Trong rừng trúc còn lưu lại chút tuyết chưa tan, cùng màu xanh biếc của trúc hoà quyện lại, thoạt nhìn lại có một phen phong vị khác.
Nam tử một thân huyền y đứng đó, khuôn mặt phi thường tuấn mĩ đã rút đi nét trẻ con, đôi con ngươi ngăm đen trầm tĩnh như hắc diệu thạch, làm cho mắt người khác không tự chủ mà bị hấp dẫn. Lá trúc bị gió thổi qua, lắc lư bay xuống, lại ở dừng lại ngay trước hắn, giống như bị một bàn tay vô hình giữ lại, dừng cách hắn khoảng một thước.
Linh khí ngoại phóng, dấu hiệu của trúc cơ kỳ.
Nhìn thân ảnh đang đứng yên kia, Liễu Như Ngọc nhịn không được nhẹ thở dài.
Chỉ tốn thời gian mười năm, từ một phàm nhân tu luyện tới cảnh giới trúc cơ, thiên tư thế này đã không thể dùng từ thiên tài để hình dung, nhưng có nhiều lúc, nàng thà tiểu sư đệ của mình tiến cảnh chậm một chút, cũng không mong hắn như bây giờ, lộ ra biểu tình mờ mịt làm người ta đau lòng.
Từ lúc Vệ Thành Trạch người đầy vết thương được người ta phát hiện ở rừng trúc, Vệ Thành Trạch vốn đã không thích nói chuyện giờ càng thêm trầm mặc, có một thời gian, Liễu Như Ngọc thậm chí còn lo rằng Vệ Thành Trạch sau này sẽ không mở miệng nói chuyện nữa, cũng may sự tình không quá hỏng bét như nàng tưởng tượng, tiểu sư đệ của nàng, chung quy vẫn kiên cường hơn nàng nghĩ.
—— nhưng dù vậy, tiểu sư đệ của nàng, vẫn là tiểu sư đệ trước đây.
Vẫn là tiểu sư đệ sẽ vì một câu đùa mà không biết làm sao, lúc quẫn bách sẽ ra vẻ trấn định, sẽ vì một chuyện nhỏ, lộ ra tươi cười không nhiễm bụi trần.
Về chuyện tối hôm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì, dù họ có hỏi như thế nào, tiểu sư đệ vẫn chỉ ngậm miệng không nói, dù Tần Tử Tấn có tự mình hỏi cũng chẳng thể làm hắn mở miệng.
—— kỳ thật, đây cũng chẳng phải là chuyện gì khó đoán? Trêи đời này, người có thể được tiểu sư đệ bảo hộ đến nước này, còn ai đâu? Lại càng không nói tới chuyện, người hẹn tiểu sư đệ đi ra ngoài gặp mặt hôm ấy, vốn là Vệ Tử An. Mà Vệ Tử An, sau này, cũng mất tích từ đó.
Chỉ là, Vệ Thành Trạch không nói, bọn họ cũng không vạch trần, nhưng Vệ Tử An này, vĩnh viễn bị gạch khỏi danh sách đệ tử Cực phong.
Lắc đầu, không nghĩ về những chuyện làm người ta phiền lòng này nữa, Liễu Như Ngọc tiến lên vài bước, gọi về suy nghĩ không biết đã chạy đến nơi nào Vệ Thành Trạch: "Tiểu sư đệ, suy nghĩ cái gì vậy?"
"Suy nghĩ chuyện ngày mai xuống núi." Đã sớm quen chuyện Liễu Như Ngọc xuất hiện từ phía sau, Vệ Thành Trạch chỉ khựng lại một chút liền trả lời nàng.
Ở một thôn nhỏ biên giới Chương châu, mấy ngày trước xuất hiện một bí cảnh, gây động tĩnh không nhỏ, không ít môn phái đều phái người đến điều tra, mà Vệ Thành Trạch, cũng lấy được danh ngạch này không lâu.
Nhưng nếu thật sự chỉ là vì chuyện này, hắn tại sao phải cố ý chạy đến nơi này chứ?
Nhìn Vệ Thành Trạch một cái thật sâu, Liễu Như Ngọc không vạch trần hắn, chỉ cúi đầu, mở miệng nói: "Đi cùng Phó sư huynh đúng chứ?"
Vệ Thành Trạch gật đầu, người đồng hành cũng hắn ngày mai cùng đúng là Phó An Diệp.
"Vậy thì sư phụ phỏng chừng sắp tức chết rồi." Thấy Vệ Thành Trạch gật đầu, trêи mặt Liễu Như Ngọc nhất thời lộ ra biểu tình xem kịch vui.
Cũng không biết tại sao, Tần Tử Tấn hiện tại nhìn Phó An Diệp đặc biệt không vừa mắt, đừng nói là người hiểu sư phụ nhà mình như bọn Liễu Như Ngọc, chỉ cần là một nội môn đệ tử bình thường, hiện giờ đều biết chuyện này, dù sao người có thể làm Tần Tử Tấn không chút che dấu lộ ra sắc mặt như vậy, cho tới bây giờ, cũng chỉ có mỗi Phó An Diệp.
"Rõ ràng trước kia sư phụ còn thực thưởng thức Phó sư huynh, " Liễu Như Ngọc mếu máo, trong mắt hiện ra chút nghi hoặc, nàng nhìn Vệ Thành Trạch một cái, tròng mắt vừa chuyển, trêи mặt bỗng nhiên lộ ra thần sắc giật mình, "Có thể là bởi vì Phó sư huynh sau khi bị đệ cự tuyệt, vẫn chưa từ bỏ ý định mà đeo bám đệ mãi không tha nhỉ?"
Thương thế lúc trước của Vệ Thành Trạch, phải dưỡng thương vài tháng, trong mấy tháng kia, Phó An Diệp cả ngày đều qua Vân Ngân phong, linh dược linh thực các thứ vân vân, chưa từng ngừng lại, dù có trì độn như Vệ Thành Trạch, cũng đã nhận ra tâm ý của đối phương.
—— sau đó hắn liền cự tuyệt Phó An Diệp.
Tưởng tượng tới việc này, Liễu Như Ngọc không khỏi mà cảm thấy có chút tiếc nuối. Nàng cảm thấy Phó An Diệp thực sự không tồi, đối với tiểu sư đệ cũng thiệt tình, chẳng qua nóng vội một chút, ngược lại là sư phụ, sau khi biết được chuyện này, có một thời gian đều mang tâm tình không tồi.
Đương nhiên, Phó An Diệp đương nhiên không thể dễ dàng chết tâm như vậy. Dù có thẳng thừng cự tuyệt, y vẫn như trước dùng danh nghĩa hỏi thăm, mỗi ngày đều chạy đến Vân Ngân phong, cuối cùng bị Tần Tử Tấn không thể nhịn được nữa trực tiếp ném xuống núi.
Chưa bao giờ biết hoá ra sư phụ nhà mình hóa ra lại có một mặt như vậy, Liễu Như Ngọc lúc ấy nhìn thấy Phó An Diệp cả người đều hóa ngốc, nhịn không được mà vui vẻ.
Tần Tử Tấn sau khi biết Vệ Thành Trạch bị thương, lập tức quay về sơn môn, sau lại ngày ngày canh giữ bên người Vệ Thành Trạch, tự mình vì hắn chữa thương, bộ dáng dốc lòng chăm sóc như vậy, làm cho Liễu Như Ngọc như bị bắn vài phát. Không phải ghen tị, chẳng qua...... Có chút quái dị.
Bất quá ngẫm lại việc Tần Tử Tấn quan ái mười phần với Vệ Thành Trạch, khi thấy hắn gặp loại đả kϊƈɦ này thì làm những việc này cũng chẳng phải là không thể lý giải, nàng chỉ có chút không rõ, tại sao Đại sư huynh trước khi xuống núi, lại nháy mắt ra hiệu mà nói với nàng, đừng tiếp tục nhắc tới chuyện tác hợp Vệ Thành Trạch và Phó An Diệp trước mặt sư phụ.
Nghĩ vậy, ánh mắt Liễu Như Ngọc nhìn Vệ Thành Trạch không khỏi mang theo vài phần tìm kiếm.
Bị ánh mắt Liễu Như Ngọc nhìn làm có chút không được tự nhiên, Vệ Thành Trạch nhịn không được ra tiếng đánh vỡ không khí quỷ dị không hiểu này: "Sư tỷ?"
"Nga, không có gì." Phục hồi tinh thần, Liễu Như Ngọc có chút xấu hổ mà khụ hai tiếng, "Chỉ là ngày mai đệ sẽ xuống núi, sư phụ bảo ta đến dặn đệ vài thứ." Nói xong, nàng dừng một chút, nhịn không được bĩu môi, "Tuy rằng ta cảm thấy, người kỳ thật càng muốn tự mình đến."
Cũng không biết Tần Tử Tấn bị làm sao, sau khi thương thế của Vệ Thành Trạch khỏi hẳn, hắn liền giống như cố ý mà lẩn tránh Vệ Thành Trạch, rõ ràng lúc nào cũng chú ý tiểu đồ đệ của mình, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần liên quan đến Vệ Thành Trạch, hắn luôn mượn tay người khác, giống như sợ Vệ Thành Trạch sẽ phát hiện là hắn làm, thái độ cổ quái kia, làm cho Liễu Như Ngọc cảm thấy thực mạc danh kỳ diệu.
Nghe được lời của Liễu Như Ngọc, trong mắt Vệ Thành Trạch không khỏi mà hiện lên một chút bất đắc dĩ: "Ta cũng không phải lần đầu tiên xuống núi."
Lời này là sự thật, sau khi thương thế của Vệ Thành Trạch lành hẳn, cơ hồ chỉ cần là lúc hắn không bế quan thì tất cả nhiệm vụ xuống núi, hắn đều tiếp. Nguyên nhân trong đó, Liễu Như Ngọc tự nhiên cũng biết, dù sao người mất tích kia, đến bây giờ vẫn không có một chút tin tức.
"Nhưng dưới chân núi dù sao không thể so với sơn môn, " Liễu Như Ngọc nói xong, từ trong lòng lấy ra một túi trữ vật đưa qua, "Đây là pháp khí sư phụ đưa cùng đan dược của tam sư huynh, nếu là thật sự gặp chuyện gì, ngàn vạn lần nhớ đừng có cứng rắn kháng cự."
Vệ Thành Trạch trầm mặc chốc lát, mới đưa tay nhận túi trữ vật: "Ta đã biết."
Nhìn thấy Vệ Thành Trạch đã thu túi trữ vật, Liễu Như Ngọc không khỏi mà hiện một nụ cười, nàng nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Tiểu sư đệ đệ thật sự không lo về Phó sư huynh sao? Ta nghe nói y thật vất vả mới cướp được cơ hội cùng đệ xuống núi nga!"