Tô Hoàn cùng An Thanh kinh ngạc mở to hai mắt, “Ức vãng tích” này quả thực không phải một loài hoa tầm thường.
Tô Hoàn nhanh chóng hái hoa “Ức vãng tích” xuống, bằng tốc độ nhanh nhất hòa vào nước cho Cố Vân Sương ăn vào.
Hoa này thật thần kỳ, sau khi Cố Vân Sương ăn, miệng vết thương trên người y đều nhanh chóng khép lại, chỉ cần thời gian một nén nhang, vết thương nơi vai trái của Cố Vân Sương cư nhiên biến mất không thấy dấu vết. Ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Qua thật lâu sau, Cố Vân Sương bắt đầu mờ mịt tỉnh lại.
Tô Hoàn thấy y tỉnh, liền vội vàng chạy lại bắt mạch cho y, phát hiện thất tâm cổ đã không còn, hiệu quả của thuốc dưỡng thai cũng đã phát huy, Tô Hoàn cười cười, thật là may mắn, này coi như là trong họa có phúc đi.
Sau khi Cố Vân Sương tỉnh lại, y thấy Tô Hoàn ở bên cạnh mình, vì bị thất tâm cổ mê hoặc lâu như vậy nên đầu óc Cố Vân Sương còn chưa kịp tỉnh táo.
Y ngây ngốc nhìn Tô Hoàn bắt mạch cho mình, cho đến khi thấy Tô Hoàn như trút được gánh nặng mà thở phào một cái, Cố Vân Sương mới hơi giương đôi môi khô khốc lên rồi chậm rãi hỏi,“Tô Hoàn, ta bị làm sao? Hoàng Thượng đâu?”
Tô Hoàn ngẩn người, không biết nên giải thích như nào cho Cố Vân Sương hiểu, chỉ có thể dùng từ ngữ ngắn gọn nhất để nói cho y “Nương nương ngài trúng thất tâm cổ. Vừa rồi động thai khí.”
Cố Vân Sương chau mày,“Thất tâm cổ mê hoặc tâm trí người, ta đây có phải đã làm ra chuyện gì không tốt không?”
Tô Hoàn suy nghĩ thật lâu, sau đó lại thở dài, mà thôi, tóm lại là vẫn phải nói,“Nương nương ngài đâm Hoàng Thượng bị thương.”
Cố Vân Sương mở to hai mắt, trên mặt tràn ngập vẻ không tin, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay,“Ngươi nói cái gì?”
Tô Hoàn gật gật đầu,“Là thật, ngài bị thất tâm cổ mê hoặc tâm trí, đâm Hoàng Thượng bị thương, Hoàng Thượng hiện tại sinh tử không rõ.”
Cố Vân Sương ngay lập tức xốc chăn che trên người ra, ngay cả giày cũng không kịp xỏ mà chạy ngay về phía Dưỡng Tâm điện.
Thời điểm y đến Dưỡng Tâm điệnliền bị thị vệ ngăn cản,“Hoàng hậu nương nương, ngài hiện tại không thể đi vào.”
Cố Vân Sương nheo mắt,“Tránh ra, bằng không đừng trách bản cung không khách khí.”
Đám thị vệ vẫn là không chịu tránh ra, hắn đã tận mắt chứng kiến cảnh hoàng hậu đâm Hoàng Thượng, bây giờ sao có thể để cho y đi vào.
Cố Vân Sương vận khí, dùng nội lực đánh thị vệ kia một chưởng, tên thị vệ này cũng chỉ là thị vệ bình thường, đương nhiên chịu không nổi một chưởng này.
Cố Vân Sương đẩy cửa ra xông vào, trong Dưỡng Tâm điện tất cả đều là Ngự y, lúc này đều quay đầu lại nhìn Cố Vân Sương, trên mặt là biểu tình đề phòng.
Cố Vân Sương lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía bên giường, tốc độ của y đột nhiên chậm lại, y đi từng bước một hướng tới giường Ninh Tử Hàn.
Chỉ có chút đường, nhưng Cố Vân Sương lại đi thật lâu, đợi đến khi nhìn thấy sắc mặt Ninh Tử Hàn cơ hồ không còn tí khí huyết, một người chưa bao giờ khóc như y lại đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút cay cay, y tiến lên nắm lấy bàn tay Ninh Tử Hàn với những khớp xương rõ ràng kia lên, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của hắn, Cố Vân Sương mới cảm giác được một chút an tâm.
Thái y thấy Cố Vân Sương thì biểu tình của họ đều có chút hoảng sợ, hoàng cung luôn không thiếu mấy người truyền lại tin tức, bất luận là chân tướng hoặc là đồn đãi đều sẽ được truyền lại, huống chi lại là chuyện hoàng hậu ám sát Hoàng Thượng khiến người nghe kinh sợ như vậy. Mấy thái y này đương nhiên cũng biết nguyên nhân Hoàng Thượng bị thương.
Cố Vân Sương dùng bàn tay còn lại lau sơ qua mồ hôi trên trán Ninh Tử Hàn, sau đó quay đầu lại hỏi vài vị thái y,“Hoàng Thượng thế nào rồi?”
Đợi đến lúc này khi mở miệng nói chuyện, Cố Vân Sương mới ý thức được bản thân mình giờ phút này thanh âm khàn ra sao.
Đầu tiên là Vương Lạc Vương thái y nói,“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, kiếm phong đâm vào rất sâu, bất quá tim Hoàng Thượng so với người thường lại lệch một chút về bên phải, thế nên bây giờ mới có thể thoát khỏi sinh mệnh nguy hiểm. Bất quá, Hoàng Thượng lần này là nguyên khí đại thương, khả năng sẽ lưu lại một chút di chứng tương đối khó xử lí.”
Nghe xong lời bẩm báo của Vương Lạc, tâm Cố Vân Sương hơi hơi được buông lỏng, y quay đầu nhìn Ninh Tử Hàn, thật may mắn, ngươi không bị nguy hiểm tính mạng.
Vương Lạc nói tiếp,“Nương nương yên tâm, thần dùng hết một thân y thuật này, cũng chắc chắn sẽ giữ được chu toàn cho Hoàng Thượng.”
Cố Vân Sương gật gật đầu,“Các ngươi trước tiên lui xuống đi kê đơn đi.”
Ngự y rất nhanh đều lui xuống, An Hỉ cũng biết thần trí Cố Vân Sương nhất định là đã khôi phục, liền cũng mang theo mấy người hầu hạ kia lui xuống.
Chỉ mười lăm phút sau, Dưỡng Tâm điện to như vậy cũng chỉ còn lại Cố Vân Sương và Ninh Tử Hàn.
Cố Vân Sương ngồi ở bên giường, nhìn mặt mày Ninh Tử Hàn tái nhợt, thần sắc xanh xao, lông mi dày đậm vẫn khép chặt trên mắt, tâm y bỗng dưng liền đau.
Cố Vân Sương cúi đầu,“Ta sao lại thương tổn ngươi chứ, ta sao có thể thương tổn ngươi chứ?” Một lần lại một lần lặp lại câu nói này, cứ như vậy lặp lại.
Trong mắt Cố Vân Sương đều là bi thương cùng thống khổ, còn có hối hận thật sâu.
“Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, ngươi tỉnh lại đi có được không, thương tổn Hoàng Thượng là tội danh gì nhỉ? Ngươi đứng lên giáng tội cho ta đi có được hay không?”
Đáng tiếc, trả lời lại y lại chỉ có sự trầm mặc, tại Dưỡng Tâm điện to như vậy, sự trầm mặc này thật khiến Cố Vân Sương có cảm giác kinh hoảng, một cảm giác sợ hãi chưa từng có, thật giống như chỉ có một mình mình đi lại trong bóng tối vô biên, chung quanh không có một chút thanh âm, tìm không thấy đường ra, chỉ có lòng tràn đầy mờ mịt cùng thấp thỏm lo âu.
Cố Vân Sương nhìn chằm chằm Ninh Tử Hàn, y không muốn bỏ qua bất kì động thái nào trên mặt hắn, một lần lại một lần nói thực xin lỗi, một lần lại một lần tự trách.
Ninh Tử Hàn phảng phất như lâm vào mộng cảnh, một mộng cảnh khiến người ta không thể thoát ra, thật giống như đang ở Diêm Vương điện, hóa ra chính mình cuối cùng cũng về âm tào địa phủ, trùng sinh chỉ là phù dung sớm nở tối tàn thôi sao?
Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc của Cố Vân Sương,“Thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Một lần lại một lần lặp lại, có chút khàn khàn, có chút nghẹn ngào.
Ninh Tử Hàn mở to mắt, hắn đã hôn mê một ngày một đêm, thời gian dài chìm vào bóng tối khiến hắn không thể thích ứng kịp với ánh sáng tươi đẹp sau giờ ngọ, mê mê mang mang thấy không rõ cảnh tượng trước mắt, Ninh Tử Hàn liền vội vàng dùng cánh tay che đi ánh nắng.
Đợi đến khi mắt đã quen dần vs ánh sáng, Ninh Tử Hàn mới nhìn rõ thấy bên giường mình đang có một người nằm sấp ở đó, hắn kinh ngạc mở to hai mắt, Ninh Tử Hàn có cảm giác nhất định hắn đã xuất hiện ảo giác rồi.
Cố Vân Sương ngủ không sâu nên chỉ cần một chút động tĩnh thôi là sẽ khiến y tỉnh lại, y ngồi thằng dậy nhìn Ninh Tử Hàn đã tỉnh, trong nháy mắt ánh mắt y đã có sức sống, kinh hỉ nói,“Ngươi rốt cuộc đã tỉnh!”
Ninh Tử Hàn lúc này mới ý thức được Cố Vân Sương đang nằm bên người hắn, mà trong mắt y cũng hiện ra là y – Vân Sương đã khôi phục bình thường. Bất chấp miệng vết thương trên người, Ninh Tử Hàn liền một phen ôm chầm lấy Cố Vân Sương,“Quá tốt! Thật sự là quá tốt!”
Cố Vân Sương hơi đẩy hắn ra một chút,“Vết thương của ngươi còn chưa khỏi, đừng nháo, cẩn thận miệng vết thương lại nứt ra.”
Ninh Tử Hàn biết nghe lời buông tay ra, Cố Vân Sương liền từ trong lòng hắn lui đi ra ngoài, Ninh Tử Hàn lúc này mới thấy rõ sắc mặt Cố Vân Sương giờ phút này hơi có tái nhợt, cùng quầng thâm dưới mí mắt kia.
Hắn lấy tay chậm rãi xoa hai má Cố Vân Sương,“Khi nào thì tới đây? Sao lại tiều tụy như vậy?”
Cố Vân Sương lắc lắc đầu,“Ta không sao, thế nhưng ngươi ấy, thật là dạo một vòng quanh quỷ môm quan rồi, thực xin lỗi, ta……”
Vừa muốn nói tiếp, Ninh Tử Hàn liền ngắt lời y,“Đừng nói xin lỗi, ngươi nếu thật sự áy náy, vậy đáp ứng ta một việc.”
Cố Vân Sương hơi hơi ngẩn người,“Việc gì?”
Ninh Tử Hàn nhẹ nhàng gạt sợi tóc rối trên trán Vân Sương,“Đáp ứng ta, vĩnh viễn đừng làm bản thân bị thương, vĩnh viễn đừng rời bỏ ta.”
Cố Vân Sương nhích lại gần Ninh Tử Hàn, nhẹ nhàng nói bên tai hắn,“Chỉ cần ngươi còn nguyện ý muốn ta, thì ta sẽ không bao giờ rời bỏ ngươi.”
Ánh mắt Ninh Tử Hàn bắt đầu gian tà,“Ta đương nhiên nguyện ý muốn ngươi, hơn nữa,” Ninh Tử Hàn chậm rãi đè sát vào môi Cố Vân Sương, trên môi y trộm hôn một cái,“Ta hiện tại liền muốn ngươi.”
Nói xong, hắn thấy mặt Cố Vân Sương hơi hồng.
Không đợi Cố Vân Sương nói gì cả, Ninh Tử Hàn liền ôm chầm lấy Cố Vân Sương, trong lòng bắt đầu nóng như lửa. Hôn môi triền miên ngọt ngào, đã đợi lâu như vậy, người trong lòng hắn cuối cùng cũng chân chính quay trở lại
Nụ hôn chấm dứt, Cố Vân Sương suy yếu liền ngã trong lòng Ninh Tử Hàn, lúc này y mới phát hiện, miệng vết thương của Ninh Tử Hàn đã nứt ra, máu đã thấm đỏ trung y của hắn.
