• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hát xong, điều bất ngờ là Tần Tri Dự không bước về phía Nguyễn Vụ, mà quay lưng đi về phía lều trại.

Trương Nam xoa cằm quay sang nói với Phó Thanh Doãn: “Tôi chịu luôn, chẳng hiểu nổi cái diễn biến này là sao nữa. Bình thường tỏ tình xong không phải nên chạy thẳng đến ôm người ta một cái à? Sao lại quay về?”

Phó Thanh Doãn: lắc đầu: “Ngay cả cậu còn không hiểu, hỏi tôi làm gì.”

“Ê Đông Tử, ông có kinh nghiệm mà, phân tích thử xem thằng A Dự này đang nghĩ cái quái gì đi.”

Trần Dịch Đông xoa xoa cằm, nhớ lại khí chất hút hồn của Tần Tri Dự khi hát trên sân khấu, trầm ngâm hồi lâu rồi lí nhí nói ra bốn chữ: “Lạt mềm buộc chặt?”

Vừa hay đúng lúc Tần Tri Dự bước tới, đang uống nước nghe được hết. Cả đám người đồng loạt quay ra nhìn anh: “Lạt mềm buộc chặt?”

“Cái gì?” Anh nhíu mày khó hiểu.

Giang Lẫm ôm cô bạn gái xinh đẹp mềm mại trong lòng, mất kiên nhẫn giải thích: “Ý là, lúc nãy cậu vừa thả thính xong sao không nhân đà mà tấn công luôn, một phát lấy được người?”

Lời ít ý nhiều, câu nào cũng chí lý.

“Thì… theo đuổi người ta sao mà nhanh vậy được. Với lại nhìn em giống kiểu khao khát lắm à? Em quay lại là để lấy chìa khóa xe thôi.” Anh vươn tay lấy chìa khóa từ Phó Thanh Doãn, chẳng buồn dừng lại bước nào, xoay người đi mất.

Nguyễn Vụ cụp mắt, chán nản nhìn cây pháo hoa trong tay đã cháy hết, chỉ còn bụi tro bám lại trên đoạn dây đồng cháy đen. Sao lúc ấy lại hồi hộp đến mức giữ chặt bật lửa, một phát đốt hết cả bó pháo hoa luôn chứ…

Cô ngồi xổm xuống, cằm xinh tựa lên đầu gối, hàng mi rủ xuống, quanh thân toát ra một làn khí u uất.

Tần Tri Dự từ xe quay lại, trong tay cầm thêm pháo hoa, thấy cô gái đang ngồi ngẩn ra nhìn đống tàn pháo dưới đất.

Anh đi đến bên cô, ngồi xổm đối diện, đưa hộp pháo hoa trong tay ra trước mặt cô, giọng khàn khàn lẫn gió đêm: “Cho cậu nè.”

Một hộp pháo hoa giống hệt như lúc nãy bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô đón lấy rồi quay đầu nhìn anh: “Không phải hết rồi à?”

“Ngốc, trong hộp chỉ có một hộp, cậu không biết lục thêm trong cốp xe à.”

Thì ra anh đã để ý từ nãy rằng trong tay cô đã cháy hết, nên mới quay lại xe lấy thêm.

Thấy cô vẫn không nói gì, Tần Tri Dự cầm lấy hộp pháo hoa trong tay cô, lặng lẽ xé lớp bao ngoài, rút ra một cây đưa cho cô: “Không phải thích chơi pháo hoa sao? Hôm nay để cậu chơi đã đời.”

Nguyễn Vụ nhìn theo ánh mắt anh, dưới chân anh là một đống hộp pháo hoa đủ kiểu dáng đủ màu. Cô chậm rãi hỏi: “Sao mà có nhiều như vậy?”

Anh vẫn cúi đầu xé bao, từng cây đều được gói riêng, giọng nói nhẹ nhàng: “Lúc mua thì nghĩ mấy cô gái sẽ thích chơi nên xin thêm mấy hộp từ ông chủ, không cho vào thùng.”

Tần Tri Dự đẩy hết đống pháo hoa đã được bóc vỏ đến trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đã bóc sẵn cho cậu nhiều như vậy, hôm nay còn đi chơi cùng cậu, phục vụ cậu ăn uống, cậu châm cho tôi điếu thuốc được không?”

Anh không nói là muốn bật lửa để tự hút, mà rõ ràng hỏi cô có thể giúp anh châm thuốc hay không — thẳng thắn, chân thành.

Cô gật đầu, mở lòng bàn tay vẫn nắm chặt bật lửa, tim đập thình thịch như trống trận, chầm chậm nghiêng người lại gần anh.

Gió đêm dưới núi thổi rất lớn, bật lửa mấy lần bị tắt. Cô bắt đầu thấy sốt ruột. Bất chợt, Tần Tri Dự quỳ một gối xuống đất, thân mình nghiêng về phía cô, bàn tay to bao trọn lấy tay cô đang cầm bật lửa, tay kia khum nhẹ chắn gió. Cảm giác ấm nóng bao lấy, dẫn dắt cô ấn nhẹ xuống – đầy thân mật. Ngay sau đó, hương bạc hà mát lạnh lan tỏa quanh hai người. Cô nhìn người đàn ông đang khẽ nhả khói, mắt khẽ nheo, yết hầu lăn nhẹ xuống, tư thế lười biếng mà mê người.

Quảng cáo 

Cảm giác ấm nóng trên mu bàn tay vẫn còn, như không ngừng nhắc nhở cô rằng tay của Tần Tri Dự vẫn chưa buông ra. Bàn tay rắn chắc gân guốc giữ lấy tay cô, bật lửa trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, hai chiếc vòng đỏ đeo tay va nhẹ vào nhau theo gió, chạm vào rồi lại rời đi.

Cô cắn môi, lí nhí: “Cậu buông tay ra đi…” Giọng mang theo vẻ e thẹn như thiếu nữ mới lớn.

Tần Tri Dự khẽ nhếch môi, thong dong nhả ra làn khói cuối cùng rồi dập điếu thuốc: “Chút lợi ích đó mà cũng không cho? Đúng là keo kiệt.”

Nguyễn Vụ không nói gì.

Anh buông tay, đưa pháo hoa cho cô, rồi chẳng biết từ đâu mang lại một phiến đá bằng phẳng sạch sẽ, hai người cùng ngồi xuống, sát bên nhau. Anh đưa một cây, cô dùng bật lửa đốt một cây.

Trên khán đài không xa, âm nhạc dần dần nhỏ lại, tiếng pháo từ đỉnh núi vang lên từng đợt, pháo hoa rực rỡ chớp lên khắp bầu trời.

Nguyễn Vụ vỗ tay phủi bụi, đưa bật lửa lại cho Tần Tri Dự, rút điện thoại ra chụp màn pháo hoa.

Sau lưng, Tần Tri Dự chẳng biết từ lúc nào cũng rút điện thoại ra, không chụp pháo hoa — mà là chụp cô đang ngắm pháo hoa.

Cô đang ngắm pháo hoa.

Còn anh, lại đang ngắm pháo hoa của mình.

Một nhóm người chơi mệt rồi, ai nấy trở về lều của mình nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, cả nhóm ăn trưa xong ở nhà hàng Dật Hương Lâu rồi ai về nhà nấy.

Điện thoại của Tần Tri Dự rung lên, là bà Thẩm gọi đến.

“Gọi làm gì.”

Bà Thẩm ở đầu dây bên kia trợn trắng mắt: “Mẹ hỏi con này, con với Mãn Mãn rốt cuộc là thế nào đấy? Con có biết từ hôm qua ông Nguyễn đã ngồi chầu chực ở văn phòng ba con không, hôm nay lại kéo ba con đi câu cá. Ba con sắp bị tra tấn đến phát điên rồi đấy, con nói thật đi để mẹ còn có cái mà ăn nói với người ta.”

“Nói cái gì cơ?”

“Thì là hai đứa phát triển đến mức nào rồi!”

“Chưa phát triển gì cả, đang theo đuổi, cách mạng chưa thành công.”

Thẩm Tinh Nghi thở phào nhẹ nhõm, dặn dò con: “Thế thì được rồi, theo đuổi từ từ không vội. Mà kể cả theo đuổi được rồi cũng không được vồ vập quá, hiểu chưa.”

Nghe nhắc bóng gió đến thế, Tần Tri Dự còn không hiểu mới lạ, kéo dài giọng trả lời mẹ: “Biết rồi mà~”

Phó Thanh Doãn ở bên cạnh cười khúc khích: “Dì Thẩm gấp cái gì, cậu còn chưa theo đuổi được người ta mà đã lo ôm cháu rồi.”

“Biến.”

Kỳ kiểm tra thể lực hằng năm của Đại học Kinh Cảng sắp bắt đầu, cuối tuần vừa sáng sớm Nguyễn Vụ đã bị Tần Tri Dự gọi xuống nhà. Kể từ sau chuyến cắm trại ở Nam Sơn, bầu không khí giữa hai người ngày càng tự nhiên. Nguyễn Vụ trước mặt anh cũng bắt đầu cố ý hay vô tình để lộ ra đủ kiểu thói xấu nhỏ, như để thử lòng anh. Lần nào cũng vậy, Tần Tri Dự luôn kiên nhẫn tiếp nhận tất cả. Cứ như thế theo đuổi hơn một tháng, đến cả Thư Diểu cũng không nhịn được mà lên tiếng bênh vực cho anh.

“Hai người lại đi đâu nữa à?”

Nguyễn Vụ thay giày thể thao, gật đầu: “Ừ, cậu ấy bảo chạy bộ chung, sợ mình không qua được bài kiểm tra.”

Thư Diểu vừa nhai khoai tây chiên rôm rốp vừa nói: “Cậu kiềm chế tốt thật đấy. Nhị ca mưa gió gì cũng đưa cậu đi ăn, cuối tuần lại dẫn đi chơi, nếu Phó Thanh Doãn mà đối xử với mình như vậy thì mình đã sớm đổ gục rồi.”

Nghe vậy, Nguyễn Vụ rũ vai: “Cậu tưởng mình không muốn chắc? Lúc đầu mình cũng định nếu qua một tháng mà êm xuôi thì thuận nước đẩy thuyền đồng ý cho rồi, ai ngờ cậu ấy chẳng nhắc gì cả.”

“Cậu với anh ấy giờ khác gì đang yêu đâu, ngoài giờ học với ngủ thì lúc nào cũng dính lấy nhau, đến thư viện cũng đi chung nữa kìa!”

“Thôi đi, mình xuống trước đây. Kết quả kiểm tra thể lực tính vào điểm tổng hợp đấy, cậu còn thong dong được hả?”

Thư Diểu mặt dày nói: “Cậu đi trước đi, Phó Thanh Doãn chắc sắp tới gọi mình rồi. Tám trăm mét là ác mộng đời mình.”

“Cũng là ác mộng đời mình.”

Dưới ký túc xá, Nguyễn Vụ nhìn Tần Tri Dự mặc đồ thể thao gọn gàng, rồi lại nhìn bản thân mình trùm kín như gấu, không khỏi thắc mắc: “Cậu không lạnh à?”

“Một lát là nóng thôi.”

“Ờ.” Dù sao người bị lạnh cũng đâu phải cô.

Hai người sóng bước đi về phía sân vận động. Tần Tri Dự bỗng nghiêng đầu hỏi cô: “Tuần sau là sinh nhật cậu đúng không?”

Cô hít hít mũi: “Ừ, sao thế?”

“Không sao, hỏi vậy thôi. Là một người theo đuổi trung thành, chẳng lẽ không nên nắm rõ mọi thông tin về cậu à?”

“Vậy cậu là người theo đuổi trung thành mà còn hỏi thẳng nạn nhân xác nhận ngày sinh, có thấy… hơi trắng trợn quá không?” Nguyễn Vụ đáp lại với vẻ điềm nhiên.

“Tch, ông đây còn chưa đủ trắng trợn à. Cả trường đều biết tôi đang ra sức theo đuổi Nguyễn Vụ của viện Y, đến giờ vẫn chưa theo đuổi được đây này.” Anh nhíu mày, bộ dạng chẳng thèm để ý gì hết.

Có lẽ vì sắp đến Đông Chí, thời tiết Kinh Cảng ngày càng lạnh, gió rét thổi ào ào vào mặt, đến cả các cặp đôi yêu đương trên đường cũng ít đi thấy rõ. Nguyễn Vụ dậm chân, vùi mặt vào áo phao dày cộm, bước nhanh hơn về phía sân vận động.

Tần Tri Dự thấy cô sợ lạnh như vậy, liền đưa tay từ túi áo ra chạm nhẹ vào mặt cô. Đầu ngón tay ấm nóng chạm vào gò má lạnh buốt khiến anh dừng bước ngay lập tức: “Không đến sân nữa.”

“Hả?” Cô khó nhọc quay lại, áo khoác dày kéo nặng cả người, “Đi đâu?”

Tần Tri Dự không nói lời nào, nắm lấy tay áo cô kéo thẳng về bãi đỗ xe trong trường: “Lên xe.”

Nguyễn Vụ tự động mở cửa ghế phụ, thắt dây an toàn.

Xe từ từ rời khỏi trường, chạy thẳng đến khu phố sầm uất nhất Kinh Cảng.

Xe dừng trước trung tâm thương mại, Nguyễn Vụ ngạc nhiên, không phải đi chạy bộ à, sao lại tới đây? Người này đúng là nghĩ gì làm nấy. Cô đi theo Tần Tri Dự lên tầng cao nhất qua thang máy, đi vòng vèo một lúc mới tới trước một cửa tiệm. Nhìn thấy câu lạc bộ thể hình, lòng cô khẽ động, không nhịn được liếc nhìn anh.

Trong phòng tập, điều hòa ấm áp, thiết bị đầy đủ. Nguyễn Vụ mới vào không bao lâu đã toát mồ hôi, nóng lạnh đan xen, cả khuôn mặt đỏ bừng như quả đào chín chưa lột vỏ, ngọt ngào dễ thương.

Quảng cáo 

Cô kéo tay áo Tần Tri Dự đang quẹt thẻ ở quầy lễ tân: “Tôi hơi nóng.”

Tần Tri Dự vỗ vai cô như trấn an: “Sắp xong rồi.”

Chẳng bao lâu sau, nhân viên mang ra một bộ đồ thể thao trắng tinh, từ trong ra ngoài đầy đủ cả: “Chào cô, đây là quần áo của cô, mời vào phòng thay đồ bên phải để thay ạ.”

Tần Tri Dự nhướng cằm ra hiệu cô đi nhanh lên. Một lúc sau, Nguyễn Vụ mặc đồ thể thao dài tay mỏng bước ra, thấy Tần Tri Dự ngồi cạnh máy chạy bộ, “Cậu không thay đồ à?”

“Tôi đâu có kiểm tra thể lực, tôi giám sát cậu chạy là được rồi.”

Nguyễn Vụ bĩu môi, buộc tóc cao lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài, bước lên máy chạy bộ. Tần Tri Dự rất có trách nhiệm, giúp cô chỉnh thời gian và tốc độ.

Nguyễn Vụ thở hổn hển trên máy chạy, thấy Tần Tri Dự ở bên vừa nghịch điện thoại vừa nhàn nhã như đang đi chơi, bèn chống hông nổi cáu: “Tôi phải trừ điểm cậu! Trừ hết luôn! Tần Tri Dự, cậu có thể chậm lại chút không!”

Ngực cô phập phồng không ngừng, đường cong dần hiện rõ. Tần Tri Dự chỉ liếc qua một cái rồi quay đi ngay, giọng nói có phần gượng gạo hiếm thấy: “Cậu xem thể lực của mình kìa, Hà Minh Hy lên máy còn chạy nhanh hơn cậu. Mới mười phút đã như vậy, thể lực kiểu này thì kiểm tra cái gì.”

“Không qua thì thôi, cậu giảm tốc độ cho tôi cái coi! Học bổng tôi không cần nữa! Mặc kệ cái kiểm tra thể lực chết tiệt ấy, nếu ngày nào cũng chạy thế này thì khỏi kiểm tra, tôi chết trước mất!”

“Cậu phải cố lên đấy, học bổng bên viện các cậu gấp đôi bên bọn tôi, tôi nhìn mà thèm rỏ dãi. Tết này có được ăn bữa ngon nhờ ánh sáng của đại tiểu thư nhà họ Nguyễn hay không, còn phải trông chờ vào đợt này của cậu đấy.”

“Tần Tri Dự, cậu chết chắc rồi.” Nguyễn Vụ mồ hôi đầm đìa, nuốt khan cổ họng khô rát, tính tự mình nhảy xuống khỏi máy chạy bộ. Không hiểu anh moi đâu ra cái máy chạy bộ cũ rích, còn có điều khiển từ xa, mà điều khiển thì lại nằm chặt trong tay anh.

Tần Tri Dự thấy cô mệt đến mức sắp kiệt sức, đang định giảm tốc cho cô nghỉ một lát.

Đúng lúc đó, ở cửa truyền đến hai giọng nói quen thuộc.

“Lão Nguyễn này, tôi nói ông nghe, chỗ tập thể dục này là do con trai tôi giới thiệu đấy, giá thì phải chăng, dịch vụ lại chu đáo, tôi có thẻ, lát nữa chúng ta vào tập thử xem sao.”

“Được, cũng coi như là được nhờ phúc ông vậy.”

Hai giọng nói càng lúc càng gần, Nguyễn Vụ cũng nhận ra đó là giọng của cha mình. Trớ trêu thay, kế hoạch tẩu thoát của cô đã tiến hành đến nửa chừng, cơ thể bỗng nhiên mất thăng bằng. Tần Tri Dự bị hoảng một trận, nhưng phản ứng cực nhanh, kịp thời ôm cô vào lòng. Nguyễn Vụ nặng nề ngã nhào vào lòng Tần Tri Dự, bên dưới hai người chỉ là tấm thảm yoga mỏng dính.
Đáng thương thay cho Bí thư Tần lúc này đang vỗ ngực đảm bảo với Nguyễn Minh Gia, “Lão Nguyễn, ông yên tâm, chuyện của thằng A Dự nhà tôi, cuối cùng tôi nhất định sẽ cho ông một lời—” giải thích.

Chưa nói dứt câu, sắc mặt Nguyễn Minh Gia đã thay đổi, dừng bước đứng nguyên tại chỗ, Tần Phong thấy lạ, cũng nhìn theo hướng ánh mắt ông ấy.

Hai người đổ gục lên tấm thảm yoga trong tư thế chồng chéo chẳng ra làm sao, đập thẳng vào mắt Bí thư Tần.

Cảnh tượng bốn người chết lặng tại chỗ, Tần Phong cảm thấy cả đời mình chưa từng gặp phải tình huống nào mất mặt đến thế. Nếu biết trước Tần Tri Dự là cái loại thế này, ông ước gì có thể quay ngược hai mươi năm về trước mà đi triệt sản.

Tần Tri Dự ho khẽ một tiếng, chậm rãi bế Nguyễn Vụ – lúc này vẫn còn ngơ ngác – xuống khỏi người mình, giả vờ bình tĩnh lên tiếng, “Bố, chú Nguyễn ạ.”

Nguyễn Vụ nhìn hai người đàn ông trung niên đứng ở cửa, ngơ ngác học theo Tần Tri Dự mở miệng, “Bố, chú Nguyễn ạ.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK