Cố Vân Sương nói Ninh Tử Hàn giống như kiểu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Ninh Tử Hàn lại cười cười nói,“Ta đây là phu thê trong mắt hóa Phan An.(*)”
(*) “Cái chỗ mà phu thê trong mắt hóa Phan An ấy. Bản gốc là hóa Tây Thi a, ý là trong mắt mình thì người yêu của mình là đẹp nhất, đẹp như Tây Thi. Nhưng tại ở đây là đam mĩ, người yêu là nam nên mới để là Phan An, Phan An là một người nổi tiếng rất đẹp trai trong lịch sử”. Trích lời bạn Yến Tử Phi. Cảm ơn bạn Yến Tử Phi đã giúp đỡ mình đoạn này, cảm ơn bạn rất nhiều.
Nghĩ nghĩ, Ninh Tử Hàn lại nói “Vân Sương, về sau mỗi ngày ngươi đều nấu cơm cho ta đi. Mấy món ngự trù làm ta đã ăn chán rồi.”
Cố Vân Sương mỉm cười nhìn hắn nói,“Ngự trù có nhiều đồ ăn ngon như vậy mà ngươi còn ăn chán, ta cũng chỉ là làm mấy món bình thường, có thể ngươi ăn được vài ngày rồi sẽ không muốn ăn nữa.”
Ninh Tử Hàn nhẹ nhàng cười nói,“Ngươi làm cơm, ta làm sao chán được? Làm sao bỏ được?”
Cố Vân Sương cảm thấy không khí này lại có điểm quỷ dị, vội vàng chuyển đề tài nói,“Có khi mẫu hậu cũng chưa ăn cơm trưa nhỉ, đợi lát nữa ta làm một ít đem qua cho bà, tuy rằng không ngon lắm, nhưng cũng có thể mời mẫu hậu nếm thử một chút.”
“Hảo a, vậy ta xem ngươi làm, mẫu hậu nhất định rất muốn biết mùi vị cơm ngươi nấu.” Ninh Tử Hàn vừa ăn vừa nói.
Cố Vân Sương ở bên cạnh rót cho hắn một ly trà, nói,“Ăn chậm một chút, cũng không có ai tranh ăn của ngươi đâu, cẩn thận nghẹn.”
“Biết không? Khắp thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có mình ngươi dám nói chuyện với ta như vậy.”
Tay cầm đũa của Cố Vân Sương đột nhiên khựng lại. Ánh mắt chuyến đến mặt Ninh Tử Hàn, lẳng lặng nhìn hắn.
Ninh Tử Hàn cũng giương mắt nhìn y, sau đó buông đũa xuống, cầm thật chặt tay Cố Vân Sương, nhẹ nhàng nói,“Nhưng là, ta thích.”
Thời điểm Ninh Tử Hàn nói những lời này, Cố Vân Sương thấy trong mắt hắn ánh lên niềm say mê tuyệt đẹp, không biết thế nào lại đột nhiên có một loại xúc động rất muốn hôn người trước mắt này. Nghĩ như vậy, y cũng liền làm như vậy. Phúc lợi tìm đến cửa, Ninh Tử Hàn như thế nào lại không muốn, thời điểm Cố Vân Sương ý thức được thì chính mình đã cũng với Ninh Tử Hàn miệng lưỡi giao triền rồi.
Sau khi nụ hôn dài chấm dứt, Ninh Tử lạnh giọng âm ám ách nói,“Ngươi châm lửa, ngươi phải tới chịu trách nhiệm.”
Cố Vân Sương đẩy Ninh Tử Hàn ra,“Ngươi không phải đang giữa ban ngày ban mặt mà muốn tuyên dâm chứ.”
Ninh Tử Hàn vừa thấy vẻ mặt này của Cố Vân Sương liền biết bây giờ tuyệt đối là không thể được, vậy đợi tới buổi tối rồi nói sau đi.
Cố Vân Sương tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt Ninh Tử Hàn biến hóa không ngừng, xoay người nói,“Ngươi tự đi dập lửa đi cho ta, ta đi chuẩn bị cơm trưa cho mẫu hậu.”
Ninh Tử Hàn đau khổ đi thông thất tắm rửa, dập tắt dục hỏa vừa bị khơi ra, sau đó đến tiểu phòng bếp của Vị Ương cung.
Thời điểm tới tiểu phòng bếp, Cố Vân Sương còn đang thái rau, Ninh Tử Hàn từ sau lưng nhẹ nhàng ôm chặt Cố Vân Sương, cằm đặt lên vai y.
Cố Vân Sương nhìn hắn bày ra bộ dáng trẻ con như thế này, đành thở dài, bất đắc dĩ nói,“Ngươi cứ như vậy ta thái rau kiểu gì a, sẽ làm ngươi bị thương.”
“Không sao, ta nguyện ý bị thương bởi ngươi.”
“Có khi còn có thể làm ta bị thương.”
Ninh Tử Hàn vừa nghe thế liền lập tức buông tay ra ngay, nói,“Vậy ta ở bên cạnh nhìn ngươi thái nhé. Cẩn thận một chút, đừng để bị thương. Ta sẽ đau lòng.”
Cố Vân Sương mặt hơi hơi đỏ hồng,“Ta là người luyện võ, có khi nào lại vô dụng như vậy, thái đồ ăn mà còn để cắt vào tay sao.”
Nhìn Cố Vân Sương dùng dao thuần thục, Ninh Tử Hàn trong lòng thầm nghĩ, có được thê tử như thế này thì còn cầu mong gì hơn nữa.
Kế tiếp bắt đầu trình tự làm việc đâu vào đấy, Ninh Tử Hàn vẫn ở bên cạnh nhìn, Cố Vân Sương xoay người nói,“Hoàng Thượng hôm nay nhàn thế sao, không cần đi phê tấu chương sao?”
Ninh Tử Hàn mỉm cười,“Ngươi quan trọng hơn so với triều chính.”
Cứ thế cho đến khi làm xong bữa cơm này thì cũng đã quá trưa, Cố Vân Sương vội vàng lôi kéo Ninh Tử Hàn đi ngay, ngay cả xe liễn cũng không có gọi tới, y sợ Thái Hậu đã dùng bữa rồi.
Ninh Tử Hàn nhìn bộ dạng vội vã của y liền thấy có chút buồn cười, Cố Vân Sương trước giờ vẫn thực bình tĩnh a, nhưng một Cố Vân Sương dễ thay đổi như vậy lại khiến hắn càng nhìn càng thích. “Ngươi chậm một chút, vừa nãy ta đã sai người đi thông báo cho mẫu hậu biết rồi, nói bà trước giữa trưa thì đừng truyền lệnh dùng bữa.”
Cố Vân Sương nghe thấy những lời này thì bước chân mới dần chậm lại. May mà Kiến Ninh cung cách Vị Ương cung cũng không xa nên thời điểm tới nơi thức ăn vẫn còn nóng.
Thái Hậu vẫn ôn hoà ngồi ở ghế trên như vậy, nhưng Cố Vân Sương cùng Ninh Tử Hàn đều thấy được Thái Hậu rất tiều tụy,chứng tỏ chuyện Điệp phi giả có thai đối với chuyện Thái Hậu luôn muốn ôm tôn tử thật là một đả kích không nhỏ. Tay Cố Vân Sương bất giác sờ lên bụng mình, nam tử mang thai vốn không dễ, huống chi mình ở trên chiến trường đã chịu nhiều thương tích, không biết lúc nào mới có thể thỏa mãn được nguyện vọng này của Thái Hậu. Vốn Hoàng gia là nơi không thiếu trẻ con, nhưng lại vì mình mà làm cho người yêu tôn tử như này phải khó chịu, nghĩ đến đây Cố Vân Sương đột nhiên cảm thấy mình thực có lỗi với Ninh Tử Hàn cùng Ôn Khê Thái Hậu.
Ninh Tử Hàn đương nhiên cũng thấy Thái Hậu tiều tụy, ánh mắt hắn liền khẽ liếc tới Cố Vân Sương, hắn biết Cố Vân Sương đang tự trách cùng áy náy, đành phải cầm tay y, vô thanh nói,“Không sao. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ có hài tử thôi mà.”
