• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Vụ chưa từng thấy một Tần Tri Dự như thế này – ôn hòa, lười biếng, gương mặt luôn nở nụ cười.

Khoảnh khắc ấy, cô mơ hồ cảm thấy Tần Tri Dự đối với cô dường như hơi khác biệt. Sự vui sướng đó gần như nhấn chìm cô. Nhưng ngay sau đó lại nhớ đến cô gái mà Tần Tri Dự sẵn sàng uống ba ly rượu… Cảm giác nghẹt thở lập tức ập đến.

Tim cô đập nhanh, tai đầy tiếng gió rít và tiếng tim đập “thình thịch” không chịu nghe lời. Cô nghe thấy chính mình nói: “Được.”

“Nguyễn Nguyễn!” Giọng Thư Diểu kéo cô về thực tại.

“Cậu đâm xe mà như đâm vào tim mình vậy!! Quá ngầu!”

Nguyễn Vụ lúc này mới nhớ ra – xe đó là của Tần Tri Dự, “Xe—”

“Hắn đáng đời.” Tần Tri Dự thản nhiên đáp.

“Tôi biết hắn đáng đời, ý tôi là… xe của cậu, xem có bị hư không, để còn đòi bồi thường.”

Nghe xong, bốn người phá lên cười.

Thư Diểu siết tay Nguyễn Vụ, cảm khái: “Giá mà cậu lớn lên ở Kinh Cảng thì tốt biết mấy.”

Phải rồi, giá mà cô lớn lên ở Kinh Cảng thì tốt. Tiếc là không phải.

Trương Nam là người tinh ý, từ lâu đã biết vì sao năm xưa Nguyễn Vụ rời đi. Anh lên tiếng hòa giải: “Bây giờ về cũng chưa muộn mà, chúng ta sẽ bảo vệ em Nguyễn!”

Tóc vàng mắng mỏ tiến lại: “Con nhãi con, mày dám đâm tao? Tin không, tao khiến cả nhà mày gặp xui!”

“Bố cô ấy là Nguyễn Minh Gia.” Tần Tri Dự nhàn nhạt nói.

Tóc vàng lập tức câm nín. Cấp bậc chênh một bậc thôi cũng đủ đè chết người. Bố của Nguyễn Vụ ở độ tuổi đó, cấp bậc đó, còn lâu mới nghỉ hưu. Biết đâu ngày nào đó lại được thăng thêm một bậc?

Nguyễn Vụ cũng không ngờ cái tên bố mình lại có sức nặng như vậy. Thư Diểu ở bên cạnh giơ ngón cái, “Vẫn là chú Nguyễn đỉnh nhất!”

Sau đó cô cùng Phó Thanh Doãn đi lấy xe, ba người chuẩn bị lái vài vòng để xả stress.

*

Trên khán đài.

Nguyễn Vụ và Tần Tri Dự ngồi sát vai nhau. Cả hai mặc đồ giống nhau, vẻ mặt lạnh lùng giống nhau – ai nhìn vào cũng thấy họ là một cặp.

“Cậu lái xe không tồi.”

Nghe Tần Tri Dự nói vậy, Nguyễn Vụ hơi sững lại, sau đó đáp: “Cảm ơn, cậu cũng lái rất tốt.”

“Không cần khiêm tốn, con gái lái xe đua tốt thế này hiếm lắm. Học ở Khúc Hải à?” Anh nghiêng đầu hỏi, khoảng cách càng gần hơn, đến hơi thở cũng nghe rõ.

“Ừ, hồi cấp ba, rảnh rỗi thì lái chơi.”

Tần Tri Dự rút từ túi áo hoodie ra một điếu thuốc. Nguyễn Vụ liếc mắt nhìn – là thuốc Hoàng Hạc Lâu loại cứng.

Gió dưới chân núi Nam Sơn rất mạnh. Tần Tri Dự ngậm thuốc, một tay che gió, tay kia bật lửa.

