Rạng sáng hôm sau, một đám phản loạn đã chấm dứt, ngay cả vết máu ở cửa cung đều đã được quét tước sạch sẽ, chỉ còn để lại một chút mùi máu tanh, còn phiêu tán trong không trung. Đến khi trời sáng tỏ thì hoàn toàn không còn dấu vết gì, cái gì cũng biến mất hầu như không còn, hết thảy giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Tử Hàn đem tất cả đại thần trở về, lúc phản loạn đột nhiên đến, vương công đại thần đều cho rằng có lẽ sẽ là một hồi đánh lâu dài, không nghĩ tới hoàng đế đánh nhanh thắng nhanh, chỉ trong một đêm mà đã giải quyết xong chuyện này. Nhưng họ càng không nghĩ đến là đám phản loạn này lại là tứ vương gia. Tứ vương gia mẫu phi chết sớm, từ nhỏ liền mất chỗ dựa, chúng đại thần đều cho rằng người này không có lòng muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế mà chỉ nghĩ làm một vương gia an nhàn mà thôi. Nhưng không ngờ là người tưởng như không có dã tâm nhất lại là người ra tay động thủ muốn cướp ngôi.
Ninh Tử Mục không bị nhốt vào thiên lao ngay lập tức mà là bị nhốt tại Tuyệt Thanh các, bên ngoài có trọng binh canh gác, đây là ý của Ninh Tử Hàn.
Cho nên ngày hôm sau Ninh Tử Hàn tự mình đến Tuyệt Thanh các để “thăm” Ninh Tử Mục.
Nhìn thấy Ninh Tử Hàn tiến vào, Ninh Tử Mục cũng không lộ ra chút kinh ngạc nào cả, hiển nhiên đã rất rõ ràng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Không đợi Ninh Tử Hàn mở miệng, Ninh Tử Mục đã nói thẳng,“Sau khi tử y giáo bị diệt giáo, còn sót lại vài giáo chúng kia là do ông ngoại ta tập hợp dựng lại, tử y giáo chúng từ năm năm trước đã bắt đầu nghe theo lệnh của ta. Dĩnh Tần là ta hạ lệnh tiến cung, còn có mấy lần hạ độc kia đều là ta sai sử.”
Ninh Tử Hàn không nói gì, thực hiển nhiên là đang chờ Ninh Tử Mục nói ra hết mọi việc.
Ninh Tử Mục nói tiếp,“Ta chỉ là không hề nghĩ đến, Phượng Tâm và Lăng Nhi kia thế nhưng sẽ bán đứng toàn bộ tử y giáo, trong tay ả có tiêu dao lệnh khiến ta không thể giết được hai đứa chúng nó. Ta nghĩ, việc làm phản lần này, hẳn là cũng do ả nói cho ngươi đi.”
Ninh Tử Hàn gật đầu, xem như thừa nhận, ý bảo Ninh Tử Mục tiếp tục nói.
Ninh Tử Mục trong ánh mắt bắt đầu bắn ra hận ý,“Ngươi biết rõ vì sao lại như thế này không? Đây đều là mẫu hậu của ngươi tạo nghiệt a! Mẫu hậu của ngươi, bà ta giết mẫu phi của ta a. Ông ngoại chỉ có một nữ nhi, ta cũng chỉ có một mẫu thân, chúng ta có thể nào không hận được sao. Ngươi từ khi còn nhỏ cái gì cũng tốt hơn ta, xuất thân tốt hơn ta, thiên phú cao hơn ta, ngươi bảo ta có thể không đố kị sao?”
“Cho nên ngươi liền giết mẫu hậu của ta, giết hoàng hậu của ta?”
“Bởi vì ta cũng muốn khiến ngươi thử một lần nếm trải mùi vị mất đi người thân yêu nhất.”
Ninh Tử Hàn đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Tử Mục,“Đáng tiếc, ngươi bại rồi.”
Ngay khi Ninh Tử Hàn xoay người muốn đi, Ninh Tử Mục lại gọi hắn,“Biết lần đầu tiên ta gặp hoàng hậu là khi nào không?”
Ninh Tử Hàn không nói gì, Ninh Tử Mục nói tiếp,“Bốn năm trước, ta phái người dùng thất tâm cổ cùng hóa tâm tán giết trang chủ hồng kiếm sơn trang. Ngươi hẳn là biết, y cùng trang chủ kia là bạn tri kỉ, cho nên y liền truy kích ám vệ của ta, lần đó ta cũng ở trong đó. Hoàng hậu võ công nổi danh, lại có danh kiếm Vân Sương kiếm trong tay, nếu không phải ta dùng kế thì có lẽ thật sự đánh không lại y.”
Cười khổ một tiếng, Ninh Tử Mục nói tiếp,“Ta nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó, ánh trăng rất sáng, hắn một thân bạch y tung bay, cũng giống như tối hôm qua vậy……” Ninh Tử mục cúi đầu, chua xót trong mắt từng chút một tràn ra,“Một đêm kia, lại thành nơi cho các ngươi gặp nhau. Với ta mà nói, không chiếm được phải hủy diệt, hơn nữa là ngay khi y hào quang vạn trượng mà hủy diệt! Chỉ tiếc, lúc ấy ta không thể giết được y, hiện tại lại bị y tự tay đưa lên đoạn đầu đài, đây không phải chính là cái gọi là thiên ý sao”
Ninh Tử Hàn nở nụ cười,“Không chiếm được, vậy thì vĩnh viễn sẽ không là của ngươi, Tứ ca, ngươi cần gì phải rối rắm.”
Ninh Tử Mục ngửa mặt lên trời cười dài, lại có nước mắt chậm rãi tràn ra,“Cừu hận đã gắn với ta một đời, hiện tại, cũng nên kết thúc rồi. Ngũ đệ, cho tứ ca chết một cách thống khoái đi”
Ninh Tử Hàn không nói gì, đi ra ngoài, sau đó An Hỉ bưng rượu độc tiến vào. Nửa canh giờ sau, Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương ngồi tại sau điện Vị Ương cung chơi cờ, quân cờ cuối cùng vừa hạ xuống thì bên ngoài thái giám đến báo, tam vương gia đã đến.
“Thư của Lăng Nhi đến rất đúng lúc.” Cố Vân Sương nói.
Ninh Tử Hàn gật đầu, nhưng phong thư là do hắn tự mình tạo dựng, trận phản loạn này kiếp trước cũng đã xảy ra, hắn sao có thể không biết, đương nhiên bí mật này hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho người khác, chỉ là chuyện của Ninh Tử Mục cùng tử y giáo thì đời trước của hắn không biết mà thôi.
Còn về chuyện Ninh Tử Mục và Cố Vân Sương kia cũng sẽ theo Ninh Tử Mục rời đi, vĩnh viễn chôn sâu trong linh cữu.
Về mối quan hệ của Ninh Tử Mục cùng tử y giáo, Cố Vân Sương cũng vô cùng khiếp sợ, thế nhưng hết thảy ngọn nguồn, cung đình đấu tranh này cũng đã khiến y sợ hãi.
Ninh Tử Hàn thấy Cố Vân Sương có chút ảm đạm liền nói,“Đừng lo lắng, những việc đấu tranh này, vĩnh viễn cũng sẽ không phát sinh với ngươi”
Đại niên ngày mùng 3 là tiểu Dực Nhi đầy tháng, Cố Vân Sương không thích phô trương, nghĩ người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi, nhưng Ninh Tử Hàn không cho phép làm thế, đây là ngày trọng đại, tất nhiên là khắp chốn phải mừng vui.
Tổ chức yến hội hoành tráng, kinh thành ngũ phẩm quan viên cùng với gia quyến đều có thể đi vào, Ninh Tử Hàn lại lệnh cho Lễ bộ mời gánh hát đồng thanh lớn nhất kinh thành đến xướng chỉnh chỉnh một buổi chiều, quả nhiên là vô cùng náo nhiệt.
Trong đó có một tiểu cô nương khiến Cố Vân Sương chú ý, tuy rằng hát hí khúc họa trang đậm, thế nhưng dáng người và thanh âm lại không có thay đổi, Cố Vân Sương quay đầu đi tìm Ninh Tử Hàn, hiển nhiên Ninh Tử Hàn cũng đang chú ý tới điểm này, giọng nói này, dáng người này, giống Lăng Nhi như đúc. Nhân lúc tiểu cô nương đưa mắt nhìn về phía bên này, Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương cơ hồ đều có thể kết luận, đây chính là lăng Nhi.
Đợi đến xuất diễn này xướng xong, Ninh Tử Hàn liền lặng lẽ bảo An Hỉ gọi tiểu nữ hài này tới, An Hỉ nghe xong liền vội vàng dạ vâng. Không đến một nén nhang, tiểu cô nương liền lại đây.
Tiểu cô nương trực tiếp chạy tới trước mặt hai người, ngọt ngào kêu một tiếng,“Hoàng Thượng ca ca, hoàng hậu ca ca.”
Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương thấy thật sự là Lăng Nhi, tất nhiên cũng là vô cùng cao hứng, Cố Vân Sương vội vàng hỏi,“Lăng Nhi, ngươi sao lại đến kinh thành, không phải trở về tử y giáo sao?”
Lăng Nhi nhìn chung quanh, phát hiện chung quanh người quá nhiều, đành phải lặng lẽ ghé vào lỗ tai Cố Vân Sương nói,“Hoàng hậu ca ca, đợi lát nữa chúng ta về cung ngươi rồi nói sau.”
Cố Vân Sương gật đầu, mắt nhìn trên bàn y y nha nha xướng hí, lại lắc đầu, y luôn luôn không thích mấy thứ này, nếu không phải đây là vì Dực Nhi làm đầy tháng thì y thật sự không muốn đến xem hí. Lúc này có thể thấy Lăng Nhi ở đây, cũng coi như là an ủi tâm hồn y vậy. Dù sao y cũng đã ngồi đây nãy giờ rồi, hiện tại rời đi chắc cũng không có gì là không hợp lẽ.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Sương quay đầu lặng lẽ nói với Ninh Tử Hàn,“Hoàng Thượng, ta đi về trước.”
Ninh Tử Hàn cũng biết Cố Vân Sương không thích mấy thứ này nên cũng đáp ứng.
Cố Vân Sương lại quay đầu tới chỗ Thái Hậu một chút ý bảo y muốn đứng dậy rời đi.
Gánh hát diễn cho hoàng cung, vậy thì nhất định là từ sáng sớm liền bắt đầu chuẩn bị, các nghệ nhân khẳng định cũng là từ buổi sáng bận rộn đến tận bây giờ. Cố Vân Sương nghĩ tới Lăng Nhi nhất định không có ăn cơm, vậy nên một hồi đến Vị Ương cung, Cố Vân Sương liền để người cầm trái cây điểm tâm ra cho Lăng Nhi.
Lăng Nhi đói đến mờ mắt, vừa nhìn thấy ăn là mắt sáng lên, Cố Vân Sương buồn cười nhìn cô bé tham ăn, sau đó sờ sờ mái tóc đen tuyền của bé rồi nói,“Nhanh ăn đi. Ta gọi người chuẩn bị thêm đồ ăn cho ngươi.”
Lăng Nhi gật đầu, bắt đầu vùi đầu vào ăn, vừa ăn còn vừa khen ngon.
Đợi đến khi Lăng Nhi giải quyết xong một bàn đồ ăn thì đã là chuyện của nửa canh giờ sau. Nhìn cô bé nuốt xuống ngụm canh cuối cùng, Cố Vân Sương mới hỏi,“Lăng Nhi, ngươi sao lại trở lại kinh thành, ngươi không phải cùng tỷ tỷ ngươi đến Nam Cương sao?”
Lăng Nhi nói,“Sau khi ta cùng tỷ tỷ trở về Nam Cương, tộc trưởng vốn muốn đem chúng ta đi xử tử, thế nhưng tỷ tỷ có tiêu dao lệnh trong tay, tộc trưởng cũng không thể làm gì. Tộc trưởng cũng không chịu nghe chúng ta khuyên rằng cả tộc nên đầu hàng triều đình, hắn còn giam lỏng tỷ tỷ của ta.”
Cố Vân Sương nhíu nhíu mày, bất quá cũng không có cắt ngang lời của Lăng Nhi.
Lăng Nhi nói tiếp,“Có một ngày ta trong lúc vô ý đến cấm địa của tộc liền nghe tộc trưởng đang nói chuyện với ai đó. Ta sợ trong tộc lại làm ra điều gì bất lợi với các ngươi, cho nên ta liền lặng lẽ ghé tai vào cửa nghe ngóng, loáng thoáng nghe thấy cái gì có người nói tứ vương gia muốn phản loạn cái gì đó, sau đó thiếu chút nữa bị người khác phát hiện, ta liền không có nghe rõ ràng được nữa. Sau khi trở về, ta đem chuyện này nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nghe xong cũng rất khiếp sợ, thế nhưng tỷ không ra khỏi tộc được, sau khi cẩn thận suy nghĩ tỷ liền bảo ta vụng trộm cùng thương lái đến kinh thành. May mắn thay, bên trong thương lái có một người ca ca ta có quen biết, hắn đưa ta đến kinh thành. Ngày đó ta trong lúc vô tình nghe có người nói trong hoàng cung vì tổ chức tiệc đầy tháng cho tiểu hoàng tử nên sẽ mời gánh hát hát hí khúc, ta hỏi thăm một chút thì biết trong kinh thành gánh hát lớn nhất là gánh hát Đồng Thanh, ta liền xin người phụ trách cho ta vào gánh hát.”
Cố Vân Sương gật đầu,“Nhờ có ngươi, việc tứ vương gia phản loạn đã xử lý tốt.”
Nghe lời này, Lăng Nhi giật mình há to miệng,“Hoàng hậu ca ca, đây mới là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta chưa từng đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào a.”
Cố Vân Sương mở to hai mắt,“Hoàng Thượng nói là ngươi dùng bồ câu đưa tin đến.”
Lăng Nhi chau mày,“Ta ngay cả lời nói còn không biết nhiều, sao có thể viết thư gì a. Chẳng lẽ là tỷ tỷ của ta truyền thư cho Hoàng Thượng.”
Vừa nói xong câu này, Lăng Nhi lại tự phủ định bản thân,“Thế nhưng tỷ tỷ không ra được, trong phòng giam lỏng tỷ tỷ giấy bút đều không có, tỷ làm sao có thể viết thư?”
— xem ra Hoàng Thượng ngươi, sớm đã biết chuyện này? Vậy thì vì sao không sớm tố giác, nhất định lại muốn đợi đến lúc này. Nếu sớm hơn một chút, Vương Trí liền sẽ không đem đại quân đi lạc đường, dẫn đến toàn bộ Minh thành thất thủ, nhiều người như vậy chịu khổ, chịu bị sát hại; Nếu sớm hơn một chút, y cũng sẽ không trúng thất tâm cổ; Nếu sớm hơn một chút, Thái Hậu cũng không cần chịu nhiều khổ như vậy.
— Hoàng Thượng ngươi, chung quy vẫn là không tin ta.