Thái Hậu đã cầm đũa lên nếm thử món sườn xào chua ngọt, hương vị thực không bằng được mấy món bình thường hay ăn nhưng lại mang cảm giác của gia đình. Thật giống mấy món hồi xưa mẫu thân thường làm. Mẹ đẻ của Ôn khê Thái Hậu chỉ là một nữ tử bình dân, lúc đó nhân duyên tốt nên liền gả cho tể tướng Ôn Hoài Viễn, mẫu thân bà làm cơm rất ngon, cùng phụ thân quan hệ cũng rất tốt, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, khi Ôn Khê Thái Hậu được mười ba tuổi thì qua đời, phụ thân bà tương tư thành bệnh, ngay khi bà vừa xuất giá thì người cũng đi theo mẫu thân bà luôn.
Nếm được thức ăn tuy bình dân nhưng lại rất có hương vị gia đình kia, Thái Hậu hốc mắt đỏ hồng, nàng biết một khi người mình yêu mất sớm thì người còn lại sẽ phải trải qua đau đớn như thế nào, ánh mắt Ôn Khê Thái Hậu liền đảo qua thân hình đơn bạc của Cố Vân Sương, lại nhìn đến Ninh Tử Hàn, chỉ mong đứa con trai này của mình sẽ không giống phụ thân mình phải chịu đau đớn khi mất đi người mà mình yêu nhất. Đương nhiên, kiếp trước Ninh Tử Hàn đã phải chịu loại tra tấn này ba mươi năm, khổ sở trong đó chỉ sợ người ngoài không thể hiểu được.
Nhìn thấy biểu tình của Thái Hậu, Cố Vân Sương lại cho rằng chính mình nấu khó ăn, vội vàng hỏi,“Mẫu hậu, thần làm đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài sao?” Cố Vân Sương sớm đã đem Thái Hậu trở thành mẫu thân của mình, ý kiến của Thái Hậu đương nhiên là vô cùng trọng yếu.
Nghe thấy Cố Vân Sương nói vậy, Thái Hậu lắc lắc đầu, buồn rầu nói,“Ăn rất ngon, chỉ là mẫu hậu nhớ tới chuyện trước kia mà thôi.”
Cố Vân Sương có chút buồn bã, chính mình làm tiệc rượu gợi lên chuyện thương tâm của Ninh Tử Hàn, chính mình làm cơm lại khiến Thái Hậu đỏ ánh mắt. Bất quá Cố Vân Sương vẫn cười nói với Thái Hậu,“Mẫu hậu không ghét bỏ là tốt rồi.”
Thời điểm từ chỗ Thái Hậu về, Ninh Tử Hàn liền đi Ngự Thư phòng phê tấu chương, nhưng chưa được một nén nhang thì An Hỉ đã đến báo nói có Cố tướng quân cầu kiến.
Ninh Tử Hàn nhướn mày, đây chính là nhạc phụ của mình a, phải hảo hảo chiêu đãi.
Thời điểm Cố Lâm bước vào, Ninh Tử Hàn liền thấy rõ rệt sắc mặt mệt mỏi của Cố Lâm. Trong lòng đột nhiên có chút dự cảm không lành. Cố Lâm vừa muốn quỳ xuống liền được Ninh Tử Hàn tiếp lên,“Cố khanh cùng trẫm là người một nhà, không cần dùng chút nghi thức xã giao này.” Sau đó Ninh Tử Hàn lại mời Cố Lâm ngồi rồi mới hỏi,“Cố khanh vào trong cung là vì gia sự hay là vì quốc sự?”
Không nghĩ tới Cố Lâm trực tiếp đứng lên nói,“Khải tấu Hoàng Thượng, hôm nay tướng quân biên quan thủ thành Lương Thành đã đi tám trăm dặm để khẩn cấp đến báo, Bắc bang đột nhiên tấn công biên cảnh.”
“Cái gì? Phương bắc khởi chiến?” Ninh Tử Hàn kinh hãi, hắn vẫn biết người Bắc bang không thành thật, nhưng không nghĩ tới bọn họ đã đến xâm chiếm nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, Ninh Tử Hàn nhíu mày,“Bắc bang có bao nhiêu nhân lực?”
“Hồi Hoàng Thượng, theo như báo cáo thống kê chưa được chính xác lắm thì có khoảng hai mươi vạn.”
Nghe Cố Lâm nói xong, thần sắc Ninh Tử Hàn càng thêm nghiêm túc,“Quân trấn thủ biên quan của ta cùng lắm cũng chỉ có mười vạn, Bắc bang thế nhưng lần này lại xuất ra nhiều binh mã đến vậy.”
Cố Lâm càng thêm tức giận nói,“Bọn người Bắc Man này ỷ có nhiều người, ở Minh thành đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào không làm.”
Sắc mặt Ninh Tử Hàn nháy mắt băng lãnh, vung tay áo làm rơi mấy thượng tấu chương, lạnh lùng nói,“Thật không đem con dân Đại Hạ ta cùng trẫm để vào mắt mà.”
Cố Lâm vừa nghe lời này vội vàng quỳ xuống nói,“Hoàng Thượng, Bắc bang không quan tâm đến đạo nghĩa mà phạm vào biên cảnh của ta, thần thỉnh mệnh mang binh xuất chinh, viện trợ thủ quân.”
Ninh Tử Hàn cũng biết, người Bắc bang quỷ kế đa đoan, nếu muốn thắng trận này, thế nào cũng phải để cho Cố Lâm xuất mã.
“Được, trẫm hiện tại liền lệnh cho ngươi vi chinh Bắc Nguyên soái, ngày mai ở thao trường chọn lấy mười vạn binh, chuẩn bị lương thảo, đại quân ba ngày sau xuất phát.”
“Vi thần tạ Hoàng Thượng, chỉ là vi thần còn có một chuyện muốn nhờ.”
“Nói đi.”
“Vi thần hi vọng Hoàng Thượng đừng đem chuyện vi thần xuất chinh nói cho Hoàng Hậu nương nương, thần không muốn khiến Hoàng Hậu nương nương lại vì vi thần mà lo lắng.”
Ninh Tử cười khổ một tiếng, giấu ư, có thể giấu được sao. Đó là Cố Vân Sương a. Nhưng Ninh Tử Hàn vẫn nói một tiếng chuẩn tấu.
Sau khi Cố Lâm về, Ninh Tử Hàn bắt đầu vỗ vỗ trán, Bắc bang xâm phạm biên giới, nhất định là đã tâm huyết dâng trào. Ở mặt ngoài là hai mươi vạn đại quân, nhưng quân số viện trợ sau lưng cũng không rõ ràng, huống chi người Bắc bang rất ti bỉ hay thay đổi, năm đó Tam thúc chính là chết ở trong tay người Bắc bang, Tam Hoàng thúc dụng binh cũng giống như Cố Lâm vậy, lúc này đây, cho dù là Cố Lâm cũng sẽ không thể đánh trăm trận trăm thắng được. Huống chi, Cố Lâm còn là phụ thân ruột của Cố Vân Sương, một khi có vấn đề gì, mình biết ăn nói thế nào với Vân Sương a. Ninh Tử Hàn biết Cố Vân Sương là người biết lo cho đại cuộc, y lo cho dân chúng quốc gia còn hơn cả sinh mệnh chính mình. Cho dù Cố Lâm có chết trận trên sa trường, y cũng sẽ không một câu oán trách, nhưng một Cố Vân Sương cứ luôn giấu mọi chuyện ở trong lòng như vậy mới càng làm cho Ninh Tử Hàn lo lắng cùng đau lòng. Ninh Tử Hàn cũng biết chuyện này lừa không được bao lâu, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, có thể giấu được bao lâu thì cứ giấu đi.
Tối đó, Ninh Tử Hàn vẫn như cũ cùng Cố Vân Sương dùng bữa, cùng nhau ngủ, đương nhiên chỉ là ngủ đơn thuần. Nhưng Cố Vân Sương vẫn nhìn ra Ninh Tử Hàn đang không yên lòng. Cố Vân Sương biết, hôm nay Ninh Tử Hàn thượng triều nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó rồi, hơn nữa này vấn đề này không hề nhỏ. Nhưng mình dù sao cũng chỉ là người của hậu cung, những lời này tốt nhất không nên hỏi nhiều, y cũng chỉ có thể trấn an Ninh Tử Hàn không cần lo lắng, hết thảy đều sẽ qua đi mà thôi.