• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu ngươi cứ nhất quyết cho rằng như thế, vậy thì động thủ đi.”

Dứt lời, Ninh Tử Hàn ném táp vũ kiếm trong tay xuống,“Ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.”

–––– ngươi từng vì ta mà chết. Vậy thì kiếp này ta chết trong tay ngươi, coi như là được đền bù lại cho ngươi rồi.

Cố Vân Sương nheo mắt,“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”

Ninh Tử Hàn nhìn chằm chằm Cố Vân Sương thật lâu, đột nhiên cảm thấy mắt có chút chua xót “Ta chưa bao giờ hoài nghi về sự quyết đoán của Cố Vân Sương.”

Cố Vân Sương nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ninh Tử Hàn cười khổ, ta đã lâu rồi không được thấy ngươi tươi cười xinh đẹp như vậy, nhưng khi được ngắm nhìn, lại là lúc ngươi muốn giết ta, đây là sự nhẫn tâm của ngươi, cũng là nỗi bi ai của ta.

Cố Vân Sương rút kiếm, chỉ trong nháy mắt,kiếm của Vân Sương đã đâm vào ngực trái của Ninh Tử Hàn, ngay vị trí trái tim.

Máu từ lồng ngực rỉ ra, nhiễm đỏ vạt áo trước.

Cố Vân Sương trong nháy mắt mở to mắt, giống như có gì đó từ tim mình chảy ra.

Thưc ra Ninh Tử Hàn vẫn đang đánh cược, cược rằng y sẽ không đành lòng, nhưng rõ ràng là lần này hắn đã là kẻ thua cuộc, “Ngươi…… Quả thật là…… Một…… Đường sống…… cũng không lưu.”

Lời nói đứt quãng biểu hiện rằng Ninh Tử Hàn giờ phút này đã rất suy yếu, thị vệ xung quanh lại một lần nữa xông tới, khi An Hỉ đi lấy quần áo về thì liền thấy vết máu trước ngực Hoàng Thượng.

An Hỉ ném quần áo, vội vàng chạy tới,“Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi truyền Thái y.”

Ninh Tử Hàn ngã xuống bên cạnh An Hỉ, thanh âm suy yếu thều thào,“Không cho…… Thương tổn…… Hoàng hậu.”

An Hỉ đã nhìn Ninh Tử Hàn lớn lên từ nhỏ, giờ khắc này cũng đều là đau lòng, một chữ tình này, quả nhiên hại người không ít.“Hoàng Thượng, nô tài biết.”

Ninh Tử Hàn cuối cùng là liếc mắt nhìn Cố Vân Sương, trong mắt đều là bi thương nồng đậm, nhưng rốt cuộc cũng kiên trì được lâu nữa, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Sau khi Ninh Tử Hàn được mang đi, Cố Vân Sương vẫn là sững sờ ở chỗ đó.

“Cố Vân Sương, để mạng lại đi.” Một giọng nữ bén nhọn xé tan bầu không khí truyền đến, táp vũ kiếm bị nàng nhặt lên, bay thẳng đến chỗ Cố Vân Sương đâm tới, mỗi một chiêu thức hạ xuống đều là những đòn sát thủ.

Cố Vân Sương một bên tiếp chiêu thế công sắc bén của người nọ, một bên nhìn chằm chằm người này,“Ngươi chính là Dĩnh Tần.”

Dĩnh Tần cười lạnh một tiếng, táp vũ kiếm trong tay nàng phảng phất như có hồn, Cố Vân Sương chống đỡ bắt đầu khó khăn.

“Cố Vân Sương, thị vệ xung quanh Ngự Hoa viên đều đã theo hoàng đế rồi, hôm nay ta muốn nhìn xem, xem ngươi còn có thể sống mà ra khỏi chỗ này hay không.”

“Ngươi mới là chủ nhân chân chính của táp vũ kiếm.”

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, trừ chủ nhân của táp vũ kiếm, không ai có thể đạt tới cảnh giới người và kiếm hợp nhất như này.

“Đương nhiên, ngươi may mắn được nhìn thấy táp vũ kiếm pháp chân chính, coi như là chết cũng không uổng.”

Cố Vân Sương lạnh lùng cười, vừa muốn vận khí công lên, trong bụng đột nhiên quặn đau một trận, kiếm của Vân Sương rơi xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Dĩnh Tần nắm bắt cơ hội, một kiếm liền đâm vào tim Cố Vân Sương, Cố Vân Sương áp chế cơn đau nhức trong bụng, nỗ lực cầm lấy Vân Sương kiếm, nhưng cũng chỉ có thể làm cho táp vũ kiếm trật mấy tấc mà thôi.

Vị trí vai trái lại một lần nữa bị táp vũ kiếm đâm trúng, Cố Vân Sương rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.

Dĩnh Tần đi đến trước mặt Cố Vân Sương, ngay lúc ả đang định hạ đòn sát thủ cuối cùng thì ám ảnh đột nhiên xuất hiện, chỉ chốc lát sau, hơn hai mươi ảnh vệ đều xông ra.

Ảnh vệ không phải thị vệ bình thường, những người này đều có võ công cao cường, táp vũ kiếm pháp tuy rằng lợi hại, nhưng chung quy lại là hai tay khó địch ;ại bốn tay, cuối cùng cũng rơi vào thế hạ phong.

Lúc này An Thanh cuối cùng cũng tới, hắn nhìn Cố Vân Sương đang hôn mê trên mặt đất, liền vội vàng ôm lấy y chạy về Vị Ương cung, cũng nói với Tiểu Đông Tử,“Nhanh đi truyền thái y.”

Tiểu Đông Tử vội vàng chạy tới Thái Y viện tìm Tô Hoàn.

Ám ảnh cuối cùng cũng áp chế được Dĩnh Tần, vốn dĩ nếu dựa theo địa vị của Dĩnh Tần, thì hẳn là phải áp nhập ả ta vào Tông Nhân phủ, thế nhưng Ninh Tử Hàn đã phế đi hậu cung, Dĩnh Tần đã trở thành dân thường rồi, cho nên cuối cùng đành đem ả tống vào thiên lao.

Tô Hoàn là thái y chuyên dụng do Ninh Tử Hàn ban cho Cố Vân Sương, cho nên Ninh Tử Hàn dù có đang bị thương, Tô Hoàn cũng không bị điều đi Dưỡng Tâm điện.

Tô Hoàn rất nhanh đã tới, dù gì cũng đã là nhìn quen ranh giới sống và chết, cho nên Tô Hoàn cũng hiểu được sắc mặt tái nhợt đáng sợ của Cố Vân Sương.

Tô Hoàn bắt mạch cho y, may mà y chỉ là bị động thai khí, thai nhi trong bụng cũng không có vấn đề gì lớn. Tô hoàn viết mấy toa thuốc dưỡng thai cho Cố Vân Sương rồi sai Tiểu Đông Tử đi bốc thuốc ngay lập tức.

Sau đó Tô Hoàn nhanh chóng xem xét vết thương ở bả vai cho y, hắn nhận ra vết thương lần này cùng lần trước lại vô tình trùng hợp chồng lên nhau.

Mà kỳ quái là, mạch đập của Cố Vân Sương đột nhiên trở nên hỗn loạn, thất tâm cổ trong cơ thể y hình như đang vô cùng không an phận, Tô Hoàn chuẩn bị tiến hành châm cho Cố Vân Sương, thời điểm vừa mới định châm, Cố Vân Sương bỗng nhiên nhoài tay ra ngoài một chút, sau đó gọi to một tiếng “Tử Hàn……”

Tô Hoàn kinh ngạc mở to hai mắt, cho rằng Cố Vân Sương sắp tỉnh lại, nhưng cuối cùng sau khi nói xong câu này, y lại nặng nề thiếp đi.

