“Sư phụ, xem ra Thiết Mộc Chân đã không kiềm chế được muốn báo thù cho Thiết Mộc Hoành rồi.” Cố Vân Sương lặng lẽ nói.
Mộ Vân Sơn gật gật đầu,“Suy cho cùng thì là phụ tử tình thâm.”
Thiết Mộc Chân ngẩng đầu nhìn thấy trên thành lâu xuất hiện một tướng quân, tuổi còn trẻ, chắc hẳn là vị thiếu niên tướng quân kia rồi,“Này, tiểu tử đứng trên lâu, ngươi chính là tiểu tướng quân kia sao.”
Cố Vân Sương thản nhiên nhìn lướt qua Thiết Mộc Chân,“Thì sao?”
“Sao ư? Giết con ta rồi bà nội ngươi dám nói sao ư? Ta nói ta muốn mạng của ngươi được không?” Thiết Mộc Chân nổi giận, nếu không phải tầm bắn của tên gần quá, hắn hiện tại thật muốn một tên bắn chết người trên thành lâu này.
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã.” Cố Vân Sương vẫn mặt không đổi sắc mà nói.
“Bà nội nó chứ, ngươi tên tiểu tử này khẩu khí không nhỏ a, ngươi có giỏi thì xuống đây, để bổn soái báo thù cho con trai.” Thiết Mộc Chân chửi bậy.
Cố Vân Sương chưa nói gì, trực tiếp treo lên miễn chiến bài. (*)
(*) Miễn chiến bài: 免战牌. Thường được treo trên cổng thành hay doanh trại thời cổ ở Trung Quốc. Ý nghĩa của nó có nhiều cách giải thích: từ chối giao tranh hoặc đề nghị đàm phán, nhưng điểm chung là khi thấy treo tấm biển này thì hai bên sẽ án binh bất động (trong 1 khoảng thời gian nhất định, thường là ngày hôm đó)
Mộ Vân Sơn cười nói,“Thiết Mộc Chân này bị ngươi làm cho khốn quẫn rồi. Nhất cổ tác khí, lại mà suy, tam mà kiệt. (*) Miễn chiến ba ngày, nhuệ khí quân địch suy sụp, lời này quả là không sai.”
(*)Nhất cổ tác khí, lại mà suy, tam mà kiệt: 一鼓作气,再而衰,三而竭: Đánh trống lần thứ nhất thì binh sĩ hăng lên, đánh lần thứ hai thì lòng hăng hái giảm xuống, đánh lần thứ ba thì không còn hăng nữa.
Cố Vân Sương cũng cười cười,“Trận chiến Trường Thược, lấy ít thắng nhiều, cổ nhân đã thành công cớ sao ta lại không.”
Hai người vừa nói vừa xuống thành lâu, không để ý tới dưới thành Thiết Mộc Chân đang chửi bậy ngày càng hăng.
Vừa trở về trung trướng, liền có binh lính đến báo có thánh chỉ đến. Cố Vân Sương khẽ thở dài một cái, chuyện gì nên đến thì vẫn phải đến.
Quả nhiên, thánh chỉ của Ninh Tử Hàn phong thượng tướng Mộ Vân Sơn làm quân sư, lại lệnh cho Cố Vân Sương lập tức hồi kinh.
Cố Vân Sương lĩnh chỉ, sau khi cảm tạ ân liền đem thánh chỉ giao cho Mộ Vân Sơn,“Sư phụ, giúp Vân Sương đánh thắng trận này.”
Mộ Vân Sơn gật gật đầu,“Sư phụ trước tiên là tự làm chút dược phụ trợ này cho ngươi, vừa rồi đã xem qua, đây đều là dược tốt, khi về thì sai người đặt bếp lò trên xe ngựa, đừng nhớ nhầm giờ uống thuốc. Nếu có thể, trên đường nên nghỉ ngơi nhiều, nhớ kỹ trăm ngàn lần không được cưỡi ngựa.”
Cố Vân Sương cười cười,“Sư phụ, ngươi từ khi nào lại dong dài như vậy.”
Mộ Vân Sơn cầm lấy dược liệu trên bàn,“Còn không phải là vì muốn tốt cho ngươi.”
Thu thập xong mọi thứ, uống xong dược, Cố Ly cũng chuẩn bị xong xe ngựa.
Lần này trở về, ám ảnh cũng là bị xem như hộ vệ đồng hành, thấy Cố Vân Sương chuẩn bị tốt hết thảy, vội vàng nói với Cố Vân Sương,“Nương nương, xe ngựa đã bị chuẩn bị xong, Hoàng Thượng sợ rêu rao quá mức, cho nên lệnh thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa không được quá nổi bật.”
Cố Vân Sương vén rèm lên nhìn một chốc, này ngoài xe ngựa vừa nhìn không chớp mắt, bên trong kỳ thật chuẩn bị tương đương tinh tế. Một cái trường kỷ dài, một bàn trà, hỏa lò, áo ngủ bằng gấm đầy đủ mọi thứ. Cố Vân Sương cười cười, “tốt lắm rồi.”
Cố Vân Sương nói tạm biệt với Cố Lâm và Mộ Vân Sơn rồi lên xe ngựa.
Ninh Tử Hàn biết Cố Vân Sương lập tức sẽ trở về, tâm tình thật sự kích động, mỗi ngày sau khi hạ triều đều sẽ đợi ở Vị Ương Cung, mấy đồ tốt đều đưa đến Vị Ương cung.
An Hỉ nhìn, thầm nghĩ Hoàng Thượng thật sự là đem Hoàng Hậu nương nương đặt vào tim mà yêu thương sủng nịnh, hắn đối với y đều không có hẹp hòi.
Nhưng từng ngày từng ngày trôi đi, vẫn không thấy Cố Vân Sương trở về. So với thời gian ước tính đã muộn vài ngày, phái người đi tìm hiểu cũng không có tin tức. Ninh Tử Hàn quả nhiên là ăn ngủ không yên.
Khi xe ngựa Cố Vân Sương đến cửa chính của hoàng cung, là cửa Đan Phượng, thì đã là sau mười ngày xuất phát.
Cố Vân Sương xuống xe ngựa, ám ảnh hỏi y phải chăng muốn đem chuyện trên đường đi nói cho Hoàng Thượng.
Cố Vân Sương nói không cần phải khiến Hoàng Thượng lo lắng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lời của Cố Lâm, lại nói,“Ta sẽ tự mình nói với hắn.”
Cố Vân Sương chỉ dẫn theo An Thanh lập tức đi về Vị Ương cung, y biết, người nọ nhất định đang chờ y. Xe liễn quá chậm, y đợi không kịp muốn gặp hắn.
An Thanh nhìn Cố Vân Sương càng chạy càng nhanh, vội vàng hô,“Chủ tử, cẩn thận thân thể của ngài.”
Nghe thế, Cố Vân Sương cước bộ chậm một chút. Nhưng vẫn là rất nhanh liền đến Vị Ương cung.
Không có để người thông báo, Cố Vân Sương lập tức đi vào, không ngoài dự đoán, Ninh Tử Hàn đang ở trong Vị Ương cung điện, ngẩn người nhìn mặt dây chuyền trên màn gấm.
Hơn hai tháng không thấy, Ninh Tử Hàn dường như đã gầy đi, là không ăn cơm chu đáo, hay là sự tình triều chính rất bận. Cố Vân Sương cảm giác tâm mình bỗng dưng đau.
Ninh Tử Hàn nhìn mặt dây chuyền trên màn gấm, trong lòng không chịu được hư không, mới chỉ hai tháng mà thôi, vì sao cảm giác rằng đã thật lâu, một ngày không gặp như cách ba thu à.
Ninh Tử Hàn tự giễu cười cười, vừa muốn xoay người, lại bị một đôi tay ấm áp ôm chặt lấy. Dường như giây phút đó tim như được lấp đầy, Ninh Tử Hàn cứng ngắc xoay người, mi mắt quen thuộc, đôi mắt quen thuộc, hơi thở quen thuộc. Không khỏi phân trần đem người nọ kéo vào trong lòng, tinh tế đánh giá. Ninh Tử Hàn dùng thanh âm khàn khàn hỏi,“Sao lại gầy như vậy?”
