• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, năm người cùng nhau trở lại trường học.

Khi xe dừng ở cổng sau Đại học Công nghệ Kinh Cảng, Trương Nam bước xuống đóng cửa xe rồi khom người bên cửa kính tài xế: “Đợi tin nhắn của anh, nhớ đến xem buổi biểu diễn của bọn anh nhé.”

Vừa về đến trường, Nguyễn Vụ chưa kịp bước vào ký túc xá đã bị điện thoại của Tống Minh Viễn gọi đi mất.

Trong văn phòng.

Nguyễn Vụ gõ cửa rồi bước vào.

Tưởng Phương Dật và Tống Minh Viễn đều đứng trước giáo sư Trần. Cô bước lên phía trước, hơi cúi người: “Em chào giáo sư.”

Giáo sư Trần hiếm khi có mặt ở văn phòng vào cuối tuần, hôm nay mặc bộ vest gọn gàng, nhìn Nguyễn Vụ với ánh mắt ấm áp: “Bạn học Nguyễn đến rồi.”

“Mọi người đã đông đủ rồi, tự tìm ghế ngồi đi, chúng ta họp nhanh một chút.”

Giáo sư Trần lấy ra ba tập tài liệu phát cho mỗi người: “Gọi các em đến vào cuối tuần là vì thời gian cuộc thi Đại Sáng Tạo đã được ấn định, đầu tháng Ba.”

Nguyễn Vụ thầm giật mình, liệu có trùng với sinh nhật Tần Tri Dự không?

Cô vội vàng lật xem tài liệu trong tay. Cuộc thi tổ chức ở Khúc Hải, ngày 5 tháng 3, cả ngày sẽ tiến hành chấm điểm, ban giám khảo toàn là những nhân vật có thẩm quyền.

“Thời gian rất gấp, chỉ còn ba tuần nữa là thi rồi. Tôi đã xem qua bản thảo đầu tiên do ba em tổng hợp, ý tưởng rất tốt nhưng triển khai có lẽ sẽ gặp chút khó khăn. Thời gian tới, các em phải tự sắp xếp thời gian hợp lý, nghiên cứu kỹ dự án của mình.”

Tống Minh Viễn bên cạnh gật đầu: “Vậy sau khi bọn em hoàn thành PPT và word sẽ gửi cho giáo sư xem. Chúng em sẽ cố gắng hoàn thành sớm.”

Giáo sư Trần nheo mắt vẫy tay, cười bảo: “Không cần quá vội, tôi chỉ đóng vai trò hướng dẫn thôi, ‘dục tốc bất đạt’, em và Nguyễn Vụ đều là những sinh viên xuất sắc của khoa Y, lại có sự giúp đỡ của bạn học Tưởng, thầy tin tưởng các em.”

“Lần này nhất định phải coi trọng, đừng chủ quan, hầu hết các trường đại học trong nước đều tham gia, giá trị rất cao.”

“Trọng tâm của dự án sáng tạo lần này là công nghệ, ba em hãy thảo luận kỹ nhé.”

Ra khỏi văn phòng, ba người lập một nhóm chat chung.

Tống Minh Viễn chủ động đảm nhận trách nhiệm, chỉnh lại kính: “Nếu không có ý kiến gì, từ ngày mai chúng ta sẽ tranh thủ thời gian rảnh đến phòng trống tầng ba thư viện thảo luận vấn đề dự án nhé.”

Tưởng Phương Dật gật đầu.

Nguyễn Vụ cũng không có ý kiến.

Trên đường xuống lầu, giọng nói của Tưởng Phương Dật vang lên từ phía sau, mang chút ngại ngùng: “Nguyễn Vụ.”

Nguyễn Vụ quay đầu lại: “Gọi tôi?” Cô và Tưởng Phương Dật ngoài lần giao lưu ra có lẽ chỉ gặp nhau lần thứ hai, hiếm khi giao tiếp.

Tưởng Phương Dật gật đầu, Tống Minh Viễn nhận ra hai người có chuyện muốn nói nên xin phép rời đi trước.

“Cậu tìm tôi có việc gì sao?”

Anh ta cười ngại ngùng, xoa xoa mái tóc, toát lên khí chất thiếu niên: “Tôi nghe Diểu Diểu nói hai người là bạn thân, có thể phiền cậu cho tôi hỏi, dạo này Diểu Diểu có bận không? Nhắn tin không thấy trả lời, đành phải hỏi cậu vậy.”

Nguyễn Vụ thầm cảm thán “bàn tay vàng” của Thư Diểu, sau đó hơi có chút tư tâm trả lời: “Chắc là đang bận vẽ bài tập giải phẫu, cậu có thể hỏi xem cô ấy có cần giúp đỡ không.”

“Cảm ơn cậu.”

Thực ra Thư Diểu đã định cùng cô đi xem buổi biểu diễn của Trương Nam rồi mới bắt tay vào làm, nhưng Nguyễn Vụ nhìn thấy mối quan hệ giữa Thư Diểu và Phó Thanh Doãn dần hàn gắn, lại tận mắt chứng kiến ánh mắt thích đáng của Phó Thanh Doãn như cỏ dại mọc um tùm, cô không khỏi cảm thấy buồn thay cho Thư Diểu.

Hơn nữa từ sau khi hai người cãi nhau, ngoại trừ lúc Phó Thanh Doãn nhập viện, Thư Diểu đau khổ không thôi, thường xuyên lén lau nước mắt. Những lúc khác, trước mặt cô không hề nhắc đến Phó Thanh Doãn lấy một lời.

Hiếm hoi lắm mới thấy Thư Diểu quyết tâm như vậy một lần, với tư cách là bạn thân, cô nhất định phải ủng hộ. Hơn nữa Tưởng Phương Dật chỗ nào cũng tốt, nhìn là biết có tình ý với Diểu Diểu, phải để Phó Thanh Doãn nếm chút đắng cay, thì hắn mới biết được bao năm nay Thư Diểu đau khổ thế nào.

Đứng ở góc độ người khác suy nghĩ sao bằng tự mình trải nghiệm mới thấm thía được.

Chỉ có dao đâm vào thân mình mới biết đau đến nhường nào.

Cô cũng không giấu Thư Diểu, về đến ký túc xá, nhìn người đang cười không ngớt trước máy tính, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

“Diểu Diểu, nhớ xem điện thoại đấy.”

“Hả?”

“Lúc nãy lão Trần gọi bọn mình lên văn phòng, Tưởng Phương Dật cũng ở đó, còn hỏi cậu dạo này có bận không, sao không thấy trả lời tin nhắn.”

Thư Diểu vươn vai: “Mải xem phim, mấy hôm nay không xem điện thoại mấy.”

“Mình bảo cậu ấy là cậu đang bận rộn vì chuyện vẽ đồ án, mình đoán chừng, lát nữa cậu ấy sẽ tìm cậu đấy.”

Vừa dứt lời, điện thoại rung lên hai tiếng.

“Chết tiệt, cậu đúng là thần.” Thư Diểu lấy khăn giấy lau tay, cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là tin nhắn của Tưởng Phương Dật.

Nguyễn Vụ vỗ vai cô: “Cư xử tốt vào, cho Phó Thanh Doãn tức chết đi.”

“Cậu nói cái gì thế!”

“Ngay cả mình còn nhìn ra dạo này không khí xung quanh Phó Thanh Doãn thấp thảm hại, đừng nói là cậu không nhận ra.”

Thư Diểu bĩu môi: “Tâm trạng anh ta không tốt thì liên quan gì đến mình, đâu phải do mình gây ra.”

“Là vì Tưởng Phương Dật, nên tâm trạng anh ấy không tốt. Quay đi quay lại, vẫn là vì cậu cả.”

Cô xoay người trên ghế xoay, mặt mũi không thể tin nổi: “Anh ta bị bệnh à, Tưởng Phương Dật có trêu chọc gì anh ta đâu.” Thư Diểu tự động bỏ qua câu cuối cùng.

Nguyễn Vụ nhún vai, không nói thêm nữa.

Chuyện tình cảm, người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc sáng suốt. Nói nhiều quá, không khéo sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm.

Ở lại ký túc xá một lúc, Nguyễn Vụ cầm điện thoại ra ngoài. Tần Tri Dự vừa nhắn tin bảo đang đợi cô dưới lầu đi ăn tối.

“Vừa về chưa được bao lâu, sao lại đi rồi?”

Cô lắc lắc điện thoại, dựa vào khung cửa chớp mắt vô tội: “Đi yêu đương chứ sao.”

“Gớm! Sao cậu cũng nhiễm thói khoe khoang tình cảm rồi!!” Thư Diểu ném quyển sách bên cạnh xuống bàn rầm một tiếng, sau đó đứng dậy, giả vờ không chủ ý nói: “Lát nữa người ta cũng đi ăn với Tưởng Phương Dật đây này.”

Cuộc hẹn hò tưởng chừng chỉ có hai người của Nguyễn Vụ bỗng xuất hiện thêm một kẻ không mời. Cô xuống lầu, nhìn thấy Phó Thanh Doãn ủ rũ đứng cạnh Tần Tri Dự.

Cô nhíu mày nắm tay Tần Tri Dự: “Sao anh ta lại ở đây?”

Mặt mũi Tần Tri Dự khó chịu: “Đến chó cũng chê, cứ đòi đi ăn cùng chúng ta.”

Bản thân “đến chó cũng chê” hình như không nghe thấy, thản nhiên đút tay vào túi quần lững thững đi bên cạnh hai người: “Muốn ăn đồ nướng cổng trường.”

Tần Tri Dự nghe vậy lập tức rẽ hướng, nắm tay Nguyễn Vụ đi về phía cổng trường.

Nguyễn Vụ lườm một cái, thế là bạn trai cô không thèm hỏi cô muốn ăn gì luôn.

Đều là do Phó Thanh Doãn.

Đồ đáng ghét.

Cô chậm rãi “ồ” một tiếng, chỉ tay vào Phó Thanh Doãn bình thản nói: “Sao anh không hỏi em muốn ăn gì, anh ấy nói gì là nghe đó, anh ấy là bạn gái anh hay em là bạn gái anh? Em cảm thấy mình thừa thãi quá, rốt cuộc là em không xứng rồi.”

Tần Tri Dự thấy cô lại diễn kịch, kiên nhẫn hỏi: “Vậy em muốn ăn gì?”

“Đồ nướng.”

“…”

Phó Thanh Doãn đi phía trước quay đầu lại vừa đi vừa nói: “Bạn trai em còn biết quan tâm người thất tình, em lại không biết. Thôi, anh thương em uổng quá. Mau chuyển khoản tiền sửa xe cho anh!”

Chiều cuối xuân gió vẫn còn lạnh, cành cây trơ trụi trên đầu Phó Thanh Doãn khô héo, càng tô thêm vẻ ảm đạm cho khí chất vốn đã ủ rũ của hắn.

Trông thật… thảm hại.

Nguyễn Vụ cười lạnh: “Không biết Phó thiếu gia thất tình với ai? Hoa khôi khoa Báo chí?”

Cô tự diễn kịch một mình: “Không đúng, chia tay hoa khôi khoa Báo chí từ kỳ nghỉ rồi, nỗi ám ảnh đó sớm nên vượt qua rồi chứ.”

“À, cũng không biết Diểu Diểu trong ký túc xá trang điểm thế nào rồi nhỉ, nghe nói tối nay Tưởng Phương Dật sẽ đi ăn cùng Diểu Diểu đấy.” Nguyễn Vụ thong thả thả bom.

Phó Thanh Doãn biến sắc, giọng khẩn trương: “Cái gì?”

Lập tức đi tới kéo cánh tay đang đung đưa của Nguyễn Vụ, nhíu mày, giọng điệu không vui: “Ăn ở đâu? Tối nay có về ký túc xá không? Anh có nên gọi điện hỏi không?”

Tần Tri Dự bên cạnh cúi nhìn bàn tay đang nắm cánh tay Nguyễn Vụ, càng nhìn Phó Thanh Doãn càng thấy không thuận mắt.

Vốn đã bị quấy rầy hẹn hò đã bực, lại còn giữa ban ngày ban mặt, trước mặt anh, kéo tay bạn gái anh.

Đúng là đáng đời Thư Diểu đi ăn với đàn ông khác.

Đáng kiếp.

Nguyễn Vụ khẽ ho: “Vậy tiền sửa xe…”

Phó Thanh Doãn thật sự không chịu nổi kiểu nhân lúc nguy nan mà tống tiền của Nguyễn Vụ, nhưng dạo này trước mặt Thư Diểu anh ta không có chút địa vị nào, nghiến răng nói: “Mấy đồng tiền sửa xe, anh là người bắt em trả tiền sao?”

“Được rồi, lát nữa miễn cưỡng hỏi giúp anh vậy.”

Sau đó cười híp mắt nhìn Tần Tri Dự, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt viết đầy chữ “khen em đi”.

Tần Tri Dự không tiếc lời khen bạn gái: “Vợ anh giỏi quá, tiền tiết kiệm được lát nữa mua túi cho em, da cá sấu đấy.” Rồi nói chuyện với Phó Thanh Doãn thì giọng lạnh hơn băng: “Đừng có dùng cái tay bẩn thiểu đó kéo bạn gái tôi.”

Phó Thanh Doãn liếc nhìn hai người, làm bộ buông tay, còn giả vờ vỗ vài cái, thái độ cực kỳ hạ mình, giọng điệu nịnh nọt: “Vậy Mãn Mãn nhớ lát nữa hỏi giúp anh nhé~”

Nguyễn Vụ bị sự dịu dàng đột ngột của anh ta làm nổi hết da gà, cảm giác lông tóc dựng đứng lên đến rùng mình.

Cô nhìn Tần Tri Dự với ánh mắt khó hiểu, giọng điệu đầy lo lắng, ánh mắt lại vô cùng thương hại: “Anh ấy không sao chứ?”

“Em ngoan nào, đừng nói chuyện với người thần kinh.”

Lúc Nguyễn Vụ gọi món xong, Phó Thanh Doãn như cố ý gây sự, kéo ghế sát lại gần, không ngừng thúc giục: “Em hỏi chưa?”

Không đợi Nguyễn Vụ nói, lại một tràng lời nói như mưa rào trút xuống mặt cô: “Mau hỏi đi, nguy hiểm lắm, nam nữ chung đụng.”

Nguyễn Vụ vốn không định hỏi, nhưng anh ta quá phiền phức, đành miễn cưỡng nói: “Hỏi, em sẽ—”

Thôi, khỏi cần hỏi nữa, người ta đến rồi.

Phó Thanh Doãn vừa định hỏi sao Nguyễn Vụ không nói nữa, trong tầm mắt đã thấy một bóng người quen thuộc, giọng nói cũng quen.

“Quán nướng này ngon lắm!”

Nguyễn Vụ cất giọng: “Diểu Diểu!”

Thư Diểu quay đầu lại, cách trang điểm tinh tế, kiểu ăn mặc cũng dễ nhận ra là có dụng công, đối diện là Tưởng Phương Dật vẫn ôn nhu như ngọc, rất lịch sự gật đầu với Nguyễn Vụ.

“Cậu không hẹn hò với Nhị ca, sao còn thêm một cái bóng điện to đùng thế kia?”

Tần Tri Dự nhận mấy xiên nướng vừa chín từ tay chủ quán, lấy một xiên cánh gà đưa cho Nguyễn Vụ. Ngước mắt lên, lạnh nhạt hỏi: “Ghép bàn nhé?”

Thư Diểu gật đầu, nhìn Tưởng Phương Dật.

“Được.”

Năm người ngồi quanh bàn, Nguyễn Vụ và Tần Tri Dự thì thầm trò chuyện, thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Thanh Doãn mặt đen như cột nhà cháy. Thư Diểu cũng mỉm cười, nghiêng tai nghe Tưởng Phương Dật nói chuyện, không biết nghe thấy gì mà cười không ngớt.

“Sao đột nhiên anh lại bảo Diểu Diểu ghép bàn?”

“Nhìn Phó Thanh Doãn quá bực mắt, tìm chút không khí cho cậu ta chịu đựng.”

Ở góc bàn, trong tầm mắt Phó Thanh Doãn toàn là nụ cười rạng rỡ của Thư Diểu. Anh ta che giấu vị đắng nơi khóe miệng, ngửa cổ uống cạn ly bia bên cạnh, với tay lấy xiên mực ống Thư Diểu thích ăn, nhưng chậm một bước.

Tưởng Phương Dật nhanh tay hơn lấy xiên mực cuối cùng trên đĩa: “Diểu Diểu, em thích ăn cái này.”

Thư Diểu không chút ngại ngùng đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

Quán nướng mở gần cổng trường Đại học Kinh Cảng, xung quanh toàn là sinh viên các trường đại học, qua lại nhộn nhịp.

Một giọng nói quen thuộc chen vào.

“Ồ, các cậu ở đây à.” Trương Nam vẫy mấy chàng trai lực lưỡng phía sau: “Ăn ở đây đi, toàn người quen cả, mọi người ghép bàn cho vui.”

Có Trương Nam ở đó, không khí trở nên sôi nổi hơn hẳn. Mấy chàng trai đi cùng cũng đều khéo ăn nói.

Nguyễn Vụ no bụng dựa vào người Tần Tri Dự nghịch khóa kéo ở gấu áo anh, lơ đãng nghe Trương Nam nói chuyện.

Ánh mắt cô dừng lại ở lon bia cạnh tay Tần Tri Dự, bỗng khẽ cười, giọng trong trẻo. Tần Tri Dự nghiêng người nhìn cô, hai má hồng hào, mắt cong như trăng non lấp lánh ánh sáng.

Anh xoa xoa mái tóc cô, trái tim như chìm trong kẹo bông, mềm mại ngọt ngào, giọng điệu dịu dàng vô cùng: “Buồn ngủ rồi?”

Nguyễn Vụ lắc đầu, ngón tay trắng nõn chỉ vào lon bia: “Nhớ lần trước đến đây, em mở rất nhiều rượu bắt anh uống.”

“Ừ, lúc anh đưa em về còn ghen với cái đối tượng crush hồi đó của em nữa.”

Nghe anh nhắc đến, Nguyễn Vụ hơi có lỗi cúi đầu liếm mép, đưa tay nắm lấy kẽ tay anh, dưới bàn đan mười ngón tay.

Lòng bàn tay khô ấm bao bọc bàn tay hơi lạnh của cô truyền đến hơi ấm không ngừng.

“Thì ra anh thích em từ sớm thế rồi.”

Tần Tri Dự siết chặt tay, không phủ nhận.

Phó Thanh Doãn đặt từng lon nước ngọt rỗng xuống bên cạnh, khuôn mặt cao quý trở nên u ám, ngồi giữa bàn tiệc ồn ào mà như người ngoài cuộc. Thỉnh thoảng anh quay đầu nhìn về phía Thư Diểu, cô trông vui vẻ hơn nhiều so với khi ở bên anh.

Nguyễn Vụ nói không sai, anh xứng đáng bị như vậy.

Men rượu dâng trào, đầu óc choáng váng nặng nề.

Trương Nam nhìn thấy tất cả nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lên tiếng: “Diểu Diểu, bài tập gì đó của Mãn Mãn em cũng chưa làm đúng không?”

“Chưa ạ.”

“Vậy cuối tuần em phải mở to mắt mà nhìn các bạn nam trong buổi diễn tập đấy, thấy anh nào ưng thì gọi lại đây, lột đồ diễn cho em xem luôn, đảm bảo bài tập của em điểm tuyệt đối.”

Thư Diểu cười gượng: “Anh Nam à, chắc là em không cần đâu, Tưởng Phương Dật nói sẽ giúp em rồi.”

Những lời này rơi vào lòng Phó Thanh Doãn như sấm sét đánh vào mặt biển phẳng lặng, tạo nên những đợt sóng dữ dội.

Trương Nam vung tay: “Không sao, bạn Tiểu Tưởng cứ vẽ bài của mình, em thì cứ nhìn kỹ, thích ai thì anh giới thiệu cho làm bạn trai luôn.”

Sau bữa ăn, điện thoại bên cạnh Tưởng Phương Dật đổ chuông, sau khi nghe máy, anh ta nhìn Thư Diểu với vẻ áy náy: “Diểu Diểu, có việc gấp, anh phải về trước.”

“Ừm ừm.”

Trương Nam sau khi thanh toán thì vỗ vai Phó Thanh Doãn một cái rồi rời đi với một tiếng thở dài không lời.

Tần Tri Dự uống khá nhiều, kéo Nguyễn Vụ bắt xe bên đường, hai người về Lan Đình nghỉ qua đêm.

Chẳng bao lâu, bàn tiệc vốn đông đúc chỉ còn lại Phó Thanh Doãn say bí tỉ và Thư Diểu còn hơi men.

Vài chục giây im lặng, gió lạnh thổi làm chiếc đèn vàng nhạt trước cửa quán rung lắc không ngừng.

Thư Diểu nhìn Phó Thanh Doãn đầu óc không tỉnh táo, lên tiếng một cách khô khốc: “Để em đưa anh về.”

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Thanh Doãn u ám, dù hai bên thái dương nhức nhối, cơn chóng mặt liên tục ập đến nhưng đầu óc anh lại vô cùng tỉnh táo.

“Được.” Giọng khàn khàn mang men rượu vang lên bên tai.

Sau khi đứng dậy, Phó Thanh Doãn liếc nhìn bờ vai gầy run run của cô, lặng lẽ cởi áo khoác khoác lên vai cô: “Lạnh đấy, mặc vào cho ấm.”

Thư Diểu nhìn anh chằm chằm, người gần ngay trước mặt, tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm như biển đêm, gương mặt lộ ra những cảm xúc cô vừa quen vừa lạ, dáng người phóng khoáng, vai rộng, đứng đơn độc giữa gió.

Như thể chồng chéo lên hình ảnh cậu thiếu niên năm xưa, mỗi lần cô than lạnh là lại khó chịu mà quăng áo khoác cho cô.

Cô dằn lại tâm trạng hỗn loạn và run rẩy trong lòng, thu ánh mắt về: “Đi thôi.”

Hai người đi bên nhau trong im lặng, giữ một khoảng cách không gần không xa.

Phó Thanh Doãn lặng lẽ liếc nhìn cánh tay trống trải. Trước đây Thư Diểu luôn líu lo kéo tay anh, tung tăng nói không ngớt suốt dọc đường.

Rõ ràng là đi cạnh nhau, sao cảm giác lại như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa họ?

Họ lớn lên bên nhau, tuy từng giận dỗi, nhưng chưa lần nào xa cách lâu như lần này.

Anh cảm nhận rõ rệt Thư Diểu thật sự đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với anh. Nếu không vì cánh tay bị thương, có lẽ mọi chuyện đã vượt khỏi tầm cứu vãn.

Quan hệ rạn nứt, tình cảm ngày càng nhiều khe hở. Cộng thêm việc cô và Tưởng Phương Dật ngày càng thân thiết khiến anh như bị nghẹt thở.

Phó Thanh Doãn nhìn ánh đèn đường phía xa, từng lời anh thề thốt với bản thân và với Tần Tri Dự rằng “cô ấy chỉ là em gái” dần dần lung lay trong lòng anh rồi sụp đổ. Như một đống đổ nát, luôn nhắc nhở anh từng phút từng giây.

Thừa nhận đi Phó Thanh Doãn, cô ấy làm sao có thể chỉ là em gái?

Hai người đi đường tắt, băng qua khu rừng nhỏ vắng vẻ, sắp đến dưới ký túc xá nữ.

Phó Thanh Doãn khẽ nhắm mắt, giọng nói trống rỗng lẫn trong gió lạnh thổi đến tai Thư Diểu: “Có thể đừng tìm Tưởng Phương Dật nữa không?”

Thư Diểu khựng lại, ngón tay đang nắm áo khoác siết chặt đến trắng bệch.

“Anh say rồi, anh Thoanh Doãn.”

Rượu vẫn đang dâng lên trong người, anh bất ngờ tiến lên, nắm chặt cổ tay Thư Diểu, ép cô vào gốc cây, vai anh rũ xuống đặt lên vai cô, vành mắt đỏ hoe, giọng nói bất lực và đầy thất bại: “Anh không phải anh trai của em.”

Thư Diểu đẩy anh ra, mắt đỏ hoe, run rẩy nói từng chữ: “Vậy là sao, anh muốn làm anh trai em thì làm, không muốn thì không phải?”

“Chỉ một câu nói của anh là có thể định nghĩa mối quan hệ của chúng ta hết lần này đến lần khác sao?”

“Dựa vào đâu, mọi thứ đều do anh quyết định? Dựa vào đâu chỉ một câu nói là có thể xóa hết mọi chuyện?”

Cô nhìn anh cúi đầu im lặng, nước mắt bất ngờ rơi xuống, rơi vào bóng tối, như thể chưa từng tồn tại.

“Em không muốn bị anh dắt mũi nữa.”

“Anh đến gần rồi lại rời xa, em bên cạnh anh bao nhiêu năm nay, người bên cạnh anh thay hết lần này đến lần khác, em đã tự nhủ với mình vô số lần, phải có chút khí phách, đừng thích anh nữa.”

“Em luôn tự nhủ, anh chẳng tốt chút nào, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, toàn là những điều tốt đẹp về anh.”

“Khó khăn lắm em mới thông suốt, chỉ còn một chút nữa thôi, thì anh lại vì em mà bị thương, còn bảo em đừng khóc.”

“Tại sao ở đâu cũng là anh, trốn cũng không thoát?”

Phó Thanh Doãn nghe Thư Diểu nghẹn ngào từng câu từng chữ, trái tim như rơi vào một căn phòng kín đầy mảnh kính vỡ, đau đớn chồng chất, ngay cả hơi thở cũng bị bóp nghẹt, từng chút từng chút giày vò anh.

Anh không có quyền phản bác, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Là anh không tốt.” Là anh không tốt, khiến cô đau lòng, là anh không tốt.

Cuối cùng, anh nhượng bộ, giọng nói khàn đục chứa đầy cay đắng: “Gió lớn, về thôi.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK