• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ xe giảm rất nhanh.

Thư Diểu bật đèn xi-nhan phải, tấp vào lề rồi tắt máy.

Cô tháo kính râm, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, gục đầu lên vô lăng, nghẹn ngào nói: “Ngay từ khi bắt đầu hiểu ý nghĩa của hai chữ ‘yêu thích’, mình đã thích Phó Thanh Doãn rồi. Nhiều năm trôi qua, mình luôn cẩn thận giấu đi tất cả tình cảm vụng về của bản thân, cố gắng đóng vai một người bạn tốt. Nhìn anh ấy tỏ tình, yêu đương, yêu người khác. Mình không cam lòng. Mình và anh ấy lớn lên cùng nhau từ bé, tại sao người được đứng cạnh anh ấy lại không thể là mình? Tại sao không thể là mình?

Sau khi thi đại học xong, vào sinh nhật mình, mình mượn rượu tỏ tình với anh ấy trước mặt Tần Tri Dự và mọi người. Trong ánh mắt của anh ấy rõ ràng có sự hoảng hốt, mình thấy hết. Nhưng mình chỉ có thể lúng túng giải thích rằng mình nhận nhầm người, xin lỗi.

Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, ai mà không biết mình thích anh ấy. Cậu nói đúng, Nguyễn Vụ, yêu thầm giống như bị lăng trì, nhìn người mình yêu yêu người khác, mà mãi mãi không phải là mình.”

Nguyễn Vụ nghe xong, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Cô cũng từng yêu thầm, nên càng thấu hiểu nỗi đau đó — nhưng lại không thể hoàn toàn đồng cảm. So với Thư Diểu, nỗi đau của cô nhạt nhòa hơn nhiều.

Tự tay nhìn đóa hồng quý giá mình cất giữ thu hút vô số cánh bướm, người bên cạnh đổi hết người này đến người khác, nhưng vĩnh viễn không phải là mình.

Làm sao anh có thể nhớ tới cô được đây?

Cổ họng Nguyễn Vụ nghẹn lại, lời an ủi đã đến sát miệng nhưng không thể thốt ra, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai cô bạn, khẽ nói: “Chỉ cần không thẹn với lòng mình là được.”

Thư Diểu ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ long lanh, hỏi: “Vậy còn cậu? Cậu có thẹn với lòng không?”

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Nguyễn Vụ hiện lên vẻ hoảng hốt, nhưng cô nhanh chóng giấu đi, vẻ ngoài vẫn bình thản, rõ ràng — tất cả lọt hết vào mắt Thư Diểu.

Thư Diểu lên tiếng, không đợi trả lời: “Mình biết cậu thích Tần Tri Dự.”

“Muốn biết vì sao mình biết không?”

Không chờ Nguyễn Vụ mở miệng, Thư Diểu đã nói tiếp: “Hôm đó ở quán bar, cậu nói quay lại lấy túi, thật ra hôm đó cậu chẳng mang túi gì cả. Cậu quay lại gọi một ly giống hệt với của Tần Tri Dự. Mình thấy rồi.”

“Từ đó mình để ý hơn, cứ vô thức quan sát cậu và Tần Tri Dự. Ánh mắt cậu nhìn anh ấy sáng rực như có sao trời.”

“Mình còn nhớ lại những lúc trước hai người đứng chung khung hình, cậu đặc biệt căng thẳng.”

Nguyễn Vụ thả lỏng vai, cười gượng: “Cuối cùng cũng bị cậu phát hiện rồi.”

“Chỉ mình mình phát hiện thôi.”

Tại điểm cuối của đường Tương Sơn, trong đêm tối buông xuống, trên chiếc Ferrari màu đỏ, mối tình đơn phương kéo dài một năm của Nguyễn Vụ không còn nơi nào ẩn náu.

Hai người ngồi trong xe rất lâu. Sau khi Thư Diểu điều chỉnh lại cảm xúc, Nguyễn Vụ cong môi nói: “Để mình lái, cậu ngồi ghế phụ đi.”

Thư Diểu bĩu môi: “Tài xế Nguyễn phải lái cho cẩn thận đấy.”

“Tiểu thư có gì sai bảo?”

Thư Diểu búng tay cái “tách”: “Nói là dẫn cậu đi chơi, chị đây sẽ dẫn đi nơi hay ho.”

Chiếc xe chầm chậm rời khỏi đường Tương Sơn, hoà vào dòng xe đêm.

Nguyễn Vụ lái xe bằng một tay, theo hướng dẫn Thư Diểu đưa mà lao nhanh trên đường. Cuối tuần nên xe cộ đông đúc, hai người vừa đi vừa kẹt xe mới đến được nơi.

Sau khi đỗ xe, Thư Diểu dẫn Nguyễn Vụ vào một con ngõ nhỏ, rất giống con ngõ có quán bida và cây tầm gửi kia.

Ở cuối ngõ, trước khi đẩy cửa bước vào, Nguyễn Vụ liếc thấy tấm biển: Quán rượu dân ca. Bình thường, không có gì đặc biệt.

Không gian bên trong không lớn, chỉ có hơn chục chiếc bàn. Trong quán chỉ có một nghệ sĩ biểu diễn, còn bartender tóc dài thì chống cằm lười biếng ngồi ở quầy bar. Cách bài trí mang phong cách retro, nghệ thuật nhưng ấm cúng.

