(I)
Công không bao giờ uổng phí, chỉ là người đó… không phải em.
(II)
Ngày Nguyễn Vụ rời đi, tiếng động cơ gầm rú của trường đua Nam Sơn vang vọng suốt đêm không dứt.
Tần Tri Dự xuống xe, chỉ nói một câu: “Cứ như vậy đi.”
Về sau, trong chiến hỏa mịt mù nơi biên cương, Nguyễn Vụ gặp lại cố nhân.
Người bạn ngập ngừng hồi lâu: “Mãn Mãn, về nhà đi.”
Nguyễn Vụ đứng dậy vẫy tay: “Không về nữa. Chúc anh Nam thượng lộ bình an.”
(III)
Gặp lại lần nữa, Tần Tri Dự đã vượt qua bảy năm dài đằng đẵng cô độc, cả người lạnh lùng cô tịch hơn xưa gấp bội.
Tại lễ cưới của người bạn, người đông như mắc cửi, Tần Tri Dự liếc mắt một cái đã thấy cô.
Mượn hơi men, người bạn nói: “Năm năm không có tin tức gì từ em, A Dự chẳng khác nào cái xác không hồn. Những dải cờ cầu nguyện trên cao nguyên Tứ Xuyên – Tây Tạng, những chiếc lungta tung bay, cả bùa bình an anh gửi cho em — đều là do cậu ấy.”
Nguyễn Vụ gượng gạo gỡ móng tay, không nói một lời.
Tần Tri Dự nhìn cô trong đám người, thấy cô im lặng, chẳng nói lấy một câu với mình.
Vì thế, dù trái đất có quay mãi không ngừng, thì giữa Đông chí và Kinh trập cũng sẽ chẳng bao giờ có ngày hội ngộ.
Bác sĩ của đội cứu trợ y tế quốc tế VS Công tố viên lạnh lùng kiêu ngạo
Lời tác giả: Hoa có thể tàn, người có thể ngẩn ngơ, nhưng tình yêu của Song Ngư sẽ chẳng bao giờ nói lời chia ly.
Tóm tắt một câu: Sau Đông chí là Kinh trập.
Chủ đề: Tình yêu có thể vượt qua muôn vàn gian khó.