Cố Vân Sương vừa định thỉnh an, liền bị Thái Hậu đỡ ngồi xuống,“Vân Sương thân thể như vậy, không cần thỉnh an đâu con.”
Cố Vân Sương thầm nghĩ, tuy rằng Thái Hậu đối với mình rất tốt, nhưng chưa bao giờ xưng hô thân mật như vậy, đây chắc được gọi là phụ bằng tử quý? (*)
(*) Phụ bằng tử quý: 父凭子贵. Ý chỉ bố mẹ được nhờ cậy con cái, con cái cao sang thì bố mẹ được nương tựa.
“Mẫu hậu, ta rất khỏe, tạ ơn mẫu hậu đã quan tâm.” Cố Vân Sương hồi đáp.
“Mẫu hậu yên tâm, ta sẽ chăm sóc Cố Vân Sương thật tốt, tuyệt đối sẽ không để y chịu một chút ủy khuất.” Ninh Tử Hàn thề son sắt.
“Vậy ngươi nói thuốc dưỡng thai kia là sao? Thiếu chút nữa khiến tiểu tôn tử của mẫu hậu không còn.” Trong giọng nói của Thái Hậu cũng có chút thầm oán.
“Mẫu hậu, ngài đừng trách Hoàng Thượng, là thần không tốt, không có cho Hoàng Thượng biết sớm, cũng là thần sơ ý, mới để kẻ xấu tìm ra chỗ hở. Mẫu hậu yên tâm, thần sẽ không để hài tử lại xảy ra chuyện.” Cố Vân Sương vội vàng nói.
Thái Hậu thở dài, nói,“Vân Sương a, ngươi không biết, sau khi mẫu hậu nghe nói ngươi có thai thì trong lòng thật sự cao hứng a, kết quả còn nghe nói thêm ngươi bị Trương Cảnh Đình kia làm hại thiếu chút nữa sảy thai, mẫu hậu đều hận không thể tự mình đi giám chém.”
Cố Vân Sương cười cười nói,“Thần cùng hài tử đều không có chuyện gì, mẫu hậu không cần lo lắng.”
Một lát sau, Thái Hậu nói,“Trước đó vài ngày tiểu nữ nhi Tĩnh Di của Tam Hoàng thúc đưa thư đến nói muốn đến hoàng cung chơi.”
Tĩnh Di là đường muội Ninh Tử Hàn, năm nay vừa vặn mười sáu tuổi, lúc còn nhỏ, Tĩnh Di còn kêu “Tử Hàn ca ca, tử Hàn ca ca”. Sau khi phong vương cho Tam Hoàng thúc, Tĩnh Di liền theo Tam Hoàng thúc đi đến đất phong. Sau Ninh Tử Hàn nhận được mấy phong thư của nàng, chỉ là nha đầu kia tính tình được nuông chiều nên thật sự khiến Ninh Tử Hàn không thích, cho nên vẫn luôn không để ý đến.
“Cái này nhi tử biết, Thành vương phi cũng từng viết tấu chương cho nhi tử, nhi tử đã chuẩn. Nói mới nhớ, nhi tử cũng ba năm rồi chưa thấy Tĩnh Di.”
Thái Hậu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói,“Nói là đến chơi, chỉ sợ là nó muốn ở lại lâu dài, Tĩnh Di cũng không nhỏ, đứa nhỏ ấy đối với ngươi có tâm tư gì ngươi cũng biết. Ngươi cũng chú ý vì y đi, chọn được người thích hợp thì chỉ hôn cho nàng luôn đi.”
Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày,“Nhi tử đều rõ rồi ạ.”
Thái Hậu nghe rồi gật gật đầu, lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Vân Sương,“Vân Sương a, Tĩnh Di bị nuông chiều quen, bất quá tâm địa cũng không xấu, trong khoảng thời gian này nàng cũng chỉ có thể lưu lại trong cung, có chuyện gì thì ngươi chịu trách nhiệm nhiều một chút nhé. Thành vương là công thần của Đại Hạ, ta cũng không thể bạc đãi công thần.”
Cố Vân Sương thưa vâng, Thái Hậu lại nói với y chút chuyện cần chú ý, sau đó Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương cũng cáo lui.
“Như thế nào không nói sớm chuyện của Tĩnh Di cho ta biết?”
Cố Vân Sương hỏi.
Ninh Tử Hàn cười cười,“Ngươi mới trở về ngày hôm qua, này cũng không phải đại sự gì cả, nên ngươi không cần bận tâm đâu.”
Cố Vân Sương nói,“Tĩnh Di là nữ nhi của Thành vương gia, mà theo ta biết, ngươi cùng Thành vương gia quan hệ rất tốt. Ta là chủ hậu cung, cũng nên để tâm một chút. Ta kêu người đi thu dọn sạch sẽ Di Mai Các.”
Ninh Tử Hàn nghĩ nghĩ,“Đợi đến khi Tĩnh Di trở về, ta chuẩn bị phong nàng làm quận chúa, để rồi chọn người thích hợp, ta liền ban hôn cho nàng.”
Cố Vân Sương cười cười nói,“Ngươi đây là sợ ta ghen sao?”
Ninh Tử Hàn hôn hôn thái dương Cố Vân Sương,“ Đều bị ngươi nhìn ra, phu nhân của ta thật sự rất thông minh a.”
“Phu nhân?”
“Đúng vậy, dân gian đều gọi như vậy a, ngươi biết không? Ta hi vọng chúng ta có thể giống như gia đình bình dân cùng nhau sinh sống. Không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.”
“Sẽ có một ngày như vậy.” Cố Vân Sương bình tĩnh nói.
“Vậy chúng ta trước hết luyện tập một chút đi.” Ninh Tử Hàn cười nói, Cố Vân Sương nhìn ra một tia âm hiểm trong lời nói của Ninh Tử Hàn.
“Luyện tập cái gì?”
“Nào, Vân Sương, kêu một tiếng tướng công nghe chút coi.” (mặt dày:)))
Cố Vân Sương nhíu nhíu mày, xoay người bước nhanh về Vị Ương cung.
Ninh Tử Hàn thở dài, kiểu đùa giỡn này vẫn chưa dùng được nha.
Về Vị Ương cung, Cố Vân Sương tiếp tục cầm lấy sách trên bàn.
Quả nhiên, Ninh Tử Hàn rất nhanh cũng liền cùng vào.
Cố Vân Sương nâng ánh mắt lạnh lạnh lên nói,“Hoàng Thượng không cần đi phê tấu chương sao?”
Ninh Tử Hàn cười cười,“Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, đừng tức giận, đối với hài tử cũng không tốt.”
Cố Vân Sương cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là không biết nên nói như thế nào thôi. Từ góc độ hiện thực mà suy xét, thì Ninh Tử Hàn thật là phu quân của mình, nhưng mình dù sao cũng là một nam tử, trong lòng thật sự không thích xưng hô như vậy.
“Ta không có giận, ngươi thật sự không cần đến Ngự Thư phòng sao?”
“Ngươi muốn đuổi ta đi như vậy à? Ở lâu thêm chút đều không được a.” Ninh Tử Hàn ngồi bên cạnh Cố Vân Sương, nói.
“Tất nhiên không phải, nhưng ngươi là vua của một nước, không thể mỗi ngày đều ở cạnh ta đúng không.” Cố Vân Sương nói.
“Được,vậy ta đây đi trước. Ngươi không muốn thì ngủ tiếp một lát nữa đi, đợi lát nữa ta cùng ngươi dùng bữa.”
“Được, ngươi đừng có sủng ta như sủng tiểu hài tử như vậy, ta không có yếu ớt như vậy đâu.”
Ninh Tử Hàn cười cười, phân phó Tiểu Đông Tử chăm sóc y cho tốt, sau đó liền ly khai.
Ninh Tử Hàn trở về Ngự Thư phòng xem tấu chương, đều là chút chuyện không mấy quan trọng, những người này thế mà lại còn viết thành hẳn một bài luận dài loằng ngoằng để trình lên.
Thẳng đến khi nhìn thấy tấu chương của Cố Lâm, Ninh Tử Hàn mới thoáng giãn mày. Tấu chương của Cố Lâm viết về chiến sự ở phương bắc. Ngày thứ ba sau khi Cố Vân Sương đi, quân ta ở bắc Đồng Quan hạ nghênh chiến bắc quân, cũng chém giết tướng tiên phong của quân địch. Sau đó Mộ Vân Sơn thừa thế xuất binh, quân đội thẳng bức Minh thành.
Ninh Tử Hàn nói một tiếng được,“An Hỉ, mau nghĩ thánh chỉ, ngân sách cho lòng trung thành hết mình phục vụ nhân dân, khao tam quân.”
Thời điểm dùng bữa, Ninh Tử Hàn đem chuyện này nói cho Cố Vân Sương, Cố Vân Sương cũng rất cao hứng. Ninh Tử Hàn vừa muốn thừa dịp y đang vui này mà dỗ y ăn nhiều một chút, kết quả chưa ăn nổi hai miếng là lại nôn ra.
Ninh Tử Hàn đau lòng đến mức muốn chém đầu Ngự Thiện phòng.
Cố Vân Sương vừa nghe liền bật cười,“Đây là phản ứng bình thường mà thôi, ngự trù có liên quan gì đâu a.”
Ninh Tử Hàn thở dài,“Chỉ là thật sự không đành lòng thấy ngươi chịu tội như vậy.”
Cứ như vậy nôn hơn mười ngày, phản ứng của Cố Vân Sương cuối cùng cũng tốt lên một chút, Ninh Tử Hàn mới thả phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm đó Ninh Tử Hàn đang ở Ngự Thư phòng phê tấu chương thì người của Kiến Ninh cung đến báo nói Thái Hậu mời Hoàng Thượng đến Kiến Ninh cung.
Ninh Tử Hàn có chút nghi hoặc, bất quá vẫn buông triều vụ trong tay xuống để đi trước đã.
Sau khi đến nơi, Thái Hậu đang cùng hai người nói nói. hai người kia Ninh Tử Hàn tất nhiên là quen biết, người mặc phục sự áo hoa hơi lớn tuổi là Thành vương phi Trương thị, người trẻ tuổi còn lại tất nhiên chính là Tĩnh Di.
Vừa thấy Ninh Tử Hàn vào, mọi người liền bận rộn quỳ xuống hành lễ, Ninh Tử Hàn nói các nàng đứng lên, chính mình thì ngồi vị trí chủ thượng bên cạnh Thái Hậu.
“Tử Hàn ca ca, ngươi còn nhận ra ta không?” Tĩnh Di vẫn gọi như cách gọi trước kia, Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày, nói thật, trừ mẫu hậu và Vân Sương ra thì hắn cũng không thích người ngoài thân mật gọi hắn như vậy.
Thấy Ninh Tử Hàn nhíu mày, Trương thị cũng biết Tĩnh Di đã chọc Ninh Tử Hàn mất hứng, vội vàng trách mắng Tĩnh Di,“Tĩnh Di, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy, mau hướng Hoàng thượng thỉnh tội.”
Tĩnh Di nghe xong quẹt miệng, không tình nguyện nói,“Hoàng Thượng thứ tội.”
Ninh Tử Hàn cũng là không trách cứ nàng, chỉ dặn dò đừng tái phạm nữa là được.
Thái Hậu vừa thấy bộ dáng này của Tĩnh Di, cũng biết nha đầu kia chỉ sợ là còn mơ mộng được gả cho Ninh Tử Hàn.
Thái Hậu còn muốn sắp xếp mọi việc với Thành vướng phi nên kêu nha đầu bên người mang Tĩnh Di đi chơi Ngự Hoa viên.
“Thành vương phi lần này hồi kinh là muốn ở lại lâu dài đi.” Thái Hậu bưng tách trà bên người lên nhấp một ngụm rồi nói.
Thành vương phi cũng không che giấu mà nói thẳng,“Thiếp thân lần này đến kinh chính là muốn cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho nha đầu Tĩnh Di kia ạ.”
“Vương phi không cần khách khí, chỉ là không biết Tĩnh Di coi trọng công tử nhà ai?” Thái Hậu biết rõ còn cố hỏi.
Thành vương phi thở dài nói,“Thái Hậu cũng biết, Tĩnh Di nha đầu kia từ nhỏ liền Hoàđể ý đến Hoàng Thượng, thiếp thân cũng biết Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương phu thê tình thâm. Cho nên thiếp thân muốn cầu Hoàng Thượng chọn một hôn sự tốt cho Tĩnh Di, cũng đập tan ảo tưởng phi thưc tế này của nó.” Thành vương phi cũng xem nhưu là người tỉnh táo.
“Lời này của Thành vương phi trẫm sẽ chú ý, trẫm chắc chắn sẽ tìm một người trong sạch cho Tĩnh Di.” Ninh Tử Hàn hứa hẹn nói.
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Trương thị đứng dậy hành lễ nói.
Ninh Tử Hàn thản nhiên đáp ứng một câu,“Thành vương phi Hòa Tĩnh liền ở trong cung luôn đi. Phủ Thành vương trẫm đã sai người sửa chữa, Hoàng Hậu đã sắp xếp người dọn dẹp Di Mai Các cho vương phi.”
Thành vương phi lại nói cảm ơn Ninh Tử Hàn.
Thái Hậu lại nói thêm vài câu, sau đó Thành vương phi liền đứng dậy cáo từ.
Sau khi Ninh Tử Hàn nhìn Thành vương phi rời đi, liền quay đầu nói với Thái Hậu,“Mẫu hậu yên tâm, nhi tử sẽ tìm người trong sạch cho Tĩnh Di.”
Thái Hậu thở dài nói,“Ngươi cùng Tĩnh Di cũng chơi với nhau từ lúc còn rất nhỏ, nói thật, mẫu hậu năm đó cũng định bảo phụ hoàng ngươi tứ hôn cho các ngươi, chỉ là Tĩnh Di này tính tình thật sự là được nuông chiều, mẫu hậu liền không nhắc đến với phụ hoàng ngươi nữa.”
Ninh Tử Hàn nghe xong cũng không nói gì.
Thái Hậu nói tiếp,“Mẫu hậu cũng biết tâm trí ngươi chỉ một mực hướng về một mình Hoàng Hậu. Hoàng Hậu ổn trọng, là người khó mà có được, hiện tại cũng có hài tử rồi, mẫu hậu nhìn cũng thấy thích.”
Ninh Tử Hàn gật gật đầu, Cố Vân Sương tốt như nào hắn đương nhiên là người rõ nhất.
“Mẫu hậu không định để ngươi lại đi cưới những người khác, cũng biết ngươi đã định rồi là có chết cũng không chịu. Chỉ là mẫu hậu hi vọng ngươi có thể hơi đối tốt với Tĩnh Di thêm chút nữa, đừng quá khách khí với nàng, mẫu hậu vừa rồi thấy biểu tình của ngươi, cũng biết ngươi không thích nàng ở trong cung, nhưng ngươi và Tam Hoàng thúc của ngươi quan hệ rất tốt, Tam Hoàng thúc lại là công thần chân chính vì Đại Hạ mà giành chính quyền. Đừng làm cho người trong thiên hạ lại cho rằng hoàng gia chúng ta mang tội danh bội bạc công thần.”
Ninh Tử Hàn gật gật đầu,“Những cái này nhi tử đều hiểu.”
Thái Hậu cười cười,“Ngươi cũng nhờ Hoàng Hậu chịu khó một chút. Còn phải lưu ý một chút đến thanh niên tài tuấn trong triều, hoặc là con trai của vương công đại thần nào đó. Đem nàng mau chóng gả cho tốt.”
Ninh Tử Hàn đáp ứng, nói,“Nhi tử sẽ lưu ý, mẫu hậu không cần lo lắng.”
Ninh Tử Hàn lại cùng Thái Hậu hàn huyên vài câu, liền đứng dậy cáo lui.
Sau đó, Ninh Tử Hàn lại sai nội vụ phủ phái người hầu nô tì đến cho mẹ con Thành vương phi, lại chọn vài thứ tốt rồi sai người mang sang, coi như là đã hết lòng