Lúc này Tô hoàn tinh mắt phát hiện bên tay phải Cố Vân Sương đưa ra một cái chuông, thoạt nhìn chắc là do vừa nãy y vung tay nên nó rơi ra, Tô Hoàn quan sát cái chuông kia một lúc lâu, lại cầm lên lắc lắc, biểu tình đột nhiên thay đổi.

Vì muốn Cố Vân Sương giải được độc, Tô Hoàn gần đây nghiên cứu rất nhiều về “Ức vãng tích”.

Trong đó đối với “Ức vãng tích” hương vị càng phải xem xét cẩn thận, hơn nữamầm mống hương vị của ức vãng tích cùng hương vị của hoa cũng không giống nhau, thậm chí có thể nói là khác nhau rất nhiều.

Nếu hắn nghe không sai, thì trong cái chuông này, là hoa chủng của “Ức vãng tích”.

Tô Hoàn vui sướng cực độ, đúng là “đạp phá thiết hài vô mịch xứ, Đắc lai toàn bất phí công phu”. (*)

(*) NGuyên tác là  踏破铁鞋无觅处,得来全不费功夫, là 1 câu tục ngữ của TQ, dịch là đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, (trong lúc vô ý) không tốn sức lại tìm ra.

Hiện tại để giải được “Ức vãng tích”, chỉ cần máu của người hạ cổ.

Tô hoàn đắp thuốc thượng hạng lên miệng vết thương của Vân Sương, vốn định châm cho y để khống chế mạch đập hỗn loạn, bất quá, hiện tại xem ra, thất tâm cổ có thể giải, vậy thì không nhất thiết phải làm như vậy.

Tô hoàn gọi An Thanh tới, cẩn thận hỏi là ai muốn ám sát Cố Vân Sương, An Thanh nói là Dĩnh Tần, Tô Hoàn ngẫm nghĩ, Dĩnh Tần muốn giết Cố Vân Sương, như vậy rất có khả năng Dĩnh Tần này chính là người hạ cổ.

“Dĩnh Tần hiện đang ở đâu?” Tô Hoàn hỏi An Thanh.

An Thanh lắc lắc đầu,“Lúc ấy chỉ lo mang chủ tử trở về, cũng không rõ tình hình chiến đấu của ảnh vệ và Dĩnh Tần.”

Tô Hoàn suy tư một phen,“Chuyện này vẫn nên báo cáo trước cho Hoàng Thượng.”

An Thanh vừa nghe liền vội vàng ngăn cản Tô Hoàn,“Hoàng Thượng bị chủ tử gây thương tích, hiện tại sinh tử chưa biết.”

Tô Hoàn nhíu nhíu mày,“Hoàng hậu nương nương lại làm hại Hoàng Thượng.”

An Thanh gật gật đầu,“Ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông, nếu Tô thái y có thể mau chóng khiến chủ tử khôi phục bản tính, có lẽ chủ tử sẽ có thể làm Hoàng Thượng tỉnh lại.”

Tô Hoàn nghĩ nghĩ,“Ngươi nói đúng, việc cấp bách bây giờ là cứu hoàng hậu nương nương tỉnh lại. Ngươi có thể liên hệ được ảnh vệ không?”

An Thanh nói có thể, liền lập tức xoay người đi tìm ảnh vệ.

Sau khi An Thanh đi, vừa lúc Tiểu Đông Tử sắc dược tiến vào, sau đó Tô Hoàn liền hầu hạ Cố Vân Sương uống dược và ở lại Vị Ương cung chờ An Thanh về.

Tốc độ  của An Thanh rất nhanh, ảnh vệ cũng theo hắn tới, ảnh vệ nói cho Tô Hoàn biết, Dĩnh Tần đã bị tống vào thiên lao.

Tô Hoàn xoay người nói với An Thanh, “Xem ra chúng ta phải đến Hình bộ một lần rồi. Nhưng Hình bộ đại lao chúng ta vào không được a.”

An Thanh nói,“Này không cần lo lắng, có lệnh bài của chủ tử ở đây, chúng ta cầm lệnh bài đi thôi, chúng ta cũng chỉ là vì cứu chủ tử mà thôi, nếu sau này chủ tử cùng Hoàng Thượng có trách tội, hết thảy đều đã có An Thanh ta đây.”

Tô Hoàn gật gật đầu,“Việc này không nên chậm trễ, các ngươi trước tiên đứng đây chờ một chút, ta đi lấy một thứ.”

Tô Hoàn nghĩ, Dĩnh Tần nếu dám ám sát Cố Vân Sương, vậy đã nói lên ả có dũng khí rồi, loại người này dùng hình pháp tàn khốc tuyệt đối cũng sẽ không hỏi ra chân tướng, cho nên chỉ có thể thôi miên ả ta.

Tới Thái Y viện lấy thôi miên hương, sau đó Tô Hoàn mới cùng An Thanh, ảnh vệ đi Hình bộ đại lao, để Tiểu Đông Tử  ở lại Vị Ương cung chăm sóc Cố Vân Sương.

Ba người đến Hình bộ, bởi vì có lệnh bài của Cố Vân Sương, cho nên không bị gặp bất cứ trở ngại gì.

Đến một gian nhà tù tối nhất trong Hình bộ đại lao, Dĩnh Tần đang mặc áo tù nhân ngồi trong đây.

Nhìn ba người mới đến, Dĩnh Tần khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ,“Các ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi đi, Cố Vân Sương sinh tử chưa biết, Ninh Tử Hàn lại bị người yêu nhất  gây thương tích, trên người có thương tích, nhưng chỉ sợ vết thương trong lòng lại càng nặng hơn. Mục đích của ta tuy rằng không có hoàn toàn đạt được, nhưng cuối cùng cũng đã làm cho bọn họ đều không được yên ổn. Nếu ta đã bị các ngươi bắt được, vậy thì muốn giết muốn chém, tùy các ngươi.”

Tô Hoàn lạnh giọng cười cười,“Xem ra đúng là ngươi rồi, chỉ là không biết ngươi cùng tử y giáo có quan hệ gì?”

“Cái này liên quan gì đến ngươi?”

“Ngươi không muốn nói sao?”

“Ngươi định nghiêm hình bức cung ta sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Vừa dứt lời, Tô Hoàn tung ra mê dược phấn, Dĩnh Tần không nghĩ tới hắn lại còn có chiêu như vậy, liền cứ thế mà dính mê dược, sau đó ngất đi.

Tô Hoàn phát thôi miên hương, đợi đến khi khỏi tản ra hết, hắn mới mở miệng,“Thất tâm cổ của hoàng hậu có phải ngươi hạ không?”

Dĩnh Tần thành thật trả lời,“Đúng.”

“Vì sao?”

“phụ thân Ninh Tử Hàn giết toàn giáo chúng ta, ta muốn báo thù.”

“Vậy vì sao ngươi lại ra tay với hoàng hậu, cuối cùng còn muốn giết y?”

Dĩnh Tần nói tiếp,“Thống khổ nhất không phải là bản thân chết đi, mà là ái nhân trong lòng không yêu mình, hoặc là nhìn người mình yêu nhất chết.”

“Cho nên ngươi liền lấy cách này để báo thù Hoàng Thượng.”

“Đúng.”

Chân tướng đã rõ, cái gì cũng không cần hỏi nữa.

Tô Hoàn nói với An Thanh,“Hiện tại có thể lấy máu để thử máu.”

An Thanh cầm dụng cụ sớm đã chuẩn bị tốt, sau đó lấy máu Dĩnh Tần, ba người liền ra khỏi Hình bộ đại lao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK