhiều lắm cũng chỉ có thể cho là loại nhị lưu như vừa rồi, thì chắc chắn hoàn toàn không thể có vấn đề gì cả. Nhưng biểu hiện của Vệ Thành Trạch vừa nãy, hiển nhiên là đã chuẩn bị cương ngạnh mà nhận lấy một kiếm này, chuyện này thực sự làm cho người ta khó hiểu.
Người nào có mắt thì đều có thể nhìn ra được, vừa rồi người nọ ra tay, căn bản không giữ lại chút đường sống nào. Nếu kiếm kia đâm xuống thật, dù Vệ Thành Trạch may mắn không chết, thì chắc chắn cũng trọng thương.
- - hắn vì sao phải làm như vậy?
Nghĩ đến những hành động ác liệt của người trước mắt, ánh mắt Lục Vô Tâm không khỏi mà toát ra thần sắc suy tư cùng đề phòng, trong lòng âm thầm suy đoán Vệ Thành Trạch có phải lại nghĩ ra cái thứ âm mưu quỷ kế gì rồi hay không.
Nhưng ngoài ý liệu của Lục Vô Tâm, Vệ Thành Trạch sau khi nghe được câu hỏi của gã, trêи mặt thế nhưng lại hiện ra chút thần sắc tim loạn nhịp, một lúc sau, hắn mới mở miệng trả lời câu hỏi của Lục Vô Tâm: "Võ công của ta, đã sớm bị phế."