Ở trong đám người tìm được Vệ Tử An vừa đi ra ngoài, Vệ Thành Trạch nhìn thoáng qua Phó An Diệp bên cạnh, bỏ lại một câu"Đừng theo", liền nhấc chân đi theo.
Nhìn Vệ Thành Trạch hoàn toàn không để ý đến ý của y, ánh mắt Phó An Diệp không khỏi mà tối sầm xuống, tươi cười bên môi cũng trở nên lạnh lẽo.
Vệ Tử An kia...... Quả nhiên thập phần chướng mắt a. Vẫn là nghĩ biện pháp, làm cho hắn biến mất khỏi Vệ Thành Trạch đi.
Chiết phiến trong tay vừa thu lại, Phó An Diệp cũng không có hứng thú tiếp tục xem so đấu nhàm chán trêи võ đài kia, xoay người rời khỏi hội trường.
Rời khỏi đám người không bao lâu, Vệ Tử An liền phát hiện Vệ Thành Trạch đang đi theo. Cau mày lại đi trước một đoạn đường, Vệ Tử An rốt cục nhịn không được dừng lại, xoay người lạnh lùng mà nhìn Vệ Thành Trạch, chán ghét trong mắt lộ ra không xót chút gì: "Sao, đến chê cười ta à?"
Vệ Thành Trạch nghe vậy môi run lên, giống như muốn tiến lên, nhưng cuối cùng vẫn đứng nguyên ở đó. Hắn mím môi nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt chốc lát, có chút cứng nhắc mà mở miệng: "Ngươi quá yếu."
Hắn vừa nói, 5438 trong đầu liền liền nổ tung: "A a a a a kí chủ ngươi còn ngại cừu hận chưa đủ a?! Ngươi có biết nếu không phải có số mệnh ngươi đoạt lấy chống đỡ, ngươi hiện tại tự mình ngã một cái đều có thể đem chính mình ngã chết a!!!"
Quả nhiên, lời nói của Vệ Thành Trạch vừa rơi xuống, sắc nặt Vệ Tử An vốn không tốt trở nên càng thêm khó coi. Gã cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục che dấu căm hận đối với Vệ Thành Trạch: "Ta đương nhiên so ra kém người vừa vào cửa đã được thu vào nội môn như ngươi."
Vệ Thành Trạch há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, nhưng tựa hồ lại nghĩ tới chuyện gì, vẫn không mở miệng, chỉ từ trong lòng lấy ra một ngọc giản, ném về phía Vệ Tử An: "Đây là thứ ngươi nên có được." Sau khi nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Vệ Tử An, lập tức xoay người rời đi.
Theo bản năng mà đưa tay tiếp được đồ vật mà Vệ Thành Trạch ném tới, Vệ Tử An không khỏi sửng sốt một chút. Hắn cúi đầu tra xét một phen, phát hiện mặt trêи ghi lại tựa hồ là một bộ công pháp, tốt hơn tất cả những công pháp hắn từng tu luyện rất nhiều.
Nhưng mà, trong lòng Vệ Tử An thế nhưng không có một chút ít cảm giác vui sướиɠ nào, ngược lại cảm thấy sỉ nhục —— đây tính gì, thương hại à? Hành vi của Vệ Thành Trạch, so với những người trực tiếp sỉ nhục hắn mà nói, còn làm hắn cảm thấy nhục nhã hơn.
"Ngươi......" Vệ Tử An cắn răng ngẩng đầu lên, trước mắt đã sớm không còn thân ảnh Vệ Thành Trạch, nhất thời, trong lồng ngực xuất hiện một cỗ khí không ngừng bốc lên, làm cho hai mắt hắn đều có chút đỏ lên.
Bàn tay nắm ngọc giản không tự chủ được mà nắm chặt lại, những đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà phiếm xanh trắng, Vệ Tử An rốt cục nhịn không được, hung hăng ném nó tới một tảng đá ven đường: "Hỗn đản!"
Ngọc giản màu trắng cọ qua góc của nham thạch, không nghiêng không lệch mà mắc vào khe hở của nham thạch, có nham thạch đen phụ trợ, càng hiện ra vài phần thánh kiết không nhiễm bụi trần, dừng trong mắt Vệ Tử An, cũng càng thêm chói mắt.
Tay buông bên người hoàn toàn nâng lên, Vệ Tử An lạnh lùng mà nhìn chằm chằm khối ngọc giản kia một lúc lâu, cười lạnh một tiếng, quay đầu lại rời đi.
Tận đến khi thân ảnh của Vệ Tử An biến mất, người đang ẩn thân trong chỗ tối mới đi ra.
"Thiên Minh bí quyết?" Đưa tay cầm lấy ngọc giản đang nằm trong khe hở của nham thạch tra xét một phen, phát hiện nội dung thứ này không khác gì công pháp mà y biết, ánh mắt người tới không khỏi lạnh xuống, độ cung bên môi cũng mang một chút châm chọc, "Ngươi thật đúng là bỏ được......"
Nhìn chằm chằm ngọc giản trêи tay, thần sắc Phó An Diệp không khỏi mà âm trầm xuống.
Trong tay Vệ Thành Trạch giữ Thiên Minh bí quyết, điểm này y cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao Vệ Thành Trạch cũng không phải loại người có thể đem đồ tốt đã cầm tới tay tùy ý giao cho người khác, chỉ là, hắn thế nhưng lại dễ dàng đem thứ này giao cho Vệ Tử An —— chỉ tiếc, đối phương căn bản không nhận phân tình cảm này của hắn.
—— không, không đúng.
Đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, mày Phó An Diệp không khỏi mà nhíu lại.
Lấy tâm tư mẫn tuệ-sâu sắc của Vệ Thành Trạch, thật sự không đoán trước được phản ứng của Vệ Tử An sao?
Đầu óc vẫn đang nóng lên đột nhiên bình tĩnh xuống, Phó An Diệp nhìn ngọc giản trong tay, trong mắt hiện lên thần sắc suy tư.
Vệ Tử An cũng không phải người phức tạp, nếu không cũng sẽ không dễ dàng bị Phó An Diệp nắm mũi dắt đi, mà khả năng nắm bắt lòng người của Vệ Thành Trạchchưa từng kém Phó An Diệp, một khi đã như vậy, hắn thật sự không lường trước được, Vệ Tử An sẽ sinh ra ý nghĩ như thế nào với chuyện mà hắn làm sao? Hành vi của Vệ Thành Trạch, thoạt nhìn ngược lại giống như đang cố ý đem ý nghĩ của Vệ Tử An dẫn tới phương hướng kia thì đúng hơn.
Lo Vệ Tử An phát hiện ra mình hận nhầm người, mà cảm thấy thống khổ áy náy? Phó An Diệp cảm thấy, y chưa bao giờ nghe qua lý do ngu xuẩn hơn cái này, mà càng làm cho người không thể tin chính là, trước kia y thế nhưng tin lời ấy.
Vệ Thành Trạch, quả nhiên thú vị, không phải sao? Không hổ là...... Người y coi trọng.
Nhìn thoáng qua phương hướng Vệ Tử An rời đi, trong mắt Phó An Diệp hiện lên một tia hứng thú, y hiện tại thật sự có chút tò mò, Vệ Tử An đến tột cùng có gì đặc biệt, phải biết rằng, thời gian cùng tinh lực y tiêu phí trêи người Vệ Tử An cũng coi như không ít, nhưng cho tới bây giờ, y vẫn chưa tìm được điều gì đáng chú ý trêи người người này. Nhưng nếu hắn thật sự bình thường như vậy, tất nhiên không thể khiến Vệ Thành Trạch tính kế đến nước này.
Có lẽ...... Vệ Thành Trạch sớm đã nói đáp án nói cho y?
"Tồn tại của Vệ Tử An, đã là một thứ đặc biệt."
Nghĩ đến lời nói của Vệ Thành Trạch, hai mắt Phó An Diệp không khỏi mà hơi hơi mị lên.
Nếu theo góc độ này, những hành vi nhìn như mâu thuẫn lúc trước của Vệ Thành Trạch đều có thể được giải thích, chỉ là Phó An Diệp còn không biết mục đích của Vệ Thành Trạch, đến tột cùng là gì mà thôi.
—— bất quá, đây cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Một ngày nào đó, y sẽ đem chuyện này bóc ra rõ ràng.
Đương nhiên, điều y hiện tại cần làm, là nghiệm chứng ý nghĩ của mình có chính xác hay không.
Khóe môi hơi giương lên, tâm tình Phó An Diệp phút chốc trở nên cực kỳ tốt đẹp, y nhẹ nhàng phất đi bụi đất bám trêи ngọc giản, bàn tay vừa lật, đã thu nó lên. Lại nhìn thoáng qua đỉnh núi chỗ của Vệ Thành Trạch, y lúc này mới nhấc chân rời đi.
Mà giờ phút này Vệ Thành Trạch ngồi ở trong phòng, đang nâng cằm nhìn bàn cờ trước mắt, bộ dáng tỏ vẻ chán đến chết.
Hắn không phải người cổ đại từ nhỏ đã sinh hoạt tại nơi khuyết thiếu giải trí, cũng không thanh tâm quả ɖu͙ƈ giống như những tu sĩ khác, tâm trong sáng, cả ngày bế quan tu luyện —— trêи thực tế, nếu không có 5438 cùng hắn tiêu khiển, hắn nói không chừng đã sớm không chịu nổi, đi tìm người lăn giường. Không có phương thức giải trí khác, hắn cũng chỉ có thể chuyển tới một chút cầm kỳ thư họa linh tinh gì đó.
5438:...... Chung quy cảm thấy lời này tào điểm thật nhiều lắm, hoàn toàn không biết bắt đầu phun tào từ nơi nào thì tốt đây a.
"Tiểu mục." Báo ra vị trí của chính mình, 5438 có chút do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi, "Kí chủ, ngươi cứ như vậy mà đem Thiên Minh bí quyết đưa cho Vệ Tử An à?"
5438 tỏ vẻ, tuy rằng nó đã quen kí chủ nhà nó luôn không dựa theo bài bản mà làm việc, chỉ là...... Nó thật sự không rõ người nầy rốt cuộc muốn làm chi a?!
Vốn Vệ Tử An vì hành vi lúc trước của Vệ Thành Trạch, ấn tượng với hắn cực kỳ không tốt, làm bọn họ hiện tại không thể cướp được chút số mệnh nào, kết quả hiện tại Vệ Thành Trạch còn đem thứ vừa tới tay tặng lại? Tuy rằng số mệnh bọn họ thu thập sẽ không vì vậy mà giảm bớt, nhưng không nghĩ cũng biết, sau khi Vệ Tử An lấy được Thiên Minh bí quyết, đường đi sau này sẽ càng thuận lợi, có thể nghĩ, số mệnh bọn họ lấy được, cũng sẽ càng ngày càng ít.
Đương nhiên, chuyện thật lâu thật lâu sau đó, 5438 cũng không thể nghĩ đến, chuyện làm cho nó để ý chính là...... Sau khi Vệ Thành Trạch làm như vậy, độ hảo cảm của Vệ Tử An càng thấp a uy! 5438 cảm thấy, nó hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩ của người này—— mặc kệ là Vệ Thành Trạch hay Vệ Tử An. (Ly: Cục cưng 5438 đừng suy nghĩ nhiều cứ bán manh đi nha~~~~)
...... Sao một người hai tay dâng một thứ trân quý như vậy, hắn cư nhiên còn càng thêm chán ghét đối phương? Quả thực không thể nói lý đúng không?!
"Không được nói với tui là về sau sẽ biết!" Trước khi Vệ Thành Trạch mở miệng, 5438 vội vàng nói, sợ Vệ Thành Trạch tiếp tục lấy những lời này đến lừa dối nó.
Bị 5438 chắn lời Vệ Thành Trạch trầm mặc một chút, tựa hồ đang suy tư nên giải thích như thế nào: "Hắn không dùng nó."
"...... Không dùng?" Đợi nửa ngày cũng không đợi được lời nào của Vệ Thành Trạch, 5438 dùng ngữ khí không thể tin hỏi.
"Ngọc giản kia, hiện tại hẳn là ở trong tay Phó An Diệp đi." Nghiêng đầu, Vệ Thành Trạch lại bổ sung một câu.
5438:...... Gì?
Hoàn toàn không rõ hai câu trước sau của Vệ Thành Trạch có liên hệ gì 5438 vẻ mặt mộng bức.
"Nói ngươi cũng không hiểu." Không giải thích gì thêm 5438, tay phải của Vệ Thành Trạch nâng lên một quân đen, nhẹ nhàng đặt ở trêи bàn cờ. Quân cờ cùng bàn cờ tạo với nhau một tiếng vang thanh thuý, đem lực chú ý của 5438 kéo lại. Sau đó nó liền khóc.
"Đây không khoa học a!!" Lại một lần nữa bại trận thảm hại 5438 thanh âm vô cùng táo bạo, "Rõ ràng ngươi mới một tháng trước mới chỉ biết mấy quy tắc cơ bản nhất!"
"Là do ngươi quá xuẩn." Vệ Thành Trạch hồi phục vẻ mặt một chút cũng không lưu tình, cố tình vẻ mặt ôn nhu tươi cười của hắn, lại chẳng có liên quan gì đến lời nói không có chút khích lệ cổ vũ gì kia.
5438: /(ㄒoㄒ)/~~
Không để ý tới 5438 làm ầm ĩ, Vệ Thành Trạch hạ mắt nhìn quân cờ đen trêи đầu ngón tay, bên môi hiện lên tươi cười hiểu rõ như ẩn như hiện.
Trêи đời này có rất nhiều chuyện, không khác gì ván cờ này, không phải sao? Tính kế, bố cục, thu lười —— đều không ngoài như vậy.
Sự tình hôm nay, mục tiêu vốn là không phải Vệ Tử An, mà là Phó An Diệp.
Người ái mộ hắn, bởi vì hắn đối với Vệ Tử An đặc biệt, mà oán hận không cam lòng, cuối cùng không chịu nổi ra tay ——giải thích thực hoàn mỹ không phải sao? Nếu sau này thân phận Phó An Diệp bại lộ, nói vậy vô luận y có giải thích thế nào, cũng chẳng có ai tin y cả.
Một ván cờ hoàn mỹ.
Đem quân cờ đen thu vào lòng bàn tay, Vệ Thành Trạch cong hai mắt, lộ ra một nụ cười ôn nhu.