• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4 Chó là chó, vĩnh viễn cũng không thể trở thành người (1)

Hắn nhận lấy bút, nhìn thấy trên chuôi bút có khắc hai chữ 'Táng Kiếp'. Không đợi Tô Thần nói gì, Tháp Linh đã nói trước: "Chủ nhân, bút này tên là Táng Kiếp Bút, một khi thi triển có thể hình thành lực lượng kiếp cấm trong một phạm vi không gian riêng biệt."

"Có hạn chế gì không?"

"Cảnh giới không thể chênh lệch quá lớn, đồng thời mỗi lần vận dụng Táng Kiếp Bút thì sẽ tiêu hao rất nhiều đối với linh hồn."

"Đã hiểu."

Tháp Linh nói tiếp: "Chủ nhân, bên trong Hỗn Độn Thôn Phệ Tháp có rất nhiều võ học và báu vật, nếu chủ nhân muốn nhận được thì cần phải không ngừng trưởng thành, từ đó đạt được thứ mình muốn trong Hỗn Độn Thôn Phệ Tháp."

"Được."

Tô Thần xoay người, siết chặt nắm tay, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập cừu hận, từng luồng giết chóc lao nhanh ra khỏi người Tô Thần, tựa như vô tận hung thú thời hoang cổ ngửa mặt lên trời rít gào, muốn thôn phệ toàn bộ trời cao.

"Tô Hạo, ta sẽ đi Tô tộc tìm ngươi, mối hận đoạt Cốt, mối thù phế Luân, ta sẽ lấy lại toàn bộ cả gốc lẫn lãi."

Tô tộc là một trong những thế lực đứng đầu Đông Hoang, dù là Bàn Đỉnh Hoàng Triều ở trước mặt Tô tộc cũng chỉ là con kiến.

Bây giờ hắn cần nhất là thời gian, với tình huống hiện tại của hắn, nếu so với trước kia thì đã tu luyện nhanh hơn gấp mấy chục lần, tin rằng cách ngày mình báo thù sẽ không quá xa.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, cửa gỗ vốn dầy nặng bị một cước hung hăng đá văng.

Mấy chục người từ bên ngoài đi vào, ai nấy đều hung thần ác sát, nhìn qua có vẻ là đến gây chuyện.

"Thiếu gia, Tô Thần vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta xông vào như vậy có khi nào bị gia chủ trách tội không?"

Chát!

Thanh niên hung hăng tát một bạt tai, trên khuôn mặt u ám lộ ra từng tia hung ác, lạnh lùng nói: "Rõ là phế vật, Tô Thần sắp bị trục xuất khỏi gia tộc rồi, ta còn cần quan tâm làm gì? Tô Thần rõ ràng không muốn chấp nhận hiện thực nên mới cố ý giả hôn mê, chút trò vặt này đừng hòng lừa gạt được ta."

Tô Dương là nhi tử của Tô Huyền, đại gia của Tô gia, ba ngày trước sinh ra Huyết Luân, đồng thời thuận lợi Trúc Cơ, trở thành người thứ hai trong thế hệ trẻ của Tô gia thành công Trúc Cơ.

Người thứ nhất Trúc Cơ là Tô Thần.

Cho dù năm đó Đế Cốt của Tô Thần bị tách ra, nhưng thiên phú và thực lực của hắn vẫn ngạo thị toàn bộ Tô gia.

Tô Dương như một con chó bông xù mỗi ngày đi theo phía sau Tô Thần, luôn miệng ca ơi ca à, trông hèn mọn biết bao nhiêu.

Nhưng chính vì như vậy, khi trông thấy Tô Thần bị phế Huyết Luân, tu vi rơi xuống Tiên Thiên cảnh, trong lòng Tô Dương quả thật vô cùng thoải mái, thực lực đảo ngược, khiến cho thân phận của bọn họ cũng thay đổi theo.

Hắn không cần tiếp tục làm con chó bông đã từng chỉ biết cúi đầu khom lưng kia nữa, hắn hôm nay hoàn toàn có thể nhìn xuống Tô Thần, lấy lại toàn bộ tôn nghiêm đã từng đánh mất.

Trong mắt Tô Dương, mặc kệ Tô Thần có hôn mê thật hay không, hắn sẽ nhục nhã Tô Thần một phen trước khi tên này bị đuổi khỏi gia tộc.

"Đi vào trong lôi Tô Thần ra ngoài đây cho ta, ta ngược lại muốn nhìn xem hắn có thể giả bộ tới khi nào."

"Vâng."

Không ai dám làm trái.

Tình hình của Tô gia ngày hôm nay đã không còn như trước.

Tô Thần đã từng khí thế hừng hực kia, theo Huyết Luân bị đánh nát, cộng thêm sự uy hiếp từ Tô tộc, địa vị không chỉ xuống dốc không phanh, mà còn sắp bị gia chủ đuổi khỏi gia tộc.

Khi Tô Thần phong quang, Tô Dương tuyệt đối là kẻ a dua nịnh hót nhất, nhưng hiện tại, đã từng quỳ liếm lại biến thành ác nghiệt, chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu sự phẫn nộ và tôn nghiêm ở trong lòng.

Mặt khác, Tô Dương đã thuận lợi Trúc Cơ, sau đó sẽ đi tới Tô tộc, đến lúc đó đừng nói là bọn họ, dù là gia chủ khi thấy hắn thì cũng phải lễ độ cung kính.

Chưa đợi đám người tiến vào phòng.

Kẽo kẹt.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tô Thần từ bên trong bước ra ngoài.

Trông thấy mấy chục người trước mặt, sắc mặt của hắn rất lạnh lẽo, trong giọng nói để lộ chút hàn ý, lạnh lùng nói: "Toàn bộ cút hết ra ngoài."

Huyết Luân bị phế, tu vi rơi xuống Tiên Thiên cảnh mà còn dám ở đây làm màu?

Tô Dương hừ lạnh, vẻ mặt giễu cợt nói: "Tô Thần, ngươi đừng có mà ngông cuồng, gia gia đã quyết định trục xuất ngươi khỏi gia tộc, ngươi bây giờ chỉ là một con chó không có nhà để về, nếu ngươi quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta, có lẽ ta sẽ đối xử tử tế với ngươi, bằng không, ngươi tự suy ngẫm về hậu quả đi."

Vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.

Càng như thế, trong lòng Tô Dương càng cảm thấy sảng khoái, hắn muốn giẫm Tô Thần ở dưới chân, hung hăng nhục nhã.

Nhục nhã thiên tài cũ của Tô gia.

Dịch : vietanh1766

Cầu Ngọc Phiếu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK