• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc khi Tần Tri Dự xuống nước.

Anh nhìn người con gái trong lòng mình đang hít mũi, hai mắt đỏ hoe, bất giác nhớ đến lời bà Thẩm từng nói: Con bé này, nó cứng đầu quá, làm người ta thương không chịu nổi.

Chỉ cần nhìn thấy cô ngồi một bên im lặng rơi nước mắt, tim anh đã đau nhói. Lý trí bảo anh nên nói lý lẽ với cô, không thể chiều chuộng mãi được. Nhưng khi thấy cô cúi đầu im lặng, toàn bộ lý trí sụp đổ như dòng sông vỡ đê, ranh giới cứ thế mà hạ thấp từng chút một. Giữa anh và Nguyễn Vụ chưa từng có sự cân bằng, từ lúc anh yêu cô đã là thất bại hoàn toàn.

Thời gian trôi từng giây từng phút.

Nguyễn Vụ khẽ động đậy bàn tay bị nắm chặt, giọng khàn khàn lên tiếng: “Em đói rồi.”

Cơm hộp trên bàn từ lâu đã nguội lạnh, Tần Tri Dự liếc nhìn đồng hồ, tiện tay xé một tờ giấy từ bàn làm việc của Tần Tri Hành, ngậm bút viết nguệch ngoạc để lại lời nhắn: Đi hẹn hò, chiều nay nghỉ.

Nguyễn Vụ thấy dòng chữ trên giấy, có chút ngại ngùng, lại hỏi thêm một câu: “Chiều nay anh không đến làm thật à?”

“Vốn cũng chỉ là sắp xếp hồ sơ, lúc nào đến chẳng được. Với lại, nếu anh còn ở đây, bạn gái anh biết đâu lại chạy mất.” Tần Tri Dự bóp nhẹ tay cô, nửa cười nửa nói.

“Thế… còn mấy hộp cơm trên bàn thì sao?”

“Để lại cho Tần Tri Hành ăn tối.”

“Lạnh ngắt thế rồi, anh Tri Hành ăn có bị khó chịu không?”

Giọng Nguyễn Vụ vẫn khàn khàn, nói năng lầm bầm. Hai người không đi thang máy, mà dắt tay nhau bước xuống cầu thang.

Tần Tri Dự dừng lại, mỉm cười: “Anh bận cả ngày chưa ăn gì, em có lo cho anh thấy khó chịu không? Sao đến lượt anh trai anh, em lại lo lắng thế?”

Không để cô lên tiếng, anh tiếp lời: “Sao anh chưa từng nghe em gọi một tiếng ‘anh Tri Dự’ nhỉ?”

Anh càng nói càng thiếu đứng đắn, Nguyễn Vụ liếm đôi môi khô nẻ, không nhịn được phản bác: “Cơm nước kia là em gói cho ai, anh không rõ à? Hơn nữa, đồ nguội ăn vào chắc chắn khó chịu rồi.” Cô dừng lại một chút, “Còn nữa, em chưa gọi anh là ‘anh’ bao giờ á? Trước mặt bố em, chẳng phải đã gọi là Nhị ca rồi sao?”

Tần Tri Dự nhún vai, ghé đầu xuống tai cô, giọng thấp đầy ám muội: “Thế để dành sau này trên giường gọi nhiều hơn chút.”

Nguyễn Vụ nghẹn họng giữa chừng khi nuốt nước bọt, ho khù khụ, gương mặt trắng bệch dần nhuộm một tầng đỏ nhạt, trông có sức sống hơn hẳn ban nãy.

“Anh có thể im miệng không? Nơi nghiêm túc thế này mà nói chuyện chẳng đứng đắn chút nào.”

Tốt rồi, còn có tâm trạng cãi lại, chứng tỏ tâm trạng đã khá hơn nhiều.

Hai người dắt tay nhau bước ra khỏi cổng viện kiểm sát, Nguyễn Vụ nhìn vài dấu giày xám rõ mồn một trên chiếc BMW đen trước cửa, còn cả bánh xe bị đá lệch. Cô lúng túng: “Chết rồi, Phó Thanh Doãn suốt tuần đăng bài chờ đón xe mới, bản thân chưa lái được mấy lần đã bị em phá nát thế này.”

“Á — chết rồi, em nhìn cái bánh xe kia kìa, bị em đá lệch luôn rồi, mạnh thật đấy.”

Nguyễn Vụ nghe anh kéo dài giọng, câu nào cũng muốn ăn đòn, không nhịn được trừng mắt với đôi mắt sưng đỏ vì khóc.

Tần Tri Dự lấy kính râm từ túi cô đeo lên sống mũi cô: “Nữ minh tinh thì phải giữ hình tượng, người qua kẻ lại, em khóc đến mức này, nhỡ mấy tin đồn truyền tới quân khu, bố em không tha cho anh đâu.”

“Xe đã gọi người đến sửa rồi, họa do em gây ra thì dùng học bổng mà lấp cái hố đó đi.”

Nguyễn Vụ ngồi lên xe Bentley, lè lưỡi tinh nghịch với anh: “Anh quên mình từng mở thẻ người thân cho em à? Em sẽ quẹt sạch thẻ anh. Mua hẳn xe mới cho Phó Thanh Doãn luôn.”

“Xem cậu ta có cái phúc được lái xe vợ anh dùng tiền của anh để mua không.”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười, đôi mắt lạnh lùng của anh dần dịu lại, trong tầm mắt chỉ có người anh yêu.

*

Nguyễn Vụ tưởng Tần Tri Dự sẽ lái xe thẳng về trường, ai ngờ anh lại đưa xe đến Hằng Long gần Đại học Bắc Kinh.

Xe dừng dưới tầng hầm.

“Đến đây làm gì? Không phải anh ghét chỗ này không có gì ngon nên thề không bao giờ đến sao?”

Tần Tri Dự rút chìa khóa, bước xuống xe, nói ngắn gọn: “Mua quần áo, đi siêu thị, ngủ lại.”

Nghe đến “mua quần áo”, Nguyễn Vụ còn nhíu mày. Quần áo của anh cả đống, một năm 365 ngày mặc không trùng bộ nào. Mà anh thiếu gì, thương hiệu toàn tự gửi đến tận nơi. Ai ngờ câu sau là “ngủ lại”, hóa ra là mua cho cô, đúng là sói đến chúc Tết gà.

“Tối nay ở đâu? Ngoại ô hay Lan Đình?”

“Lan Đình.”

“Ồ.” Trước Tết hai người từng đi chơi, sống chung mười mấy ngày, Nguyễn Vụ sớm không còn nhạy cảm với chuyện ở chung. Huống hồ Tần thiếu gia rất biết chăm sóc, đến cuối cùng cũng luôn dừng lại đúng lúc, còn khá là quân tử.

Lên tầng bốn khu đồ nữ bằng thang cuốn, Nguyễn Vụ quen đường dẫn lối bước vào cửa hàng thương hiệu thường mặc, định chọn vài bộ đồ lót và đồ ngủ, Tần Tri Dự đứng ngoài đợi cô chọn.

Cô đang đứng trước quầy đồ lót, phân vân giữa một bộ cotton đen chéo và một bộ ren viền trắng. Nhân viên bán hàng mắt sắc như dao, từ lúc Nguyễn Vụ bước vào đã thấy chàng trai cao ráo tuấn tú đi cùng cô. Nhìn qua là biết trên người không có món nào rẻ tiền, tuy không phải hàng xa xỉ nhưng đôi giày anh mang là loại cực khó mua, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Mấy cô bán hàng thương hiệu là bậc thầy nhìn mặt bắt hình dong, liền lấy thêm vài bộ nội y gợi cảm đặt trước mặt Nguyễn Vụ.

“Thưa cô, mấy bộ này là hàng giới hạn đấy, chỉ về được vài bộ thôi.”

“Bạn trai cô chắc chắn sẽ thích.”

Nguyễn Vụ hơi nhíu mày, trong lòng không thích kiểu nói này của nhân viên bán hàng. Cứ như con gái mua nội y đẹp chỉ để làm vui lòng đàn ông. Sao không thể là vì bản thân thích, thấy vui thì mặc?

Cô đang định bảo gói cả hai bộ đầu tiên thì điện thoại “ting” một cái.

Cô móc ra xem.

[Mua hết đi, tất cả cô ấy đang cầm đều mua mang về.]

Nguyễn Vụ liếc mắt lườm Tần Tri Dự ngoài cửa, trong bụng chửi thầm thị lực anh sao mà tốt vậy, xa thế còn nhìn được.

Cô tức giận nhắn lại: [Không!]

Tin trả lời tới rất nhanh: [Mua về mặc dần, để hết ở chỗ anh, khỏi cuối tuần phải xách từ ký túc xá.]

[Đồ ngủ không cần mua đâu, căn bản là không mặc được, phí tiền.]

Giữa ban ngày ban mặt, trời xanh mây trắng, vậy mà anh lại có thể nhắn mấy dòng này mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh!!

[Mua nhiều nội y không phải cũng phí sao?]

[Chưa tới vài tuần đã xé hết rồi, mua nhiều vài bộ, đề phòng bất trắc.]

Nguyễn Vụ hít một hơi thật sâu, giận dữ nghĩ: “Mua thì mua, tiêu sạch tiền tên đàn ông khốn nạn này!”

Cô đưa đôi tay trắng trẻo chỉ vào mấy bộ nội y nhân viên bán hàng vừa giới thiệu cùng với mấy bộ đồ ngủ và đồ ở nhà cô vừa chọn kỹ lưỡng: “Cái này, cái này, với cái kia, cả đống kia nữa, gói hết lại giúp tôi.”

“Dạ vâng!” Nhân viên bán hàng vui như bắt được vàng, nhìn Nguyễn Vụ với ánh mắt như đang nhìn thần tài, sợ cô đổi ý, tay nhanh thoăn thoắt gói hàng, miệng không ngừng nói: “Thưa cô, tổng số tiền cô tiêu đã đủ mức xxxx, cửa hàng tặng thêm một bộ đồ ngủ.”

Nguyễn Vụ gõ gõ thẻ ngân hàng trên quầy thanh toán, uể oải “Ừm” một tiếng.

Ra khỏi cửa hàng nội y với một đống túi lớn túi nhỏ, Nguyễn Vụ nhét hết vào tay Tần Tri Dự rồi hỏi bâng quơ: “Anh còn đói không?”

Tần Tri Dự lắc đầu, sớm đã qua cơn đói rồi.

“Vậy thì tốt, em cũng không đói nữa, mua ít đồ thôi.”

Tần Tri Dự tưởng cô chỉ mua vài món, liền một tay đút túi, một tay xách đồ lẽo đẽo theo sau, trông như bạn trai mẫu mực.

Không ngờ sức chiến đấu của Nguyễn Vụ không làm anh thất vọng, đi tới đâu quét sạch tới đó, toàn bộ hàng mới trong mùa đều bị cô vơ sạch. Còn bắt Tần Tri Dự chọn giữa ba màu gần giống nhau cái nào hợp nhất với cô, lại còn yêu cầu lời khen không được trùng lặp. Từ lúc bước chân vào trung tâm thương mại, điện thoại anh đã rung không ngừng, túi trên tay càng lúc càng nhiều, mà đó là còn chưa kể phần lớn đã được giao tận nơi.

Điện thoại vẫn đang rung trong túi, Tần Tri Dự liếc nhìn Nguyễn Vụ vẫn đứng im trong cửa hàng, thở dài một tiếng rồi khó khăn lắm mới rảnh một tay để nghe máy.

Đầu dây bên kia giận dữ quát tháo, Tần Tri Dự thấy ồn ào liền để điện thoại xa tai, vậy mà giọng trách mắng vẫn vang rõ mồn một.

“Không phải Nguyễn Vụ đang hẹn hò với cậu à? Hai người hẹn nhau ở cái xó xỉnh khỉ ho cò gáy nào mà hại xe tôi thảm thế hả?”

“Tôi chọc cô ấy giận, cô ấy phát cáu đá xe đấy. Tôi sẽ trả tiền, đền cho cậu chiếc mới. Giờ đang đi mua sắm với cô ấy, mệt, cúp máy đây.”

Phó Thanh Doãn nhìn chiếc điện thoại bị cúp ngang mà nghẹn lời, rồi lại mở ảnh chiếc xe do tiệm 4S chụp gửi đến, không hiểu hôm nay Nguyễn Vụ mang đôi giày gì, đá vài cái không chỉ làm méo mà còn trầy sơn xe.

Thù lớn oán sâu thế nào mà hai người cãi nhau lại đem xe anh ra trút giận?

Cuối cùng cũng chờ được Nguyễn Vụ bước ra khỏi cửa hàng, Tần Tri Dự giơ tay, mặt mày xám xịt, giọng yếu ớt: “Cô tổ, vào siêu thị mua tí đồ ăn rồi về được không? Mua thêm nữa thì chân anh sắp mềm như mì rồi.”

Nguyễn Vụ suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Năm nay sinh nhật anh, em sẽ ước thay anh một điều ước.”

“?”

“Cầu cho trời ban cho anh đôi chân không biết mỏi khi đi mua sắm.”

Anh cười lạnh một tiếng, lập tức nối lời: “Đi mua sắm không mỏi thì làm gì, giường không mỏi mới là chính đạo.”

*

Hai người vứt hết đồ vào cốp xe rồi quay lại siêu thị dưới tầng hầm. Nhìn xe đẩy đầy ắp nguyên liệu nấu ăn, Nguyễn Vụ nghiêm túc hỏi: “Lúc không gặp em, anh đã bí mật học thành đầu bếp rồi à? Không nhìn ra đấy, anh cũng yêu em quá nhỉ.”

Tần Tri Dự đang nhíu mày nhìn thịt cừu đông lạnh và thịt cừu cắt tươi trong tay, phân vân không biết khác gì nhau, nghe vậy liền đáp mà không cần suy nghĩ: “Có công thức nấu ăn mà, nấu đại cũng không đến nỗi tệ.” Anh thật sự không phân biệt nổi hai loại thịt khác nhau chỗ nào, đành vứt cả hai vào xe đẩy rồi chậm rãi nói thêm: “Yêu em là điều hiển nhiên.”

“Xì, vậy thì anh cũng phải chịu đựng đấy.” Nguyễn Vụ kéo một xe đẩy trống khác đi về phía khu đồ ăn vặt, để lại bóng lưng tung tăng tự tại: “Tài tử nhớ mua chút đồ ăn nhanh, em sợ tối nay chúng ta chết đói.”

Giọng nói đầy sự phủ nhận với tài nấu ăn của anh.

Nguyễn Vụ đẩy một xe đầy đồ ăn vặt đến quầy tính tiền tìm Tần Tri Dự, trong lúc thanh toán, anh tiện tay lấy một hộp kẹo cao su, sau đó lén lút lấy thêm một hộp Durex, Nguyễn Vụ ở phía sau nhỏ giọng huýt sáo trêu chọc: “Muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, Tần thiếu gia à.”

Cô cứ tưởng người này ít nhiều gì cũng có chút liêm sỉ, ai ngờ lại một lần nữa khiến cô mở mang tầm mắt.

Ngón tay dài thon chậm rãi cầm thêm ba hộp loại lớn nhất (mỗi hộp 5 cái) từ quầy lên, giọng trầm thấp nam tính: “Tính chung một lượt.”

Nhân viên thu ngân nhìn về phía Nguyễn Vụ sau lưng anh, hỏi theo quy trình: “Tính chung luôn ạ?”

“Không, tôi không quen anh ta.” Nguyễn Vụ lập tức phủ nhận.

Quá vô dụng rồi, hai người còn đang nắm tay nhau, túi của Nguyễn Vụ thì đang treo trên cổ Tần Tri Dự.

Tần Tri Dự lạnh nhạt gật đầu với nhân viên: “Tính chung đi.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK