Hoàng đế Hạ quốc Ninh Tử Hàn có hai cánh tay đắc lực, một là tả tướng Tần Song, một là hữu tướng Cảnh Minh.
Hữu tướng Cảnh Minh, nói thế nào nhỉ, người này bộ dạng tương đối tuấn tú, nhất là có một đôi mắt linh động, ánh mắt có thể làm lưu chuyển chi gian, liền có vô số mĩ nữ say mê mà nguyện tựa vào trong lòng. Cho nên Cảnh Minh trừ mỗi ngày vào triều ra, đại đa số thời gian đều là đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở lầu xanh, trong kinh thành túy mộng các lớn nhất chính là ôn nhu hương(*) của y.
(*) Ôn nhu hương 温柔乡: Ngày xưa khi trai gái ngủ với nhau thì thường người ta sẽ tránh dungfg những từ thô tục mà sẽ thay bằng những từ văn hóa. Ôn nhu hương chính là chỉ chỗ mềm mại của người con gái.
Cảnh Minh háo sắc, kỳ thật trong kinh thành đại đa số đều biết, nhưng y cũng là một công tử đào hoa tuấn tú đã hai mươi ba mà còn chưa có vợ. Ngay từ đầu Cảnh Minh vẫn là Công bộ Thượng Thư, nhưng y tuyệt đối là một người mà con gái khắp kinh thành đều ao ước được gả vào. Mỗi ngày bà mối đều đến đạp nát cửa của phủ thượng thư, chẳng qua bà mối nào cũng đều là lúc vào thì mặt mày hớn hở vui vẻ, lúc ra thì lại là mặt xám mày tro. Cũng bởi vì việc liên quan đến cưới gả này mà Cảnh Minh đắc tội rất nhiều với quan viên lớn nhỏ trong triều, ai bảo nữ nhi nhà họ đối với y đều là vừa gặp đã thương, nhưng y ngược lại lại không thèm bàn đến chuyện cưới hỏi, biến nữ nhi nhà họ đều tương tư thành bệnh.
Mới đầu mọi người đều nghĩ rằng Cảnh Minh là người chung thủy nghiêm túc, cho nên vẫn luôn để dành tâm tư của y cho người trong lòng y. Nhưng sau này loại suy đoán này đã bị Cảnh Minh đập vỡ, từ khi người này lên hữu thừa tướng, y liền mỗi ngày đều lưu luyến thanh lâu tửu quán, ngày hôm qua thích Liễu Khê cô nương, hôm nay lại thích Phi Yên cô nương, ngày hôm qua còn ở Ỷ Ca Lâu, hôm nay liền đi Túy Mộng các. Dần dà, mọi người cũng đều buông bỏ tâm tư đối với y.
Mà tả tướng Tần Song lại trái ngược với Cảnh Minh, Tần Song và Cảnh Minh không giống nhau, Cảnh Minh là hàn môn sĩ tử, y là thông qua khoa cử dự thi mà vào triều đình, bởi vì hoàng đế trọng dụng là được lên chức hữu thừa tướng. Thế nhưng Tần Song sinh ra ở quan lại thế gia, phụ thân hắn năm đó chính là thừa tướng, cho nên tiên hoàng mới đưa muội muội của hắn là Tần Nhan hứa gả cho Cảnh Ninh hoàng đế.
Tần Song thuở nhỏ thông minh, kinh thành đều nói rằng Tần gia nhất định có thể trò giỏi hơn thầy. Lời này truyền đến tai tiên hoàng, tiên hoàng liền bảo phụ thân Tần Song mang con trai vào cung.
Tiểu hài tử này thấy nhân vật tôn kính nhất thiên hạ mà cũng không hề run sợ,mở to đôi mắt nhìn tiên hoàng, sau đó đánh giá một phen sau, Tần Song mới nói,“Hoàng Thượng, người thật tuấn tú.”
Phụ thân Tần Song bị những lời này làm cho sợ tới mức lập tức quỳ xuống thỉnh tội, không nghĩ tới tiên hoàng cười ha ha, nói,“Tần tướng a, con trai ngươi vậy mà lại có điểm thú vị a.”
Phụ thân Tần Song mồ hôi lạnh ứa ra, Tần Song nhìn thấy liền cầm khăn tay ra cho phụ thân lau mồ hôi,“Phụ thân a, ngươi đừng sợ, Hoàng Thượng nói ta rất thú vị mà.”
Tần thừa tướng anh minh một đời vậy ầm lại bị những lời này của con trai đánh bại, nhẹ giọng quát Tần Song không được nói bậy, vậy mà tiên hoàng nghe được những lời này thì lại mất hứng,“Tiểu hài tử mà, phải có bộ dáng của tiểu hài tử chứ.”
Nói xong, tiên hoàng lại hỏi Tần Song mấy vấn đề, Tần Song đều trả lời được, đáp án luôn ngoài dự liệu của mọi người, nhưng lại rất hợp tình hợp lí. Tiên hoàng đối với đáp án này rất vừa lòng, bèn sờ tóc mềm của Tần Song rồi nói,“Ngươi liệu có nguyện ý sau này vào triều làm quan?”
Tần Song nâng mắt, sự kiên định trong ánh mắt ngược lại lại khiến tiên hoàng giật mình, chỉ nghe thấy đứa bé chín tuổi này nói,“Nguyện lấy suốt đời tinh lực, đổi lấy Đại Hạ ta huy hoàng.”
Tiên hoàng nghe xong mỉm cười,“Đứa trẻ ngoan, trẫm liền hứa với ngươi, chờ ngươi sau khi lớn lên, nếu ngươi vẫn còn khát vọng này, còn có trí tuệ đầu não này, vậy thì chờ sau khi phụ thân người từ quan thì vị trí thừa tướng này liền là của ngươi.”
Đứa bé chín tuổi này không chối từ, trực tiếp quỳ xuống cất cao giọng nói,“Tần Song nhất định không phụ hoàng ân.”
Sau này, Tần Song dùng biệt hiệu để tham gia khoa cử dự thi, ba năm sau hắn lại thành công dùng kế giải quyết vấn đề Vân Nam phản loạn, đúng lúc ấy phụ thân Tần Song từ quan, chức tả thừa tướng này tiên hoàng liền giao cho Tần Song, đương nhiên, lúc ấy những lời dị nghị chưa bao giờ dứt, thế nhưng thành tích của Tần Song cuối cùng cũng khiến cả triều văn võ đều phải công nhận vị thừa tướng trẻ tuổi này. Nhưng Tần Song cũng bởi vì chính sự bận rộn mà vẫn không thành thân.
Ngày hôm đó, Cảnh Minh lại tới Túy Mộng các, gần đây y mê mẩn hồng bài của Túy Mộng các, Lệ Thanh, mỗi ngày đều say sưa ngã vào ôn nhu hương không thể tự kiềm chế. Tối nay Lệ Thanh múa, nữ tử này sẽ đứng trên đài múa đúng một canh giờ, Cảnh Minh hiện tại thực thích nàng, tất nhiên là sẽ đến để ủng hộ.
Sau khi Lệ Thanh kết thúc vũ khúc, Cảnh Minh liền mang Lệ Thanh trở về sương phòng. Lệ Thanh cũng biết nếu nắm chắc Cảnh Minh thì sẽ là chim sẻ hóa phượng hoàng, cho nên trước khi ra múa ả đã chuẩn bị trên bàn túy liên hương, túy liên hương là một loại cương cường xuân – dược, chỉ có thể cùng người giao hợp mới có thể giải trừ, trừ cách đó ra thì không có giải dược. Túy liên hương còn có một đặc điểm, đó chính là uống rượu càng nhiều, dược tính lại càng mạnh. Thế nhưng này túy liên hương này lại phát huy tác dụng rất chậm, ước chừng phải một nén hương mới có thể có hiệu lực, một khi có hiệu lực, dược tính liền làm lấn át lí trí, nếu không lập tức cùng người giao hợp thì vô cùng có khả năng sẽ tinh tẫn nhân vong.
Cảnh Minh cùng Lệ Thanh vào sương phòng, y liếc mắt nhìn liền thấy trên bàn có chén rượu, y cúi đầu thủ thỉ vs mỹ nhân trong lòng,“Tiểu mỹ nhân, ngươi còn rất có tình thú nha.”
Lệ Thanh che miệng cười nhẹ, cũng không nói gì.
Thượng hảo Nữ Nhi Hồng, lại có tuyệt sắc giai nhân, Cảnh Minh liền không chút do dự bưng chén rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch. Cảnh Minh chỉ cho rằng Lệ Thanh chính là dùng rượu mà câu dẫn, y không hề nghĩ rằng trong đó lại có xuân dược.
Uống cạn chén rượu, vậy thì đến lúc làm việc cần làm rồi, Cảnh Minh cởi áo ngoài của Lệ Thanh ra, chính mình cũng trút bỏ áo khoác, hai người vừa ngã lên giường thì đột nhiên nghe dưới lầu có người kêu, triều đình tới bắt người.
Vốn dĩ Cảnh Minh cũng không để ý, dù sao trong kinh thành đều biết y thích đi lầu xanh, huống chi quan to đè chết dân, cũng không ai dám làm gì trước mặt y, cho nên Cảnh Minh không có ý định dừng lại chuyện đang làm.
Bất quá sau khi nghe thấy tiếng Tần Song dưới lầu, Cảnh Minh liền mất bình tĩnh.
Tần Song và y quan chức tương đương, nói không chừng hắn có thể cáo trạng mình trước mặt Hoàng Thượng, nghĩ tới đây y liền qua loa vs Lệ Thanh vài câu, liền ngay cả áo khoác cũng chưa tới kịp mặc mà trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống. Không biết vì sao, khi rơi xuống đất, chân y liền nhũn ra, may mà chính mình đã trốn thoát, lường trước Tần Song cũng sẽ không đuổi tới đây.
Chỉ là lúc này, Cảnh Minh rõ ràng là đã đoán sai, Tần Song lại vào phòng Lệ Thanh, liếc mắt nhìn liền nhìn đến áo ngoài đang treo trên bình phong, áo ngoài của Cảnh Minh trên cổ tay áo có một mảnh trúc diệp, cho nên rất dễ phân biệt. Thấy quần áo của Cảnh Minh, Tần Song liền dặn dò binh lính vài câu, sau đó liền nhảy ra khỏi phòng, nửa nén hương công phu liền đuổi theo Cảnh Minh.
Thế nhưng Tần Song không hề nghĩ đến, khi hắn bắt lấy Cảnh Minh thì Cảnh Minh trực tiếp ngã vào lòng hắn, sắc mặt triều hồng, ánh mắt mê ly, trong ánh mắt tràn ngập hơi nước, trong nháy mắt cả người bỗng toát ra mị lực câu hồn đoạt phách.
Tần Song nhìn bộ dáng của Cảnh Minh liền không khỏi căng thẳng, bất quá hắn cũng sẽ không làm điều gì quá phận với Cảnh Minh, xem cái dạng này của Cảnh Minh tất nhiên là đã trúng xuân dược. Không có biện pháp nào khác, Tần Song đành phải đưa Cảnh Minh về hữu tướng phủ đã. Trong lòng nghĩ Cảnh Minh háo sắc như thế, trong nhà tất nhiên có cơ thiếp có thể vì hắn giải xuân dược này.
Thế nhưng khi đưa Cảnh Minh về nhà, Tần Song căn bản là không phát hiện ra một nữ nhân nào trong nhà Cảnh Minh cả, ngay cả nha hoàn hầu hạ đều không có, càng đừng nói là cơ thiếp.
Tần Song ôm Cảnh Minh vào chủ phòng ngủ lớn nhất, nghĩ Cảnh Minh chí ít cũng có chút công phu trong người, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, ai ngờ vừa mới chuẩn bị rời đi thì tay Cảnh Minh bất ngờ đáp lên lồng ngực Tần Song.
Tần Song trong lòng cả kinh, dược tính này cũng quá mãnh liệt đi, chẳng lẽ mình phải giải dược cho y thật?
Phụ thân Tần Song ngay từ khi hắn còn nhỏ đã đặt ra rất nhiều yêu cầu kì vọng, cho nên đối với y thuật Tần Song cũng biết một chút. Tần Song thò tay bắt mạch cho Cảnh Minh, hắn cau mày tinh tế xem xét, lúc này Cảnh Minh lại là lăn qua lăn lại trong lòng hắn.
Thông qua bắt mạch, hơn nữa là dựa vào phản ứng của Cảnh Minh, Tần Song cơ hồ có thể xác định này chính là túy liên hương. Hắn đương nhiên biết dược tính của túy liên hương, cũng biết lúc này trừ hắn ra thì chỉ sợ không ai có thể cứu y
Cảnh Minh vẫn không ngừng sờ loạn trong lòng Tần Song trong lòng, không hề có kĩ thuật gì nhưng lại gợi ra xúc cảm nguyên thủy nhất của Tần Song.
Nhìn làn da Cảnh Minh nhẵn nhụi sau lớp trung y cùng với khỏa hồng anh ẩn ẩn xuyên thấu, hơn nữa y còn không ngừng phát ra mị lực, dục hỏa trong mắt Tần Song lại càng sâu, một tay đẩy ngã nhân nhi đến trên giường, Tần Song thanh âm khàn khàn,“Đây là chính ngươi phóng hỏa, chính ngươi tự chịu trách nhiệm đi.”
Màn gấm hạ xuống, trong giường truyền ra tiếng ngâm thanh khe khẽ, chính là cái gọi là….
Tả tướng hữu tướng cởi áo bào, phù dung trướng ấm độ xuân tiêu.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên của sớm mai chiếu xuống giường, Cảnh Minh rốt cuộc cũng mở mắt, yết hầu khô tới phát đau, y vừa mới chuẩn bị đứng dậy rót một ly trà, thì phát hiện toàn thân đau mỏi trong nháy mắt khiến y chao đảo hồ đồ, y nhớ rõ đêm qua y đi Túy Mộng các, sau đó có cùng Lệ Thanh lên lầu, sau đó nữa là Tần Song đến Túy Mộng các, y liền từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống.
Sau đó nữa thì y không nhớ gì cả, nhưng cảm giác đau đớn trên thân thể này không có lúc nào là không nhắc nhở y đêm qua đến cùng đã phát sinh chuyện gì.
Chậm rãi quay đầu lại, Cảnh Minh quả nhiên thấy Tần Song liền nằm bên người mình, một cánh tay chống đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn y.
Cảnh Minh nhắm chặt mắt, sau đó hướng phía Tần Song hô to một tiếng,“Lăn!”
Tần Song nhíu nhíu tuấn mi,“Ngươi đêm qua trúng xuân dược túy liên hương, ta giúp ngươi giải dược tính, ngươi lại còn trách ta, đường đường là hữu thừa tướng, sẽ không như vậy lấy oán trả ơn đi.”
Cảnh Minh dùng hết toàn lực áp chế khí huyết đang cuồn cuộn trong lồng ngực, nói với Tần Song nói,“Vậy ngươi muốn ta như thế nào?”
Tần Song cười cười, môi cong lên,“Tất nhiên là, lấy thân báo đáp.”
Cảnh Minh cũng giống Tần Song cười cười, nói,“Ta Cảnh Minh tuyệt đối là một nam nhân chân chính,” Nhưng sau khi y đánh giá tuấn nhan của Tần Song một chút thì y lại nói tiếp,“Chỉ cần ngươi có thể xin được Hoàng Thượng tứ hôn, ta đây liền lấy thân báo đáp.”