Khói mang theo mùi bạc hà mát lạnh tỏa ra từ miệng anh. Tần Tri Dự nghiêng qua một chút, thấy Nguyễn Vụ nhìn mình chằm chằm, nhướng mày hỏi: “Hút thuốc không?”

Nguyễn Vụ gật đầu, mở lòng bàn tay trắng trẻo ra.

Tần Tri Dự không ngờ cô lại thật sự đồng ý. Anh dụi tắt thuốc, bất ngờ nghiêng người sát lại gần – gần như mũi chạm vào nhau,

“Nguyễn Vụ, biết hút thuốc, biết uống rượu, còn biết lái xe đua, từng trốn học, từng thầm yêu. Còn gì cậu không biết nữa? Hửm? Cô học sinh ngoan ngoãn?”

Năm chữ cuối, anh cố tình nhấn mạnh từng chữ.

Đây là lần đầu tiên Tần Tri Dự thẳng thắn nhắc đến chuyện “thầm yêu”.

Mùi bạc hà lạnh lẽo vây quanh, Nguyễn Vụ bỗng không sợ anh nữa. Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh: “Chẳng phải Tần tài tử cũng vậy sao? Bề ngoài nghiêm túc, nhưng lặn biển, nhảy dù, đua xe cái gì cũng chơi.”

Chỉ mới học được một tháng mà Tần Tri Dự đã tỏa sáng trong cuộc thi biện luận, khiến các giáo sư khoa Luật tấm tắc khen ngợi. Diễn đàn trường đều gọi anh là “tài tử”.

Cô dừng một chút, rồi thong thả bổ sung: “Lần trước ở Atlas, chẳng phải tài tử của chúng ta cũng vì thầm yêu mà đau đầu sao.”

Ý chỉ lần trước Tần Tri Dự uống ba ly rượu mà không chịu trả lời câu hỏi.

Hai người cứ lời qua tiếng lại, thăm dò lẫn nhau như vậy. Sự mập mờ và thấp thỏm suốt một tháng trong khoảnh khắc đối mắt dường bị phóng đại vô hạn.

Cao thủ gặp cao thủ, ngang tài ngang sức.

Tần Tri Dự hơi lùi lại, giọng khàn khàn: “Năm nay… chắc là tháng Năm? Tôi từng thấy cậu ở sân bóng rổ trường cấp ba Kinh Cảng.”

Tình thế lập tức đảo chiều.

Nghe xong câu đó, tim của Nguyễn Vụ như muốn ngừng đập, cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Có khi nhận nhầm người rồi chăng.”

“Không thể nhầm, chính là cậu. Vậy người cậu thầm thích là học sinh trường chúng tôi à?”

Cô không trả lời, ngược lại hỏi lại: “Thế cô gái khiến cậu day dứt cũng học ở trường cậu sao?”

Tần Tri Dự nghiêng đầu nhìn cô, không đáp, chỉ mỉm cười.

Bầu không khí trong tích tắc bị phá vỡ.

“Đi thôi!” Trương Nam dựa vào thân xe gọi lớn.

Thư Diểu vẫy tay, “Đi ăn khuya nào~~”

Tần Tri Dự và Nguyễn Vụ cùng đứng dậy, rời khỏi khán đài.

Ở phía dưới, Thư Diểu nhìn hai người bước đi đều nhịp, liền lấy điện thoại ra muốn chụp một bức.

“Tách” một tiếng, đèn flash sáng lên, Tần Tri Dự và Nguyễn Vụ đồng thời quay sang nhìn về phía ống kính.

Trong bức ảnh, ánh đèn vàng mờ chiếu lên người họ, Nguyễn Vụ ngơ ngác nhìn vào máy ảnh, còn Tần Tri Dự thì mặt hơi đơ và nhíu mày. Hai người đứng rất gần nhau, áo hoodie trắng nổi bật trên nền đêm đen cùng ánh trăng sáng.

Thư Diểu rụt cổ, ngượng ngùng nhìn hai người: “Lỗi kỹ thuật, lỗi kỹ thuật mà…”

Nguyễn Vụ liếc cô một cái như cảnh cáo. Thư Diểu hôm nay rõ ràng quá mức, Tần Tri Dự đâu phải kẻ ngốc. Cứ thế này, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

Trên đường về vẫn là Tần Tri Dự lái xe, Nguyễn Vụ vì tránh điều tiếng nên gần như ngay khi anh mở cửa ghế lái, cô đã chui vào hàng ghế sau.

Tần Tri Dự nhìn cô qua gương chiếu hậu, nửa cười nửa không.

Rồi lại trèo ra khỏi ghế lái, ném chìa khóa xe cho Phó Thanh Doãn: “Cậu lái đi, tôi ra ghế sau.”

Màn đổi xế khiến Nguyễn Vụ tròn mắt kinh ngạc.

Trương Nam không nói hai lời, lập tức leo lên ghế phụ, anh nhất quyết không chịu ngồi ghế sau.

Khổ nhất là Thư Diểu, Tần Tri Dự và Nguyễn Vụ đều ngồi sát cửa sổ, để lại cô chen chúc ở giữa, mặt mày khổ sở.

Phó Thanh Doãn lái xe ổn định mà nhanh chóng, Nguyễn Vụ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần, bất giác thấy quen thuộc.

Thư Diểu vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Á á á sao anh biết em muốn ăn hoành thánh nhân thịt ở con hẻm kia vậy!!! Anh là giun trong bụng em à?!”

Phó Thanh Doãn cười khẩy: “Chí khí lớn thật.”

Hẻm? Là con hẻm mà cô đang nghĩ tới sao?

Xe dừng lại ở đầu hẻm, Nguyễn Vụ bước xuống, thấy cây tầm gửi trong hẻm liền xác định.

“Ở đây có quán hoành thánh à?” Cô nghi hoặc hỏi.

Thư Diểu giải thích: “Có mà, chỉ mở buổi tối, mở mười mấy năm rồi. Ngon lắm! Vỏ mỏng nhân đầy! Đi đi, đưa cậu đi ăn thử.”

Quán hoành thánh nằm ngay đầu hẻm, khó trách Nguyễn Vụ tới bao nhiêu lần cũng không chú ý, vì quán không có biển hiệu, ban ngày còn đóng cửa.

Trong quán chỉ có một đôi vợ chồng già lưng còng và tóc bạc đang tất bật dưới ánh đèn mờ mờ, trong quán chỉ có vài chiếc bàn, đơn sơ nhưng sạch sẽ.

“Lâu rồi mới thấy mấy đứa quay lại.”

“Bà Triệu ơi, cho bọn cháu mỗi người một tô hoành thánh nhân thịt nhé!” Trương Nam gọi lớn.

Năm người chen chúc ngồi một bàn, hoành thánh rất nhanh được mang lên.

Tô sứ trắng đầy ắp hoành thánh, viên nào viên nấy căng tròn. Nguyễn Vụ múc một cái, thổi thổi rồi bỏ vào miệng, hương vị tươi ngon. Cô nhét nguyên cái vào, nước súp trào ra chạm vào phần mềm trong miệng, nóng đến giật mình. Thư Diểu nhắc cô ăn chậm thôi.

Tần Tri Dự đột nhiên đứng dậy ra ngoài, lát sau quay lại tay cầm năm chai nước. Mỗi người một chai, đến lượt Nguyễn Vụ, anh nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cô: “Ăn từ từ thôi.”

Nguyễn Vụ cúi đầu ăn hoành thánh, mơ hồ đáp một tiếng.

Khi thanh toán, Nguyễn Vụ tranh phần trả tiền: “Mình về Kinh Cảng lâu vậy rồi, còn chưa mời mọi người bữa nào.”

Trương Nam không để tâm lắm: “Mai em còn chạy thoát được chắc?”

Nguyễn Vụ phản ứng cực nhanh, hiểu rằng họ coi cô là người trong nhóm rồi, liền cười: “Mai đảm bảo cho anh Nam ăn no!”

“Đừng lo mỗi anh Nam của cậu, anh Tần với anh Phó không lo à?” Tần Tri Dự liền tiếp lời.

Thư Diểu không phục: “Còn mình thì sao!”

Phó Thanh Doãn nói: “Em ăn khỏe thế, nếu làm Nguyễn Vụ sạt nghiệp thì sao?”

Nguyễn Vụ vừa đi vừa nói: “Tôi không có gì nhiều, chỉ có tiền nhiều.”

Nghĩ một lát lại nói tiếp: “Có thể không bằng Tần Tri Dự, nhưng không khiến tôi sạt nghiệp được đâu.”

Thư Diểu lắc đầu: “Không không không, Nguyễn Nguyễn, trong năm đứa chúng ta, người giàu nhất không phải Nhị ca đâu.”

“Ai vậy?”

Thư Diểu chỉ vào Phó Thanh Doãn: “Tên tư bản ác độc kia kìa, cả nghìn tỷ tài sản đang chờ thừa kế đó.”

Nguyễn Vụ hiểu ra, thì ra là thế, bảo sao Phó Thanh Doãn lại học tài chính.

*

Trên xe.

Trương Nam vừa nghe nhạc vừa lắc người: “Sáng mai tám giờ tập hợp nhé mọi người, lái xe đến Khúc Hải cũng mất gần hai tiếng, vất vả cho em Nguyễn làm hướng dẫn viên rồi.”

Quảng cáo 

“Chiều mai có về lại không?” Thư Diểu hỏi.

“Hả?” Trương Nam không nghe rõ.

“Không phải ngày kia đi Ninh An sao, nên em hỏi có về Kinh Cảng không đấy, đồ ngốc!”

Đúng là câu hỏi hay, Trương Nam quay sang nhìn Tần Tri Dự và Phó Thanh Doãn, hai nhà tài trợ lớn cho chuyến đi này.

“Ý hai vị thế nào?”

Phó Thanh Doãn gõ ngón tay trên đùi không ngừng: “Ngồi tàu cao tốc, gửi xe ở ga, rồi từ Khúc Hải bay thẳng đi Ninh An. Lúc về thì bay từ Ma Đô về Khúc Hải, xuống sân bay đi tàu điện đến ga cao tốc là được.”

Trương Nam sốc: “Đến cả tiền bắt taxi đến ga cao tốc mà cậu cũng không chịu bỏ à?”

Phó Thanh Doãn ngắn gọn: “Tiền phải tiêu đúng chỗ.”

“Bảo sao cậu lại giàu.” Trương Nam hoàn toàn khuất phục.

“Vậy thì thu xếp đồ đạc đi, sáng mai gặp nhau ở cổng, chúng tôi sẽ đến đón hai người.”

*

Nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Vụ dùng vân tay mở cửa về nhà, thấy Nguyễn Minh Gia vẫn ngồi trên sofa: “Bố còn chưa ngủ à?”

Nguyễn Minh Gia hắng giọng: “Trời nóng quá, bố không ngủ được.”

Trời lạnh muốn chết thì có, bố lại bảo nóng.

Nguyễn Vụ nghĩ chắc do bố già rồi, cảm giác không chuẩn, “Vậy con lên ngủ trước đây.”

“Này, đợi đã.” Nguyễn Minh Gia gọi cô lại, “Mai mấy giờ các con đi?”

“Tám giờ ạ.”

“Vậy con mau đi ngủ đi, sắp mười một giờ rồi đó.”

Nguyễn Vụ khó hiểu, cau mày nhìn bố.

Nguyễn Minh Gia có chút không tự nhiên, dụi dụi mắt: “Bố hóng mát chút rồi ngủ, con lên phòng đi.”

     

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK