• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt của Nguyễn Vụ chợt mở to: “Anh đang nói cái gì vậy?”

“Ngủ cùng chứ sao.” Tần Tri Dự mặt dày mày dạn nói ra mà không có chút ngượng ngùng nào, còn ra vẻ nghiêm túc phân tích: “Em nghĩ mà xem, lát nữa xuống máy bay còn phải tìm chỗ ăn, ăn xong chắc là tới chuyến tàu lửa xanh từ sáng sớm mai rồi. Anh mới tra thử, chỗ này không có ga cao tốc chuyển tiếp.”

Nguyễn Vụ gật gật đầu: “Thế thì có liên quan gì đến chuyện ngủ chung?”

“Tất nhiên là có rồi! Kỷ Miên Chi chắc chắn bị Giang Lẫm kéo ngủ chung một phòng, Hà Minh Hy cái con nhóc nhát gan đó xưa nay đi chơi chẳng dám ở khách sạn một mình, kiểu gì cũng bám lấy Diểu Diểu để ngủ cùng. Vậy là chẳng phải em sẽ bị lẻ ra sao? Anh chỉ muốn làm bạn đồng hành với em thôi mà.”

Nguyễn Vụ hừ lạnh: “Anh đúng là giỏi tính toán cho em đấy, hạt bàn tính sắp văng vào mặt em rồi.” Cô đem nguyên văn câu nói của Tần Tri Dự lúc ở công viên trò chơi trả lại cho anh ta.

“Em ở một mình một giường không được à?”

Tần Tri Dự siết chặt tay đang ôm eo cô, cả khuôn mặt vùi vào hõm vai cô mà cọ qua cọ lại: “Con gái ở một mình trong khách sạn không an toàn. Anh ở cùng em, anh mới yên tâm.”

“?…”

Có khi anh mới là người nguy hiểm nhất đấy.

*

Xuống máy bay, hơn chục cậu ấm cô chiêu đứng giữa gió lạnh nhìn về phía hai người phụ trách chuyến đi là Trần Dịch Đông và Trương Nam.

Xe cộ trên đường không ngớt, tiếng còi inh ỏi liên tục. Mùa đông Tây Bắc khô lạnh hơn nhiều so với Kinh Cảng, gió buốt như dao cắt da mặt.

Kiều Dương ngậm điếu thuốc trong miệng, co rút cổ vì không ngờ thời tiết ở đây lạnh vậy, dùng giọng Kinh chuẩn: “Này Đông Tử, tối nay chúng ta ở lại đây à, hay đi luôn ra ga tàu?”

Hà Minh Hy mặt mày khổ sở: “Có thể sáng mai hãy đi không? Em muốn ăn cái gì ngon ngon, đồ ăn trên máy bay dở quá.”

Trương Nam lật danh sách vé gần nhất: “Sáng mai có vé lúc năm giờ, mấy người dậy nổi không?”

Thư Diểu ghé đầu nhìn: “Thế đêm nay còn vé không?”

“Có, khoảng 1 giờ sáng, nhưng toàn ghế cứng, chắc bốn cô gái bọn em ngồi không nổi đâu.”

Phó Thanh Doãn bấm điện thoại một lúc rồi nói với vẻ bình thản: “Đi thôi, về khách sạn.”

Hà Minh Hiên vỗ đầu một cái, bước tới giành lấy vali của Phó Thanh Doãn: “Suýt nữa quên mất, ở đây còn có nhà tư bản. Phó thiếu gia mở rộng kinh doanh mạnh thật ha, tận Tây Bắc này cũng có khách sạn đầu tư của tập đoàn Phó thị.”

“Đồ điên.” Thư Diểu nhìn không vừa mắt với sự lấy lòng lộ liễu của Hà Minh Hiên.

“Anh nói này, hai người cãi nhau thì đừng lôi anh vào.”

Chẳng bao lâu sau, sáu bảy chiếc xe khách sạn đến đón, đưa đám thiếu gia tiểu thư thẳng về khách sạn.

Vào đại sảnh khách sạn, Phó Thanh Doãn lập tức chuyển sang vẻ lạnh lùng quý tộc, phong thái chuẩn người thừa kế.

“Còn mấy phòng?”

Lễ tân nhìn thấy thiếu gia khí chất cao quý, mặt ửng đỏ, giọng ngọt đến mức nổi da gà: “Sếp Phó chờ một chút, tôi kiểm tra ngay.”

Bên cạnh, Hà Minh Hy khoác tay Phó Thanh Doãn: “Anh Thanh Doãn, em muốn ngủ cùng chị Diểu Diểu, em sợ lắm.”

Giang Lẫm lười biếng lên tiếng: “Tôi có người yêu rồi, tất nhiên phải ngủ cùng bà xã chứ.”

Mọi người đều nhìn về phía Tần Tri Dự, mà anh thì là kiểu chẳng bao giờ giấu diếm gì: “Mọi người nhìn tôi làm gì, phải nhìn Nguyễn Vụ chứ, tôi có vẻ giống người làm chủ không?”

Lễ tân tiếp tục nói: “Ngoài bốn vị khách này, những vị còn lại muốn ở phòng đơn đúng không? Nhưng hiện tại khách sạn đang rất đông, có thể cần hai vị khách ở chung một phòng.”

“Còn phòng trên tầng cao nhất thì sao?”

“Có khách dài hạn thuê rồi.”

Phó Thanh Doãn gật đầu, lấy mớ thẻ phòng từ lễ tân rồi lần lượt phát ra, cuối cùng nhét thẻ còn lại vào tay Nguyễn Vụ, trêu ghẹo: “Em gái, tối nay nếu em không chứa chấp A Dự, thì e là nó sẽ chết cóng ngoài cửa mất. Anh không muốn khách sạn nhà họ Phó xảy ra án mạng đâu, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu lắm.” Nói xong còn bổ sung không để cô kịp từ chối: “Với tư cách là anh em, mấy thằng đàn ông độc thân ở đây sẽ tuyệt đối không chứa nó đâu.”

Cảm giác lúng túng lâu ngày không gặp lại lần nữa bao trùm lấy Nguyễn Vụ, cô cầm thẻ phòng như cầm than nóng, ánh mắt cầu cứu nhìn Tần Tri Dự.

Tần Tri Dự nhẹ nhàng rút thẻ từ tay cô, nắm lấy tay cô, mỉm cười nói: “Vậy làm phiền bạn gái cho anh tá túc một đêm nhé.”

Nghe câu này, mặt cô không kiềm được mà đỏ bừng.

Phòng phần lớn là phòng đơn, lại cách nhau khá xa, nên bữa tối được khách sạn mang đến từng phòng.

Nguyễn Vụ ăn xong mâm món Tứ Xuyên mà khách sạn mang lên, thỏa mãn sờ bụng tròn vo, nằm dài trên ghế sô pha, môi bóng loáng đỏ hồng: “Sướng quá.”

Tần Tri Dự nhàn nhã gảy tàn thuốc, quay đầu nhìn cô, vừa chơi đùa tay cô vừa hỏi: “Lát nữa ai tắm trước?”

Chuyện tắm rửa trong hoàn cảnh trai gái cùng phòng như thế này lại thành đề tài đầy ám muội, khiến cảm giác ngượng ngùng vừa tan biến của Nguyễn Vụ lại ùa về.

“À… hay là anh tắm trước đi?” Cô cúi đầu nói, cố né ánh mắt anh đang nhìn mình.

“Được thôi.” Anh không hiểu được mấy suy nghĩ lòng vòng phức tạp của cô gái nhỏ, chỉ là tắm thôi, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Sau khi anh vào phòng tắm, Nguyễn Vụ vọt đến vali, lấy ra túi đồ nhỏ mà lúc gần đi Thư Diểu bảo cô nhất định phải mang theo. Khi đó cô còn thấy phiền phức, nghĩ không ngủ cùng giường thì mang theo làm gì?

Nhưng lúc dọn đồ trước khi rời nhà, cô nhìn túi nhỏ đặt riêng trên bàn, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhét vào vali.

Tần Tri Dự tắm rất nhanh, ra ngoài với áo choàng tắm khoác lỏng lẻo, để lộ phần ngực rắn chắc trắng lạnh, giọt nước chảy từ cằm xuống ngực, lướt qua cơ bắp rõ ràng.

Nguyễn Vụ mặt đỏ ửng, mắt không dám nhìn lung tung, vội vã chụp lấy đồ ngủ chạy vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm.

Tần Tri Dự nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô đầy hứng thú. Khi thấy mảnh vải nhỏ rơi ở chân giường, anh quay đầu nhìn cửa kính mờ của phòng tắm, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, hứng thú lộ rõ.

Điện thoại rung liên tục.

Trương Nam đang @ anh điên cuồng trong nhóm chat, anh lướt sơ qua, toàn là hỏi anh có cần “kinh nghiệm thực chiến” không, còn gửi cả loạt link web “học hỏi”.

Anh khẽ cười, chậm rãi gõ lại một dòng: [Không cần.]

Trương Nam cho rằng anh ngại, vẫn lắc ly rượu vang đỏ, chậm rãi xúi Trần Dịch Đông và Hà Minh Hiên gửi thêm vài cái trang “đen tối” cho Tần Tri Dự.

Một nhóm tinh anh tương lai của quốc gia lại tụm lại làm mấy chuyện trái với đạo đức xã hội, ai nhìn vào cũng muốn cười nhạo một phen.

*

Nguyễn Vụ sau khi tắm xong, chuẩn bị mặc đồ thì phát hiện không thấy đồ lót đâu. Cô nhớ rõ đã gói trong bộ đồ ngủ rồi, còn cố ý đặt ở chân giường để tránh cho Tần Tri Dự nhìn thấy mà ngại…

Chẳng lẽ vừa nãy vội quá, làm rơi ở chân giường rồi?

Nguyễn Vụ khẽ nhắm mắt, đè nén cảm giác ngượng ngùng trong lòng, rút chiếc áo choàng tắm dùng một lần từ giá treo trong phòng tắm, nhẹ nhàng mở hé cửa, thò đầu ra, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tần Tri Dự…”

Sau khi nghe thấy tiếng động ở cửa phòng tắm, Tần Tri Dự im lặng nhìn cô gái tóc còn ướt, đôi mắt phủ một tầng sương mờ, trong lòng âm thầm mắng: Tắm cái thôi mà như đi đánh trận, nhưng ngoài mặt thì làm ra vẻ thản nhiên nhìn cô: “Sao vậy?”

“Anh… anh có thể… có thể… đưa giúp em bộ đồ ở cuối giường được không?” Cô dường như có chút khó nói, má trắng hồng ửng đỏ, ấp a ấp úng thốt lên.

“Ồ — quên lấy đồ à.” Tần Tri Dự vừa nói vừa đứng dậy, nhẹ nhàng dùng ngón tay lạnh lẽo móc lấy mảnh vải cotton ở cuối giường, thong thả bước tới cửa phòng tắm.

Nguyễn Vụ nhìn động tác hơi cố ý của anh, không kìm được mà thúc giục. Hơn nửa người cô nấp sau cửa phòng tắm, chỉ để lộ một đoạn cổ tay trắng muốt đang vung vẩy loạn xạ bên ngoài.

Tần Tri Dự nổi lên ý xấu, dùng chân hơi đẩy cửa ra một chút, làm người bên trong hốt hoảng: “Anh làm gì đấy? Đi ra ngoài!”

“Không vào thì đưa đồ thế nào được?” Giọng anh cũng mang theo chút đùa cợt.

Nguyễn Vụ xấu hổ đến phát điên, tay loạng choạng tìm tay anh qua cánh cửa, cố giật lấy bộ đồ từ tay anh.

“Thế này đi, đưa đồ cho em cũng không sao, nhưng lát nữa phải nói với lễ tân đừng đem thêm chăn lên nữa, một cái là đủ rồi.”

GiọngNguyễn Vụ cao vút vì bất ngờ: “Sao anh biết—”

“Hừm, lúc nãy Thư Diểu nhắn cho em mà em không trả lời, cô ấy chạy sang hỏi anh có cần nhờ lễ tân đem chăn lên không đấy.”

Nguyễn Vụ hoàn toàn hết cách, gió ấm trong phòng tắm đã bị tắt, giờ hơi lạnh đang lan từ mắt cá chân lên dần, cô quay lại nhìn bộ đồ ngủ dài tay nằm cô đơn ở góc, ánh mắt đầy khẩn cầu: “Được, anh tự nói với lễ tân đi, đưa đồ cho em nhanh lên.”

Cô thỏa hiệp.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào bàn tay ấm áp của chàng trai, Nguyễn Vụ rụt lại một cái, nhanh chóng giật lấy mảnh vải từ tay anh. Sau khi mặc đồ xong, cô nhìn mình trong gương: đôi mắt long lanh như nước, xấu hổ pha chút ngượng ngùng, má vẫn đỏ bừng. Cô lấy lọ kem dưỡng bên cạnh, tỉ mỉ thoa lên người rồi xịt một ít nước hoa quanh tai, cuối cùng là một lớp son mỏng. Mùi đào ngọt ngào xộc vào mũi, đôi môi bóng bẩy dường như còn căng mọng hơn thường ngày.

Trong khi cô đang vừa sấy tóc vừa thẫn thờ, cửa phòng tắm bỗng kêu “két” một tiếng, Tần Tri Dự bước vào, thạo việc nhận lấy máy sấy từ tay cô, chỉnh sang chế độ gió ấm vừa phải, rồi ôm lấy cô từ phía sau, thong thả sấy tóc cho cô.

Nguyễn Vụ qua gương nhìn bóng người phía sau đang nhẹ nhàng vén tóc cô lên và tỉ mỉ sấy: ngũ quan anh vẫn sắc sảo, ánh mắt ngông nghênh, nhưng tay lại rất dịu dàng. Nơi mềm mại nhất trong tim cô như có dòng điện chạy qua, ngứa ngáy tê dại đầy ngọt ngào lan khắp toàn thân.

Tần Tri Dự cũng chẳng dễ chịu gì. Mùi thơm nhè nhẹ từ người cô khiến anh ngây ngất, mái tóc đen óng lướt qua tay rồi khẽ rơi lên vai cô. Anh sờ thử phần chân tóc, thấy không còn ẩm như trước, liền tắt máy sấy rồi tùy tiện ném sang bên, đưa tay giữ lấy cằm cô, kéo cô lại đối diện mình.

Bàn tay ấm áp nâng lấy má cô, anh hơi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Cô còn chưa kịp phản ứng thì hơi thở đã bị anh cướp sạch qua nụ hôn sâu.

Cả người anh bao trùm lấy cô, ánh đèn vàng ấm trong phòng tắm rọi lên thân anh. Nguyễn Vụ ngửa cổ, bị động tiếp nhận nụ hôn dồn dập của anh.

Anh không chỉ dừng lại ở mức dịu dàng, mà còn rõ ràng muốn chiếm trọn từng chút. Thấy tư thế này không thoải mái, Tần Tri Dự đặt tay dưới nách cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên như bế một đứa trẻ, đặt cô lên bồn rửa mặt, rồi bóp nhẹ gáy cô, kéo lại gần mình hơn, như thể muốn nuốt chửng cô vào lòng.

Không biết đã qua bao lâu, anh mới buông cô ra một chút. Khi môi họ tách ra còn kéo theo một sợi tơ mảnh mờ ám. Nguyễn Vụ vẫn ôm nhẹ lấy vai anh, ánh mắt ngơ ngác, như không hiểu sao anh lại dừng lại.

Tần Tri Dự vỗ nhẹ lên mông cô, giọng trầm khàn, ánh mắt tối sâu, chẳng còn vẻ lạnh lùng trước kia: “Ôm chặt lấy anh.”

Ngay sau đó, Nguyễn Vụ kêu khẽ một tiếng, cả người bị bế bổng lên. Cô theo phản xạ ôm chặt lấy vai anh, như con lười quấn lấy thân cây.

Tần Tri Dự nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, ánh mắt tối tăm phủ đầy dục vọng. Anh đè xuống, hoàn toàn bao trùm lấy cô.

Bàn tay to ấm áp của anh chậm rãi nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay khiến cô nổi cả da gà.

Phần cúc áo trước bộ đồ ngủ là những chiếc khuy tinh xảo, phức tạp, lấp lánh dưới ánh sáng.

Tần Tri Dự nghịch vài cái rồi cau mày: “Sao cái này phiền phức vậy.”

Nguyễn Vụ quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phòng trộm.”

“Phòng trộm gì, là phòng anh thì đúng hơn.”

Ánh đèn trần chói đến mức khiến cô không mở mắt nổi, cô đưa tay che ánh sáng, hơi thở gấp gáp, giọng run run: “Tắt… tắt đèn đi.”

Tần Tri Dự với tay bật công tắc, tách một tiếng, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Cô càng lúc càng cảm thấy bất an, vô thức áp sát vào hơi ấm duy nhất bên cạnh.

Tần Tri Dự giũ chiếc chăn cuối giường, kéo phủ lên cả hai, chặt chẽ không chừa một khe hở.

Anh khẽ cười: “Ôm trọn hết rồi.”

*

Dưới chân giường là đống hỗn độn giữa bộ đồ ngủ nữ với hàng khuy rắc rối và chiếc áo choàng rộng thùng thình của nam giới, đan xen rối ren.

Tần Tri Dự từ phía sau ôm lấy cô, mùi bạc hà tuyết tùng quen thuộc bao phủ quanh cô, cảm giác an toàn như thể được đặt chân trên mặt đất vững chắc tràn ngập.

Hương bạc hà mát lạnh không ngừng xâm chiếm, nuốt chửng mọi cảm giác còn sót lại của cô, khiến cả người cô trở nên ngơ ngác hơn, bị động mà thuận theo nhịp điệu của anh. Cằm cô bị anh hơi nâng lên, đôi môi mát lạnh nhẹ nhàng phủ xuống.

Mùi ngọt ngào của sữa dưỡng thể và nước hoa sau tai dần lan tỏa do nhiệt độ ngày càng tăng, tỏa ra hương đào ngọt ngào đến mê người.

Tần Tri Dự ghé sát tai cô, giọng trầm khàn đầy ám muội: “Em bôi gì mà ngọt thế?”

Nguyễn Vụ hơi ngại ngùng, đáp khẽ: “Là sữa dưỡng thể mà Diểu Diểu tặng em, mùi đào.”

Anh bật cười trầm thấp, giọng cười vang như tiếng chuông ngân: “Đào đâu có ngọt đến thế.”

Cô dường như thật sự không thể từ chối anh. Có những người, chỉ cần đứng đó thôi, không làm gì cả, cũng đủ khiến lý trí và ranh giới của bạn hoàn toàn sụp đổ. Những tình cảm mãnh liệt không dám nói thành lời cứ thế lan tỏa trong im lặng.

Trong phòng ngủ tối om, rèm cửa sổ sát đất được kéo kín mít. Tiếng còi xe bên ngoài không ngừng vang vọng.

Hương bạc hà dễ chịu quẩn quanh vành tai cô, cảm giác đau nhức do vành tai bị hàm răng sắc nhọn cọ xát không ngừng như bị phóng đại đến cực điểm.

Hơi thở nóng rực phả ra, như có vô số con côn trùng bò chầm chậm trên da, ngứa ngáy râm ran len lỏi vào trái tim và não bộ cô.

Dây thần kinh căng chặt như đang ngồi lơ lửng giữa tầng mây, rơi tự do rồi lại được gió nhẹ nhàng đỡ lấy.

Cô nhìn khuôn mặt mơ hồ của Tần Tri Dự trong bóng tối, không kìm được lại tiến gần anh hơn, khẽ gọi tên: “A Dự…”

“Anh đây.”

Sau đó, ánh mắt của Tần Tri Dự hạ thấp vài phân, chạm thẳng vào ánh mắt cô. Anh chống khuỷu tay lên giường, tạo thành tư thế chống đẩy, cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt sáng long lanh của cô trong bóng tối, bật cười khẽ, ánh mắt thoáng qua một tia trêu chọc.

Rồi anh đột ngột cúi xuống.

Dòng suy nghĩ của Nguyễn Vụ dần trở nên hỗn loạn, không khí khô ráo trong phòng dần trở nên ẩm ướt.

Tựa như giữa ngọn núi tuyết lạnh buốt bỗng nổi lên một cơn lốc xoáy, một tấm lưới tơ kín bưng phủ lên ngọn núi không người lui tới ấy, sau đó là một cơn mưa ấm áp và dịu dàng rơi xuống.

Tiết trời bắt đầu hửng nắng.

Nhiệt độ dần trở lại bình thường.

Tần Tri Dự đưa tay nắm lấy gáy cô, lực mạnh như thể muốn hòa tan cô vào cơ thể mình. Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau, nhịp tim dần đồng điệu.

Anh khẽ nói một câu: “Tu es mon bébé.” – Em là cục cưng của anh.

Cánh cửa kính nhà tắm vang lên một tiếng động nhỏ nhưng rõ ràng, vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Nguyễn Vụ trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập loạn, giọng nhỏ như muỗi kêu, tựa như đã hiểu lời thì thầm của anh, nhẹ nhàng đáp lại:”A Dự…”

“Anh đây.” Tần Tri Dự vẫn kiên nhẫn đáp lời cô.

Cô khẽ cử động bàn tay trắng nõn đang bị anh giữ chặt, sau khi được tự do lại bám lên tấm lưng rắn chắc của anh, như dây leo ôm chặt lấy thân gỗ, cố sức bám lấy anh.

Rồi theo lực môi của anh, cô dùng móng tay ngắn nhưng sắc cào lên lưng anh để lại những vết xước dài, trong cổ họng bật ra vài tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Tần Tri Dự cảm nhận được hành động vùng vẫy nhẹ nhàng của cô, vuốt tóc cô để trấn an, môi ẩm nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Nghe lời một chút, được không?”

Cô chẳng thèm quan tâm lời anh, nhẹ nhàng đẩy anh ra khỏi người mình, cổ họng khô khốc đến mức đau rát, giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn như chiếc lông vũ khẽ lướt qua tim Tần Tri Dự: “Em khát nước.”

Ánh trăng yếu ớt lọt qua khe rèm rọi lên giường, gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh nhìn anh.

Anh nhìn cô thật sâu, miễn cưỡng rời khỏi giường, bật chiếc đèn vàng bên giường, đi dép lê uể oải xuống giường rót nước cho cô. Nguyễn Vụ nhìn anh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đen, tấm lưng sạch sẽ, cơ bắp rắn chắc, gương mặt cô càng đỏ rực hơn.

   

Nước ấm trôi xuống cổ họng, làm dịu bớt cảm giác ngứa rát, cô đưa lại ly nước cho anh. Tần Tri Dự uống nốt nửa ly còn lại, đặt ly lên bàn đầu giường, rồi lại từ đầu giường bên kia ôm lấy chăn bò đến bên cạnh cô, giật lấy bộ đồ ngủ cô đang định mặc, vứt lên ghế sofa mà không nói lấy một lời, rồi lại cúi xuống khóa chặt đôi môi cô.

Nguyễn Vụ khẽ rên rỉ phản đối, hai tay chống lên xương quai xanh của anh. Hai người ngoại trừ lớp đồ lót mỏng manh, tay chân đều để trần, may mà nhiệt độ trong phòng đủ ấm. Nhưng cảm giác nóng bỏng cứng rắn không ngừng truyền đến từ bên đùi khiến huyệt thái dương cô co rút liên tục. Cô mím đôi môi sưng đỏ, không nhịn nổi mà mở miệng: “Anh có thể đừng lúc nào cũng nghĩ chuyện đó, chẳng chịu phấn đấu gì cả, thu lại cái tính kia đi được không?”

Tần Tri Dự nhìn cô chăm chú không nói gì, ánh mắt sâu thẳm, một lúc sau lại đè lên người cô, cắn lấy môi cô, miệng lẩm bẩm không rõ ràng: “Phấn đấu gì chứ, chỉ muốn nghĩ đến em thôi.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK