Chương 17: Hồ ly màu tím, đạo đan 3000 (2)
Có thể làm tám vị Phật Đà thi triển Bát Bộ Thiên Long trận pháp, liên thủ cưỡng ép trấn áp lên Hoang Cổ tế đàn, như vậy đã cho thấy bảo vật này kinh khủng như thế nào.
Đi tới tế đàn trước.
“A?”
Nhìn vào trong tế đàn, vậy mà có một con hồ ly đang nằm, thân hình chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, khí tức rất là yếu ớt, bộ lông màu tím nhìn rất là xinh đẹp.
Bên trong tế đàn này, vậy mà xuất hiện một con yêu thú, Tô Thần cảm thấy hiếu kỳ, đi vào bên trong tế đàn nhẹ nhàng cầm con hồ ly màu tím lên.
“Ngươi và ta cũng xem như là có duyên, vậy thì cứu ngươi một mạng vậy.”
Hắn đem hồ ly màu tím bỏ vào trong ngực, Tô Thần cũng không ở lại nơi này nữa, mà cũng không có người truyền ra bên ngoài chuyện ở đây, bởi vì những người biết chuyện ở nơi này, ngoài hắn ra thì tất cả đều đã chết rồi.
Nhưng Tô Thần không biết.
Vào lúc hắn đem hồ ly bỏ vào trong ngực, trong nháy mắt hồ ly đã mở hai mắt ra, trong ánh mắt có một chút lạnh lẽo, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, nó không thể huy động được một chút sức mạnh nào bên trong cơ thể nên chỉ có thể nhắm lại một lần nữa.
Sau khi rời khỏi không gian dưới lòng đất, do Thí Thần Tuyệt Cốt Cung đã bị trấn áp hoàn toàn bên trong Hỗn Độn thể, sơn cốc đã không còn một chút sương mù màu đen nào, kể cả tám pho tượng đá cũng đã sụp đổ hoàn toàn.
Trước khi rời đi, Tô Thần đã phá hủy hoàn toàn tế đàn Hoang Cổ
. . .
Dưới cái nắng như thiêu đốt.
Tô Thần không có lãng phí thời gian một chút nào, ngoại trừ tu luyện Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết ra hắn còn tu luyện Cửu Kiếp kiếm quyết cùng tám thần thông bí thuật của phật môn, và Cửu Long Cửu Tượng Thuật.
Hắn biết rõ, tám vị Phật Đà truyền thụ cho hắn tám môn thần thông phật môn, nhất định là võ công đỉnh cao, làm sao có thể lãng phí được.
Ngay lúc này.
Tô Thần cảm nhận được có một lực kéo rất mạnh từ bên trong Hỗn Độn Thôn Phệ Tháp, thì lập tức biết được Tháp Linh đang gọi mình, không chút phản kháng, toàn thân lập tức tiến vào Độn Thôn Phệ Tháp.
Bây giờ, hắn không thể tự mình bước vào Hỗn Độn Thôn Phệ Tháp, chỉ có Tháp Linh triệu hoán, hắn mới có thể tiến vào.
Một ngày nào đó, hắn có thể tùy ý ra vào Hỗn Độn Thôn Phệ Tháp, thế giới bên trong tháp chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Nếu gặp phải kẻ mạnh không địch nổi, hắn sẽ trực tiếp trốn vào thế giới bên trong tháp. Hắn tin rằng hắn ở bên trong tháp thì không ai có thể làm gì được hắn.
Bên trong tháp.
Hư ảnh này chính là Tháp Linh, đến bây giờ Tô Thần cũng không biết Tháp Linh là nam hay nữ.
“Tháp Linh, ngươi tìm ta?”
Tháp Linh gật đầu cười nói: “Chúc mừng chủ nhân lấy được Thí Thần Tuyệt Cốt Cung cùng với Thí Thần Tuyệt Cốt Tiễn, và chủ nhân cũng đã dung hợp hoàn toàn ba cái Huyến Luân. Tháp Linh căn cứ vào quy tắc bên trong tháp, phá lệ khen thưởng chủ nhân 3000 đan đạo.”
“Luyện đan?”
“Đúng vậy, 3000 đan đạo, ẩn chứa những con đường luyện đan đại đạo. Chỉ cần chủ nhân có thể hiểu hết được,thì có thể đạt tới Đan đạo Đại Đạo, có thể luyện chế ra đan dược đỉnh cấp nhất thế gian”
“Ở đây có Càn Khôn Lô, xem như là khen thưởng thêm cho chủ nhân.”
Có lò luyện trong tay, Tô Thần đương nhiên cảm thấy lạ lẫm đối với luyện đan, ở Đông Hoang có mấy loại người địa vị còn cao hơn võ giả.
Một là trận pháp sư, thứ hai là luyện đan sư, thứ ba là luyện khí sư, thứ tư là phù sư, nhưng để trở thành một trong bốn loại người này, thì cần có thiên phú hơn rất nhiều so với võ giả. Không phải ai cũng làm được.
Trong đó đặc biệt là luyện đan sư yêu cầu càng thêm biến thái, mà Tô Thần vẫn không biết mình có tài luyện đan hay không.
“Chủ nhân, luyện đan sư cần có Dị Hỏa. Trên đời có hàng vạn Dị Hỏa, chủ nhân cần phải tự mình tìm. Về phần Hỏa Diễm bình thường, chủ nhân chỉ cần thêm 3.000 đan đạo nữa thì có thể ngưng tụ ra Dị Hỏa xưa và bắt đầu thuật giả kim.”
“Hiểu.”
Rời khỏi tháp, trong đầu Tô Thần đã có sẵn phương pháp tu luyện 3000 đan đạo kia, kìm nén kích động trong lòng, hắn bắt đầu lĩnh hội.
Việc đầu tiên phải làm là tu luyện ba ngàn phương thức luyện đan để ngưng tụ Hỏa Diễm, nếu không muốn trở thành luyện đan sư là chuyện không thể.
Hoàng hôn buông xuống.
Tô Thần mệt mỏi, đứng dậy vươn vai, đi bắt một con dã thú nướng lên và bắt đầu ăn.
Vừa ăn thịt nướng, hắn vừa nhìn con hồ ly tím trong lòng bàn tay, càng nhìn càng thích và quyết định nhận nuôi con hồ ly này.
Chỉ là. . . .
Khí tức của con hồ ly này quá yếu, dựa vào hoàn cảnh như thế này có trời mới biết nó còn sống được bao lâu nữa, chỉ sợ sáng sớm ngày mai nó đã chết.
“Nhìn ngươi toàn thân bộ lông đều là màu tím, từ giờ trở đi, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên.”