Ánh đèn vàng ấm áp bao phủ lấy không gian nhỏ hẹp, tạo nên bầu không khí quyến rũ và mê người.

Hai người tìm một chiếc bàn trống, đặt túi xuống rồi đi ra quầy gọi đồ uống.

Thư Diểu bước tới như người quen thuộc: “Hi, Noah.”

Nghe tiếng cô, bartender Noah ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Vẫn như cũ?”

Thư Diểu gật đầu, hỏi Nguyễn Vụ: “Cậu uống gì?”

Nguyễn Vụ không nghĩ nhiều: “Negroni, đắng một chút.”

Noah nhìn Nguyễn Vụ đầy ẩn ý: “Thư Diểu, bạn cô… khẩu vị giống hệt Tần.”

Thư Diểu không trả lời, lảng sang chuyện khác: “Mau pha đi, không là tôi méc lão Trần chuyện cậu trốn việc!”

Trở lại bàn, Thư Diểu phấn khích giới thiệu: “Quán này là mình phát hiện khi trốn học đua xe hồi cấp ba. Noah pha chế đỉnh lắm, còn hơn cả Atlas. Người ôm guitar kia là chủ quán. Tần Tri Dự và mấy người kia thỉnh thoảng vẫn đến hát.”

Trong lúc trò chuyện, Noah bưng rượu lên:
“Của cô – Tequila Sunrise, thêm đá gấp đôi.”

“Còn đây là Negroni của bạn cô, pha theo tỉ lệ của Tần. Nếm thử xem.”

Nghe vậy, Nguyễn Vụ khựng lại, sau đó nâng ly nhấp một ngụm.

Đắng. Cảm giác đầu tiên. Đắng hơn lần trước, đắng đến mức khiến lòng người se sắt.

Thư Diểu ghé lại cười nhẹ: “Đắng lắm phải không?”

Nguyễn Vụ không trả lời, chỉ tiếp tục nhấp từng ngụm, trong lòng đếm số lần. Đến ngụm thứ mười vẫn thấy đắng. Cô lại uống một ngụm nữa — lần này có vị ngọt. Cô nhìn thẳng Thư Diểu, nở nụ cười tươi: “Ngọt rồi.”

Thư Diểu nghiêng đầu nhìn Nguyễn Vụ, thầm nghĩ: cô gái này thật bướng bỉnh, rượu đắng như thế mà vẫn muốn từng ngụm từng ngụm uống đến khi nếm được vị ngọt.

Tần Tri Dự là người ngỗ nghịch như vậy, thế mà Nguyễn Vụ lại có thể âm thầm thích anh một cách chân thành và mãnh liệt suốt ngần ấy năm.

Có lẽ tâm trạng ông chủ quán cũng đang không tốt, nên tối nay tất cả các bài hát trên sân khấu đều là tiếng Mân Nam.

Chất giọng mềm mại và dẻo ngọt của tiếng Mân Nam được ông chủ hát lên dịu dàng mà kiên cường, từng câu hát như đập thẳng vào tim Nguyễn Vụ. Cảm giác mất mát và hụt hẫng dâng lên như thuỷ triều cuộn trào, nhấn chìm cô, đến cả việc thở cũng thấy khó khăn.

Cô lặng lẽ nghe ông chủ hát hết bài này đến bài khác, những chiếc ly rỗng trên bàn ngày càng nhiều. Càng uống càng tỉnh. Đến cuối cùng, ly rượu Negroni từng có chút vị ngọt của cam chỉ còn lại nỗi đắng không hồi kết.

Có lẽ ông chủ cũng mệt rồi, anh ôm guitar bước xuống sân khấu.

Nguyễn Vụ đặt ly xuống, đứng dậy chạy lên sân khấu, cầm lấy micro, chỉnh phần đệm nhạc. Tiếng dạo đầu của ca khúc ‘Tuyệt chiêu’ vang lên.

Nguyễn Vụ bắt đầu hát, ánh mắt dừng lại trên ly Negroni đỏ thẫm kia, trong đầu lặng lẽ và bình thản nghĩ về người mà cô thích, cô yêu, người mà cô đã đánh cược tất cả.

Khi bài hát dần lên đến cao trào, Nguyễn Vụ mở đoạn ghi âm trong điện thoại — đoạn mà cô từng lén ghi lại lúc Tần Tri Dự vô tình nghêu ngao hát ở Atlas.

Âm thanh đệm nhạc trong quán và giọng hát lạnh lùng của cô vừa vặn che lấp giọng nam hơi khàn phát ra từ điện thoại. Tại một quán rượu không ai quen biết, trên sân khấu chật kín khán giả, trong bóng tối mờ mịt ấy, là cô – người từng lén dùng điện thoại ghi âm.

Hai giọng hát đan xen, hoà quyện và lồng ghép vào nhau.

“…Xin anh đừng chạm vào em một cách thành thạo như vậy

Mà em lại hỏi chính mình, tại sao anh vẫn có khả năng làm em tổn thương

Đừng khiến em thất bại thảm hại, thua nhiều hơn thế nữa

Xin anh đừng nói đã bỏ lỡ em, thật ra anh vẫn còn yêu em

Tại sao lại muốn trổ tài bỏ qua cho anh?

Anh dường như có sự giúp đỡ của thần linh

Anh chỉ vừa mới quan tâm em thôi thì chẳng khác nào như giết em một lần nữa…”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK