"Thứ đang chảy trong cơ thể của ngươi chính là huyết mạch của hoàng tộc." đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xoa cái trán đỏ lên của Lâu Phù Phương, ngữ khí khi đàm luận chuyện này của Vệ Thành Trạch, không chút để tâm, giống như là đang nói hôm nay buổi sáng ăn cái gì, "Mà ta, vốn nên mang dòng họ Lâu mà sống."
Không phải "Trẫm", mà là "Ta". Chỉ cần một xưng hô, liền có thể nghe ra chỗ bất đồng.
Lâu Phù Phương không phải kẻ ngốc, tự nhiên cũng phát hiện ra điểm này, hắn nhìn Vệ Thành Trạch, thần sắc có chút phức tạp.
Trong mắt Lâu Phù Phương trước đây, Vệ Thành Trạch bất quá chỉ là một tên vô năng nhờ vào vận khí mà leo lên được cái ngôi vị hoàng đế mà tôi, bảo thủ, ngu ngốc đến không nói nổi, nhưng nếu những lời vừa rồi hắn nói đều là sự thật, như vậy những hành vi nhìn như hoa mắt ù tai lúc trước của gã, đều thực sự cần cân nhắc-- ít nhất nhìn biểu hiện hiện tại của Vệ Thành Trạch, đây cũng chẳng phải là người dễ dàng tin tưởng lời gièm pha như vậy. Có lẽ thế cục hiện giờ trong triều đình, chính là do người này một tay tạo ra.
Lâu Phù Phương cũng không biết tại sao Vệ Thành Trạch lại đem chuyện này nói cho hắn, nhưng cũng biết rằng sinh mệnh của chính mình đến đây coi như là kết thúc, nói cho cùng -- không có hoàng đế nào, sẽ để cho người có thể uy hϊế͙p͙ đến địa vị của chính mình, tiếp tục sống sót. Nhưng không sao hiểu nổi, tâm của hắn ngược lại lại trở nên trấn định xuống.
Hoàng đế đương triều thực sự không phải hôn quân, chuyện này đối với hắn mà nói, cũng đã đủ lẳm rồi.
Chỉ cần Vệ Thành Trạch có thể định quốc an bang, làm cho dân chúng giàu có hoà thuận vui vẻ, đừng nói là lấy cái mệnh của hắn, dù cho đem hắn thiên đao vạn quả, hắn cũng vui vẻ mà chịu đựng.
Lâu Phù Phương suy nghĩ gì, Vệ Thành Trạch đương nhiên có thể nhìn ra được. Nếu Vệ Tử An dựa vào cảm xúc không cam lòng đối với vận mệnh của bản thân mà một đường đi lên trêи đỉnh cao, như vậy Lâu Phù Phương cuối cùng có thể ngồi lên cái vị trí kia, chính là dựa vào thứ tình cảm thương xót chúng sinh kia.
Đây chính là một cái chính nhân quân tử chân chính. (Ly: Thế qué nào cả hai thế giới nguyên nam chủ đều không thể ghét nổi vậy nè:*)
Hạ mắt nhìn vết sưng đỏ đã biến mất khỏi trán Lâu Phù Phương, trêи mặt Vệ Thành Trạch xuất hiện một nụ cười vừa lòng: "Nếu ngươi không tin, có thể tự mình tìm bà đỡ năm đó hỏi." Hắn trừng mắt, trông như tranh công mà nói, "Tuy rằng tuổi tác bà ta đã cao, mà thân thể lại không hoàn chỉnh, nhưng khung xương vẫn lại coi là thân thể cường tráng -- ta chính là tốn không ít tâm tư mới tìm được bà ta!" Về phần tại sao thân thể lại không hoàn chỉnh, nguyên nhân bên trong này, tất nhiên không cần Vệ Thành Trạch nhiều lời, "Trước đó vài ngày ta đã sai người mang bà ta đến kinh thành, hiện tại đang ở....."
"Bệ hạ, " Lên tiếng đánh gảy lời nói của Vệ Thành Trạch, Lâu Phù Phương nhìn Vệ Thành Trạch, thần sắc mang theo chút trịnh trọng, "Không cần." Hắn không biết Vệ Thành Trạch có lừa gạt hắn hay không, cũng không cho rằng chính mình cần đi hiểu chuyện này từ đầu đến cuối. Vệ Thành Trạch là quân, hắn là thần, dù cho biết được thân phận thật của hai người, điểm này cũng sẽ không có gì thay đổi.
Lâu Phù Phương chính là một người mang bản tính cố chấp như vậy. Mà đối phó với người như vậy, Vệ Thành Trạch có thể làm đến thuận buồm xuôi gió.
Hắn nhìn chằm chằm Lâu Phù Phương trong chốc lát, thu hồi tay đang dán lên trán hắn, thần sắc lãnh đạm xuống: "Ngươi không tin ta?"
Lâu Phù Phương sửng sốt, không biết vì cái gì mà không dám nhìn thẳng vào hai mắt Vệ Thành Trạch. Hắn hơi nghiêng đầu, tránh né tầm mắt Vệ Thành Trạch: "Không phải là như thế, thần vì người có thể tan xương nát thịt, tin hay không, không có gì khác nhau cả." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, "Chỉ hy vọng bệ hạ có thể buông tha phụ mẫu thần."
Nếu nói lời nói vừa rồi của Lâu Phù Phương làm cho Vệ Thành Trạch cảm thấy không hờn giận, lúc này cũng thật sự làm hắn tức giận. Hắn nhìn chằm chằm Lâu Phù Phương một lúc lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Nếu trẫm nói " không " thì sao?"
"Vậy ngài sẽ chỉ có được cái danh tàn bạo bất nhân." Đã biết vận mệnh đang đợi phía sau mình, Lâu Phù Phương giờ phút này cũng không để ý chút hư lễ. Hắn thẳng lưng, không chút sợ hãi mà đối mặt với Vệ Thành Trạch.
Giờ phút này Lâu Phù Phương vẫn còn chút non nớt, tuy có tài năng cùng khát vọng, nhưng xử sự bên trong lại khiếm khuyết sự khéo léo đưa đẩy, chỉ khi trải qua một phen ma luyện, mới có thể chân chính trở thành rường cột của nước nhà. Thà gãy không cong tuy khí phách, nhưng cũng là chướng ngại vật. Có thể nói, chính nhờ hành vi đem Lâu Phù Phương sung quân biên cương của nguyên chủ, Lâu Phù Phương sau này mới có thể đứng ở vị trí cao như vậy.
"Tàn bạo bất nhân?" Vệ Thành Trạch tức tới bật cười, hắn đứng lên, từ trêи cao nhìn xuống Lâu Phù Phương bên dưới, đáy mắt một mảnh đầy mỉa mai, "Nhưng thứ thanh danh đó, ta chẳng lẽ còn chưa đủ?"
"Hôn quân vô đạo, tin lời gièm pha, bảo thủ, ham hưởng lạc......" Liệt kê từng thứ mà người bên ngoài đánh giá mình, Vệ Thành Trạch nghiêng đầu nhìn Lâu Phù Phương, "Ngươi cảm thấy, ta có thể thêm một cái danh " tàn bạo bất nhân " không?"
Lâu Phù Phương không nói gì, hắn hiện tại thực có điểm không biết nên trả lời Vệ Thành Trạch như thế nào, thậm chí trước hôm nay, hắn cũng là một trong những người ôm đánh giá tương tự như vậy với Vệ Thành Trạch. Nhưng nếu biết được Vệ Thành Trạch không vô năng cùng mê muội giống như trong tưởng tượng, Lâu Phù Phương thế nhưng cũng không muốn hắn cứ bị bêu danh như vậy.
"Bọn họ nói như thế nào thì cũng là phụ mẫu của ngài," nếu không thể theo phương diện này mà thuyết phục Vệ Thành Trạch, Lâu Phù Phương đành phải đổi một cái góc độ khác, "Máu mủ tình thâm......" "Một đôi phụ mẫu đem đứa nhỏ của chính mình đưa vào hậu cung ăn thịt người này sao?" Cười lạnh đánh gảy lời nói của Lâu Phù Phương, Vệ Thành Trạch nhìn biểu tình nghẹn thở của hắn, hơi nheo hai mắt lại.
Lâu Phù Phương nhìn Vệ Thành Trạch, mấy lần há miệng, lại đều không nói gì. Chỉ cần nghĩ đến thể trạng hiện giờ của Vệ Thành Trạch, tiếp tục nói nhiều thêm, cũng không được gì. Tuy nói Vệ Thành Trạch biểu hiện rằng đối với chuyện này cũng không để ý, nhưng không thể có được con của mình đối với một người nam nhân mà nói mang ý nghĩa gì, Lâu Phù Phương vẫn là có thể hiểu được. Nhưng nếu là vì vậy, đã nghĩ cách xử tử phụ mẫu thân sinh của chính mình......Chân mày Lâu Phù Phương cau lại, như cũ đối với chuyện này không thể tiếp nhận.
"Ngươi sẽ không tò mò......" Nhìn ra ý nghĩ trong nội tâm Lâu Phù Phương, đầu ngón tay hạ bên người Vệ Thành Trạch giật giật, khóe môi giương lên một độ cung thật nhỏ, "Ta vì gì biết chuyện này sao?"
Lâu Phù Phương nghe vậy liền sửng sốt, đây quả thật là một chuyện thực kỳ quái.
Người năm đó làm ra loại chuyện này, khẳng định sẽ giữ kín chuyện này như bưng, mà Vệ Thành Trạch, lại không có khả năng tự dưng hoài nghi thân thế của chính mình, lại càng không mạc danh kỳ diệu đi điều tra chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước. Chỉ là chung quy trêи đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió, lúc trước Lâu Phù Phương nghĩ, Vệ Thành Trạch bất quá bởi vì một chút ngoài ý muốn mà biết được chút tiếng gió, mới có thể theo đó mà truy xuống, nhưng hiện tại nghe lời Vệ Thành Trạch nói, tựa hồ sự tình cũng không phải là như thế?
"Chuyện này chính là do phụ thân ngươi kính yêu nhất, chính mồm nói cho ta biết" nhìn ánh mắt kinh nghi của Lâu Phù Phương, Vệ Thành Trạch mỉm cười, chậm rãi mà ném ra một quả bom, hắn tạm dừng một chút, thong thả mà rõ ràng đem nửa câu còn lại nói ra, "-- ở tuổi mười hai năm ấy của ta nói ra."
Bởi vì con nối dòng dưới gối của tiên hoàng rất thưa thớt, lại không rõ nguyên nhân mà gặp chuyện ngoài ý muốn, thế cho nên khi hắn đột nhiên chết bệnh, nam nhân trong cung thế nhưng lại chỉ có ngũ hoàng tử gần mười hai Vệ Thành Trạch. Nước không thể một ngày không có vua, đừng nói là một ngũ hoàng tử đã có thể nhận thức, cho dù là mọt đứa trẻ con mới vừa học đi đường, những đại thần này cũng sẽ không trâu bắt chó đi cày, đem người đẩy lên ngôi hoàng đế.
Bọn họ chỉ cần có người ngồi lên cài vị trí kia là được, về phần là ai đang ngồi, bọn họ một chút cũng không quan tâm.
Hài đồng không hiểu sao bị lôi lên vị trí tối cao kia để đối mặt với những ánh mắt nhớ mong vị trí đó xung quanh mình, lòng tràn đầy sợ hãi, mờ mịt không biết phải làm sao, như một con rối, tùy ý để những ngoại thích đại thần kia bài bố. Mà ngay sau đó, người kia đi tới bên cạnh hắn, dắt tay hắn từng bước một mà đi về phía trước.
"Ta là thân sinh phụ thân của ngươi." Hắn đã nói như vậy với Vệ Thành Trạch.
"Phụ hoàng......" Vệ Thành Trạch dừng một chút, sửa lời, "Thân thể tiên đế từ trước đến nay đều rất tráng kiệt, vì sao cố tình lại nhiễm phong hàn, thuốc và châm cứu đều không được, cuối cùng băng hà?"
Lâu Phù Phương không thể trả lời câu hỏi này, hắn bỗng nhiên nhớ tới, tựa hồ đúng là sau khi Vệ Thành Trạch đăng cơ một năm, phụ thân hắn được đề bạt, đảm nhiệm chức vụ Ngự Sử đại phu.
"Bất quá, những chuyện này đều không sao cả." Ngay tại lúc Lâu Phù Phương còn đắm chìm trong khϊế͙p͙ sợ, Vệ Thành Trạch lại đột nhiên thở dài, ngồi xuống trước mặt Lâu Phù Phương. Một chân không bị vạt áo che khuất lộ ra, da thịt trắng nõn kia, so với sàn nhà dùng ngọc thạch bên dưới còn muốn nhẵn nhụi hơn vài phần. Ngón chân mượt mà hơi hơi nhếch lên, bởi vì hàn ý trêи mặt đất mà run rẩy, lại rụt vào trong vạt áo, nhưng cuối cùng vẫn lộ hơn phân nửa ở bên ngoài. Bộ dáng kia, không hiểu sao thế nhưng lại có chút đáng yêu.
Ý thức được chính mình đang suy nghĩ gì Lâu Phù Phương giống như bị giật mình mà dời tầm mắt, cả người cứng ngắc giống như tảng đá, hắn thậm chí không dám liếc Vệ Thành Trạch một cái.
Cũng không biết có phải Vệ Thành Trạch bị bộ dáng của Lâu Phù Phương chọc cười hay không, chỉ thấy hắn cúi đầu mà nở ra một nụ cười, tức giận vừa rồi tựa hồ đã muốn tiêu tán, ngay cả ngữ khí cũng nhẹ nhàng không ít: "Tuy nói hắn quả thật là tồn lợi dụng đích tâm tư, khả rốt cuộc trợ giúp ta đi ra ngay lúc đó khốn cảnh, ta cũng không thể nói rõ có bao nhiêu oán hắn -- nói không chừng khi đó, tâm lý của ta vẫn là có điểm cảm kϊƈɦ hắn đích."
"Bất quá, cũng chỉ vẻn vẹn có lúc đó mà thôi."
Như là nhớ lại chuyện gì, thần sắc Vệ Thành Trạch có chút kinh ngạc, một hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng mà thở dài: "Bất quá chỉ là một cái ghế Ngự Sử đại phu mà thôi, hắn muốn, ta sẽ cho hắn, chỉ tiếc......"
"Hắn gần đây làm việc có chút cổ quái, có lẽ là nghe được tiếng gió gì, " miệng Vệ Thành Trạch đột nhiên biến đổi, giống như một nam nhân trung niên trầm ổn, " Giữ hắn lại thủy chung là một cái mối họa, chẳng bằng -- diệt cỏ tận gốc."
Lâu Phù Phương mới đầu còn chưa phản ứng được Vệ Thành Trạch đang nói cái gì, nhưng sau khi suy tư trong chốc lát, cũng không kiềm được mà mở to hai mắt.
- -người nói lời này, chính là phụ thân của hắn?
Lại nói tiếp, trước đó vài ngày, hắn bởi vì một chuyện có liên quan đến khoa khảo mà bận đến chân không chạm đất, ngay cả nhà cũng vài ngày chưa về được, chẳng lẽ chính là lúc đó...... Lâu Phù Phương bỗng nhiên cảm thấy cả người rét run. Dù là ai đi nữa, khi biết phụ mẫu dưỡng ɖu͙ƈ mình hơn hai mươi năm. Trêи thực tế lại là hung thủ hại chết thân nhân ruột thịt của chính mình, hơn nữa còn mưu toan mưu hại tính mạng của mình, thì cũng sẽ mang tâm tình như vậy.
Nhưng thứ càng làm cho Lâu Phù Phương để ý chính là, theo ý tứ của Vệ Thành Trạch, Vệ Thành Trạch muốn giết phụ thân của hắn, không phải bởi vì những thứ đối phương ép hắn trải qua, mà là bởi vì...... Hắn?
Cũng không hiểu được lý do tại sao Vệ Thành Trạch làm như thế, trong mắt Lâu Phù Phương không khỏi hiện ra chút nghi hoặc. Nhưng thực hiển nhiên, Vệ Thành Trạch sẽ không giải thích chuyện này cho hắn, thậm chí lúc Lâu Phù Phương nhìn tới, Vệ Thành Trạch còn nghiêng đầu đi, tránh tầm mắt của hắn.
Không thể hiểu được ý nghĩa của Vệ Thành Trạch, Lâu Phù Phương trầm mặc chốc lát, vẫn mở miệng: "Thần như trước vẫn cho rằng bệ hạ không nên đối với bọn họ động thủ."
Vệ Thành Trạch nghe vậy nhăn mày một cái, đang muốn nói gì, lại bị Lâu Phù Phương đoạt trước: "Vô luận như thế nào, bọn họ dù sao cũng đã dưỡng ɖu͙ƈ ta hơn hai mươi năm, " Ơn sinh không bằng ơn dưỡng, ít nhất trong hơn hai mươi năm này, bọn họ vẫn chưa từng bạc đãi hắn. Nhìn mày Vệ Thành Trạch càng ngày càng siết chặt, Lâu Phù Phương tạm dừng chốc lát, tiếp tục nói: "Huống chi, thần cũng không hy vọng bệ hạ bởi vì thần, mà lưng đeo danh tàn bạo."
Vừa nghe lời Lâu Phù Phương nói, không hờn giận trong mắt Vệ Thành Trạch nhất thời liền tan đi: "Ngươi lo lắng cho ta?"
Lâu Phù Phương sửng sốt một chút, theo bản năng mà cảm thấy thái độ của Vệ Thành Trạch có điểm không đúng, nhưng cố tình hắn lại không thấy không đúng chỗ nào, chỉ có thể lộ vẻ rối rắm, không biết nên trả lời như thế nào.
Bất quá Vệ Thành Trạch cũng không để ý đến thái độ của hắn, chỉ cong môi cười: "Ngươi không hy vọng ta giết hắn, ta sẽ không giết."
"Bất quá, có một điều kiện." Môi vừa chuyển, Vệ Thành Trạch cong hai mắt nhìn Lâu Phù Phương, trong giọng nói mang theo chút nhẹ nhàng, "Từ ngày mai trở đi, ngươi mỗi ngày vào cung thay ta phê chữa tấu chương."
Đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón chuyện bị làm khó dễ Lâu Phù Phương:...... Gì?