Cố Vân Sương ôm Ninh Tử Hàn càng chặt,“Ngươi cũng gầy.”
Ninh Tử Hàn vừa muốn buông Cố Vân Sương ra, lại bị Cố Vân Sương giữ chặt,“Trước tiên đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát.”
Giờ phút này, Cố Vân Sương thật sự mệt mỏi, mấy ngày liền tới nay đều cùng quân địch quay vần, mang thai vất vả, đi đường mệt nhọc đều khiến y mệt mỏi. Hiện tại, hắn thầm nghĩ muốn tựa vào lòng Ninh Tử Hàn. Cố Lâm nói không sai, khi mệt mỏi, có người để dựa vào, là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Ninh Tử Hàn cũng không buông Cố Vân Sương ra nữa, chỉ là đem y ôm càng chặt vào lòng. Hai người đều lặng im không nói, nhóm người hầu hạ sớm đã bị An Hỉ kêu đi ra ngoài. Nội điện to như vậy chỉ có hai người bọn họ, không biết đã qua bao lâu, Cố Vân Sương hơi hơi đẩy Ninh Tử Hàn ra nói,“Trời cũng sắp tối, ngươi hẳn là cũng đói bụng. Muốn ăn không, hiện tại liền truyền lệnh.”
Ninh Tử Hàn cười cười,“Có ngươi, ta làm sao thấy đói chứ? Bất quá ngươi đi đường dài như vậy, nhất định là đói bụng rồi.”
Khóe miệng Cố Vân Sương hơi hơi nhếch lên,“Ta không đói bụng, nhưng, nó đói bụng.”
Ninh Tử Hàn lúc đầu còn không có phản ứng, cho đến khi hiểu ý câu nói này thì trên mặt tươi cười càng sâu, Ninh Tử Hàn lại một lần nữa đem Cố Vân Sương kéo vào trong lòng,“Con của chúng ta, nó không có việc gì đúng không.”
Cố Vân Sương nhìn bộ dạng này của Ninh Tử Hàn, khóe miệng ngày càng cong lên,“Nó không có việc gì, con của chúng ta không có việc gì.”
Ninh Tử Hàn thật sự không biết hình dung cảm giác trong lòng như thế nào, một khắc này, Ninh Tử Hàn cảm giác cuộc đời này sống không uổng phí.
Ninh Tử Hàn buông Cố Vân Sương ra, đem y ấn đến trên giường nói,“Ngươi nhất định là mệt mỏi rồi, trước tiên ngủ một lát, ta sai người đi truyền lệnh. Muốn ăn gì?”
Cố Vân Sương cười cười,“Giống ngươi đi.”
Ninh Tử Hàn kéo chăn cho Cố Vân Sương, tém góc chăn xong xuôi, lại hôn hôn thái dương y, nhẹ giọng nói,”Được”
Cố Vân Sương an tâm nhắm hai mắt lại, ý cười còn lưu lại khóe miệng.
Ninh Tử Hàn lặng lẽ đi ra nội điện, nói với An Hỉ,“Đi truyền lệnh đi, sai Ngự Thiện phòng nhiều làm thức ăn thanh đạm.”
An Hỉ lĩnh chỉ đi xuống, Ninh Tử Hàn lại sai Tiểu Đông Tử truyền chỉ nói T Hoàn đến Vị Ương cung.
Nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tối, Ninh Tử Hàn xoay người đi lại vào trong nội điện, bên trong đèn đuốc đã thắp, ánh lửa ấm áp càng khắc họa được đường nét tinh xảo của người trước mặt.
Ninh Tử Hàn cũng lên giường, đem Cố Vân Sương nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.
Cố Vân Sương thường ngủ không sâu, nhưng lần này có lẽ là bởi vì mệt muốn chết rồi, nên y cũng chỉ là nhẹ nhàng giật giật, lại thiếp đi trong lòng Ninh Tử Hàn.
Ninh Tử Hàn cũng đã một thời gian dài không được ngủ một giấc trọn vẹn, nhắm mắt lại, chỉ một lát sau cũng chìm vào mộng đẹp.