Cố Vân Sương hơi hơi nhíu mày,“Đã bảo ngươi đừng nháo, miệng vết thương sẽ nứt ra rồi mà ngươi còn không nghe, ta đi gọi Tô Hoàn.”
Tuy rằng Thái Y viện thái y y thuật đều rất cao minh, nhưng mà không để Tô Hoàn xem bệnh thì Cố Vân Sương vẫn không yên tâm.
Nói xong Cố Vân Sương xuống giường, Ninh Tử Hàn ngượng ngùng sờ sờ mũi,“Này không phải là rất tình thú sao?”
Cố Vân Sương quay đầu lại buồn cười nhìn hắn một cái,“Hiện tại đừng tiếp tục lộn xộn nữa.”
Ninh Tử Hàn gật gật đầu, tuy rằng miệng vết thương nứt ra rất đau, nhưng giờ khắc này Ninh Tử Hàn lại có cảm giác trong lòng vui sướng cực đại, khiến đau này trở nên không hề đau.
Tô Hoàn rất nhanh liền tới, Cố Vân Sương cũng cùng theo Tô Hoàn vào, liền thấy Ninh Tử Hàn tựa vào trụ giường, trong ánh mắt tràn đầy tiếu ý.
Cố Vân Sương đi tới trước mặt Ninh Tử Hàn,“Tô Hoàn đến rồi, để hắn xem vết thương cho ngươi.”
Ninh Tử Hàn ngẩng đầu, môi nhếch lên,“Được.”
Cố Vân Sương đột nhiên có cảm giác, tâm trí người này hình như là giống y chang một tiểu oa nhi.
Nhìn biểu tình ngây ngốc của Vân Sương, Ninh Tử Hàn liền khua khua tay trước mặt y,“Làm sao đấy, bị ngốc rồi hả?”
Tô Hoàn buồn cười nhìn bọn họ ở bên nhau như phu thê bình thường, đột nhiên cảm giác có chút cảm động, trong hậu cung vậy mà lại có thể có một tình yêu thuần khiết như vậy, thật sự là không dễ dàng.
Tô Hoàn đi ra phía trước bắt mạch cho Ninh Tử Hàn, bởi vì lần này Ninh Tử Hàn thụ thương không nhẹ, nên thời gian Tô Hoàn bắt mạch có hơi lâu.
Ninh Tử Hàn ngược lại lại không có cảm giác gì, nhưng mà Cố Vân Sương lại phi thường khẩn trương, bàn tay nắm lấy tay Ninh Tử Hàn còn có một chút run rẩy.
Ninh Tử Hàn quay đầu mỉm cười trấn an y,“Không có việc gì đâu, đừng lo lắng.”
Cố Vân Sương cũng cười lại, nụ cười khuynh thành này, lại một lần nữa làm Ninh tử Hàn mê đắm.
Hai người nhu tình mật ý mãi không dứt, Tô Hoàn đành phải ho nhẹ một tiếng đánh gãy bọn họ,“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương, vết thương của Hoàn Thượng không có thương tổn đến tính mạng, bất quá hàn khí của Vân Sương kiếm tương đối nặng, nếu muốn khỏi hẳn, quả thật có chút khó khăn.”
Nghe được lời này, Ninh Tử Hàn cũng không nói gì thêm, nhưng Cố Vân Sương trên mặt tươi cười lại phút chốc vụt tắt, chau mày hỏi Tô Hoàn,“Không có birjn pháp gì có thể trị tận gốc sao?”
Tô Hoàn nói,“Vi thần không biết có phương pháp gì có thể chống lại hàn khí của Vân Sương kiếm hay không, nhưng hoàng hậu nương nương kiếm của ngài là Vân Sương cao nhân làm ra, có lẽ hắn sẽ có biện pháp.”
Cố Vân Sương thoảng thả lỏng, có hi vọng vẫn còn tốt hơn là không còn hi vọng.