Chương 13: Bát Bộ Thiên Long, tế đàn hoang cổ
Cho dù chém chết Thị Huyết U Minh Bức cũng tuyệt đối sẽ không ăn.
Loại yêu thú này thực sự quá hôi, ngay cả Tô Thần cũng không thể chịu đựng được, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ thôn phệ.
Long Tượng Huyết Luân bao phủ Tô Thần.
Ầm ầm ầm!
Thị Huyết U Minh Bức rậm rạp chi chít điên cuồng oanh kích Long Tượng Huyết Luân. Tô Thần không ngừng bị đụng vào, khóe miệng hắn bắt đầu dần chảy ra máu.
Ánh mắt hắn ngày càng ngưng trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho mình.
Trong tay hiện ra Táng Kiếp Bút.
Món chí bảo do Tháp Linh đưa cho hắn có hạn chế rất lớn, trước không nói hạn chế cảnh giới, chỉ là mỗi lần chính mình vận dụng Táng Kiếp Bút đều sẽ tiêu hao linh hồn.
Ở Thiên Phạt Sâm Lâm, một khi chính mình tiêu hao linh hồn rồi bị thương nặng thì sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Hội tụ linh hồn rót vào trong Táng Kiếp Bút.
Hắn bắt đầu vung vẩy bốn phía, từng bút vẽ ra.
Trong nháy mắt, tiếng sấm gầm thét, lôi kiếp vô cùng bá đạo nhanh chóng hội tụ dưới Táng Kiếp Bút, hình thành cấm kỵ tuyệt đối trong phạm vi thiên kiếp trấn áp.
Bùm!
Bùm!
Thị Huyết U Minh Bức ùa vào trong phạm vi Táng Kiếp, thân thể nháy mắt nổ tung, hóa thành từng đoàn huyết vụ, nhưng dù là vậy, Thị Huyết U Minh Bức vẫn như cũ điên cuồng oanh kích, từ bốn phương tám hướng hội tụ lao đến như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Thị Huyết U Minh Bức Bị tàn sát càng ngày càng nhiều, máu tươi tụ thành sông.
"Đi qua."
Thấy Tô Thần có thể ngăn cản công kích của Thị Huyết U Minh Bức, vẻ mặt của đám người Vương Tuyền và Vương Ngữ Âm thoáng chốc lộ ra mừng rỡ, lập tức di chuyển nhanh về phía Tô Thần.
Máu tươi đầy đất bốc lên mùi tanh rình, Tô Thần thực sự không thể chịu đựng nổi loại mùi tanh hôi này.
Giết ra ngoài!
Tô Thần cứng rắn vận dụng Táng Kiếp Bút, không ngừng tiêu hao linh hồn, một khi tiêu hao hết lực lượng linh hồn, đến lúc đó khỏi cần Thị Huyết U Minh Bức ra tay, chính bản thân hắn cũng đã tự diệt rồi.
Nhờ vào Táng Kiếp Bút, tốc độ của Tô Thần càng nhanh hơn, hắn gắng gượng mở ra một con đường máu.
"Tô Thần, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được!"
"Tô đại ca, van cầu ngươi mang theo chúng ta với!"
Nhìn Tô Thần giết ra ngoài, đám người Vương Ngữ Âm hoàn toàn sửng sốt, bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng Tô Thần sẽ một thân một mình rời khỏi, trực tiếp lựa chọn không đếm xỉa đến bọn họ.
Máu tươi đầy đất, mùi máu tanh tưởi gay mũi khiến sắc mặt của đám người Vương Ngữ Âm khó coi tới cực điểm, bọn họ không chỉ sợ chết, mà còn sợ bị Thị Huyết U Minh Bức nuốt chửng, hài cốt không còn.
Tô Thần phớt lờ bọn họ.
Nhìn bóng dáng đã hoàn toàn biến mất, trên mặt mọi người đều tràn ngập tuyệt vọng, Vương Ngữ Âm thậm chí hơi dại ra, trong nháy mắt bị Thị Huyết U Minh Bức phô thiên cái địa nuốt chửng.
Ước chừng giết một phút, cuối cùng giết ra ngoài.
Tô Thần không chút dừng lại, hắn cảm nhận được trong đầu truyền tới từng đợt suy yếu, lập tức nhanh chóng rời đi.
Còn về sự sống chết của Vương gia, không có nửa xu quan hệ gì với hắn.
Làm người tốt? Vậy cũng chỉ có bồi thêm mạng sống của mình, hắn không phải thánh nhân, không thể nào đi cứu người chẳng dính dáng gì tới mình.
Sự bá đạo của Táng Kiếp Bút khiến cho Tô Thần cảm thấy khiếp sợ không thôi, chính là linh hồn tiêu hao quá lớn, nếu như gặp phải những yêu thú khác tập kích thì sẽ có phiền toái rất lớn.
Tô Thần phun ra một ngụm máu tươi, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, số lượng của tộc quần Thị Huyết U Minh Bức quá nhiều, may mà có Táng Kiếp Bút, bằng không rất khó giết ra.
Hai ngày sau.
Tô Thần căn cứ bức họa trên bản đồ bị thiếu, đại khái đã phong tỏa vị trí cụ thể, nhìn đại thụ che trời ngày càng rậm rạp ở bốn phía, hắn tay cầm Táng Kiếp Bút, tùy thời ứng đối nguy cơ.
Nơi này đã là chỗ sâu nhất ở Thiên Phạt Sâm Lâm, rất có thể gặp phải yêu thú Hồn Cung cảnh, thậm chí là yêu thú Ngưng Thần cảnh, nếu nói không kiêng kỵ thì chắc chắn là gạt người.
"Có người."
Bóng dáng của Tô Thần lập tức biến mất tại chỗ.
Ở một sơn cốc cỡ nhỏ, bốn mặt bị đại thụ chọc trời rậm rạp bao phủ, nếu không phải có động tĩnh khác lạ thì muốn chú ý nơi này không phải là chuyện dễ dàng.
Chính giữa sơn cốc có mấy trăm võ giả, trên người từng kẻ đều phát ra khí tức cường đại, toàn bộ nhìn chòng chọc tế đàn hoang cổ ở trước mặt.
Tô Thần ném bản đồ bị thiếu cầm trong tay xuống, còn tưởng rằng chỉ có mình tìm đến nơi này, hiện tại xem ra bản thân không chỉ chậm một bước, mà còn hội tụ nhiều cường giả như vậy.
Sơn cốc có chút âm u quỷ dị, tựa như luyện ngục nhân gian, khắp nơi đều là thi hài trải đầy trên đất, nhất là ngay chính giữa tế đàn hoang cổ càng phát ra từng tầng khói đen, từng tiếng gào thét u oán chậm rãi phát ra từ trong tế đàn tựa như chuông tang.