Cố Vân Thanh được An Hỉ Lai tuyên chỉ, biết là Cố Vân Sương muốn gặp, trong lòng hắn cũng là phi thường cao hứng. Hắn bèn không hề chậm trễ mà bảo quản gia đi chuẩn bị chút quà, sau đó liền rời khỏi Tướng Quân phủ, tới hoàng cung.
Thời điểm đến Vị Ương cung, Cố Vân Sương là đang tự mình chuẩn bị nước trà để chào đón Cố Vân Thanh. Thấy hắn từ cửa tiến vào, Cố Vân Sương liền buông lá trà trong tay ra, khẽ mỉm cười với Cố Vân Thanh,“Ngồi đây một chút đi, ta đi chuẩn bị chút thức ăn cho ngươi. Đại ca tự tay pha trà, hi vọng ngươi không ghét bỏ là được.”
Cố Vân Thanh bĩu môi,“Đại ca, ngươi cũng quá khách khí đi. Ngươi có phải muốn đệ đệ này hẳn là phải gọi ngươi một tiếng hoàng hậu nương nương không.”
Cố Vân Sương cười cười,“Đây là phương pháp pha trà ta mới học, vì có ngươi đến nên đại ca mới bày ra đó.”
Cố Vân Thanh gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn khung cảnh Vị Ương cung tráng lệ, rường cột chạm trổ, mới trêu đùa nói,“Đại ca, trước kia nghe người ta nói Hoàng Thượng chuyên sủng hoàng hậu, hôm nay vừa thấy cung điện này của ngươi, có thể biết bên ngoài đồn đại không phải là giả, theo ta thấy, Hoàng Thượng là đem ngươi đặt ở đầu quả tim mà sủng a.”
Cố Vân Sương hơi nâng khóe miệng, mặt cũng đỏ lên, cũng không nói gì thêm nữa. Cố vân Thanh vừa nhìn thấy ca ca như vậy, cũng biết là y thẹn thùng a.
Cố Vân Sương ngâm trà xong liền ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Thanh “Nào, nếm thử tay nghề của đại ca.”
Cố Vân Thanh mím môi nếm một ngụm, nói một tiếng trà ngon, sau đó đi thẳng vào vấn đề,“Đại ca hôm nay gọi ta tới không phải chỉ để cho ta tới nếm thử trà nghệ của đại ca đi. Đều là người một nhà, đại ca có chuyện thì không cần ngại, cứ nói thẳng, đệ đệ nhất định đem hết toàn lực ra giúp đại ca.”
Cố Vân Sương cũng đặt tách trà xuống bên cạnh, sau đó chậm rãi gạt qua lá trà,“Vân Thanh, từ thất tịch tới bây giờ, có một tiểu cô nương cầm ngọc bội của ta đi tìm ngươi không?”
Cố Vân Thanh cẩn thận hồi tưởng một phen,“Không có, ta chưa từng gặp qua. Bất quá ta thường xuyên đi ra ngoài, có lẽ là bỏ lỡ cũng không chừng, để ta về hỏi Hằng thúc một chút đi. Nếu có thì hắn nhất định biết.”
Cố Vân Sương nhíu nhíu mày, nếu Lăng Nhi chưa từng tới Cố phủ, như vậy manh mối này lại bị đứt.
Cố Vân Thanh thấy Cố Vân Sương nhíu mày, liền hỏi “Nhưng có chuyện gì?”
Cố Vân Sương nghĩ nghĩ,chuyện mình bị thương nhất định không thể cho hắn biết được, bằng không hắn nhất định sẽ nói cho phụ thân, chiến sự ở phương Bắc tuy rằng trên cơ bản là đã chấm dứt, thế nhưng công tác hậu chiến đấu còn chưa hoàn thành, không thể khiến Cố Lâm phân tâm vì chuyện ở hậu phương được.
Bất quá chuyện Thái Hậu trúng “Linh uẩn tử” lại có thể nói cho hắn biết, Cố Vân Thanh kiến thức uyên bác, có lẽ sẽ có suy nghĩ hơn y, nghĩ đến đây, Cố Vân Sương liền không do dự mà đem chuyện thái hậu bị té xỉu cho đến chuyện tra ra “linh uẩn tử” đều nói cho Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh cẩn thận suy nghĩ,“Nếu nguyên nhân Thái Hậu trúng độc đã tìm được, vậy hiện tại phải tìm được kẻ hạ độc. Ta có cảm giác, người hạ độc “linh uẩn tử” và người cho thái hậu ăn “hạ quả” không phải là cùng một người.”
“Không phải là cùng một người? Vân Thanh vì sao lại có suy đoán này?”
Cố vân thanh nói tiếp,“Nếu là cùng một người, liền rất dễ khiến người khác chú ý, đầu tiên ‘Linh uẩn tử’ là dược, người hiểu biết về ‘Linh uẩn tử’ cũng không nhiều, giống như lời như ngươi vừa nói, ngay cả Tô thái y cũng là tìm đọc sách cổ mới phát hiện ra dược tính của ‘Linh uẩn tử’, cho nên ta cho rằng người hạ “linh uẩn tử” cho thái hậu phải là người biết y thuật, thế nhưng hạ quả là quả, ta nghĩ nếu là thầy thuốc mà cho Thái Hậu ăn, Thái Hậu hẳn là sẽ hoài nghi. Thái Hậu cũng là trải qua hậu cung tranh đấu mới có được vị trí như ngày hôm nay, sẽ không không đề phòng như vậy , cho nên ta cảm giác người cho hạ quả hẳn là người mà Thái Hậu phi thường tín nhiệm.”
Cố Vân Sương gật gật đầu,“Ý của ngươi chính là hạ ‘Linh uẩn tử’ rất có khả năng là thái y của Thái Y viện?”
Cố Vân Thanh gật gật đầu,“Chỉ có thái y của Thái Y viện mới có năng lực và cơ hội thôi.”
Nói xong, Cố Vân Thanh cầm bánh điểm tâm lên, vừa đưa tới bên miệng, bỗng nhiên mặt hắn biến sắc,“Đại ca, điểm tâm này là ai đưa cho ngươi?”
Cố Vân Sương nghi hoặc nhìn Cố Vân Thanh,“Ngự Thiện phòng hôm nay vừa đưa tới, làm sao? Có vấn đề gì à?”
Cố Vân Thanh cười cười,“Xem ra, mục tiêu của kế hoạch lkoong phải chỉ có mỗi thái hậu đâu.”
Cố Vân Sương mở to hai mắt, cũng cầm thử lên,“Ý ngươi là, bên trong cũng có hạ quả? Chẳng lẽ ta cũng bị hạ ‘Linh uẩn tử’?”
Cố Vân Thanh không trả lời Cố Vân Sương, mà là trực tiếp cầm lấy nước trà còn đặt lên bàn, đem điểm tâm này thả vào nước trà, nước trà lập tức biến thành màu đen.
Cố Vân Sương mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn nước trà,“Sao lại như thế?”
Cố Vân Thanh nói,“Nếu ta đoán không sai thì nguyên liệu của cái bánh vân cao này cũng không phải là hạt gạo bình thường, mà là Bạch Sa thước, Bạch Sa thước và hạt gạo nhìn giống nhau, hương vị cũng giống nhau, nó cũng giống ‘Linh uẩn tử’ không có độc tính, cho nên ngân châm cũng không kiểm tra ra vấn đề gì.”
Cố Vân Sương chau mày,“Ý của ngươi là để phát huy độc tính của Bạch Sa Thước này thì cần trà?”
Cố Vân Thanh lắc lắc đầu,“Chỉ có một loại trà, chính là Bắc Vân trà mà đại ca thích uống nhất, Bắc Vân trà được trồng ở Bắc Cương, Bạch Sa thước này cũng là ở Bắc phương mà sinh trưởng. Người hạ độc ngươi rất am hiểu về thói quen của ngươi đấy.”
“Cho nên ngươi hoài nghi, chuyện này cùng Bắc bang có liên quan?”
Cố Vân Thanh gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc,“Ca, ngươi nhớ không? Ngươi giết Thiết Mộc Chân, nhi tử của Thiết Mộc Hoành a. Cha lại giết Thiết Mộc Chân, thuận tình thuận lý, tất nhiên người của Bắc bang đều có khả năng tới tìm ngươi báo thù.”
Cố Vân Sương ngẩng đầu, thở dài một tiếng, lại quay đầu nói với Cố Vân Thanh,“Vân Thanh, cám ơn ngươi. Nếu không phải có ngươi ở đây, ta thật sự không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.”
Cố Vân Thanh cười cười,“Đã nói rồi, chúng ta là huynh đệ, không cần đại ca khách sáo như vậy.”
Cố Vân Sương cười khổ một tiếng,“Vân Thanh, đời này ta đã thiếu nợ ngươi quá nhiều.”
“Đại ca sao lại nói ra những lời ấy?”
Cố Vân Sương tiếp lời,“Ta biết, ngươi từ nhỏ đã có lí tưởng muốn mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước, đương nhiên ngươi cũng có trí thông minh tuyệt đỉnh, nhưng ngươi lại không tham gia khoa cử.”
Cố Vân Thanh cười hì hì,“Ta lười nhác thành quen, thật sự là không chịu nổi khuôn sáo trên triều đình.”
Cố Vân Sương thở dài,“Vân Thanh, ca không có ngốc như vậy, tất nhiên sẽ không tin lí do thoái thác này của ngươi. Một năm trước, tacó hỏi ngươi có muốn tham gia khoa cử dự thi hay không, ngươi còn cao hứng phấn chấn nói cho ta biết ngươi muốn đi, nhưng đến năm nay thì ngươi lại chết sống không đi. Ta là ca ca ngươi, là sống cùng ngươi từ nhỏ, tính tình ngươi như thế nào ca ca sao lại không biết. Ngươi không đi tham gia khoa cử dự thi chính là không muốn Cố gia chúng ta bị nói là cây to đón gió?”
Cố vân Thanh vừa nghe lời này của Cố Vân Sương, cũng liền không biện bạch gì nữa, hắn rũ mắt xuống, trông vô cùng cô đơn và bất đắc dĩ,“Phụ thân là đại tướng quân, tay cầm trăm vạn binh quyền, vốn đã bị người kiêng kị, trước kia đại ca ngươi cũng không được sủng, đệ đệ vào triều làm quan cũng sẽ không có ai xen vào, nhưng hiện tại ngươi là người mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, tuy rằng ta không rõ giữa hai người các ngươi rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, nhưng chỉ dựa vào chuyện Hoàng Thượng vì ngươi mà phân tán hậu cung, liền đủ để có thể chứng minh chân tâm của hắn. Ta muốn tham gia khoa cử dự thi, nếu là không trúng, như vậy người bên ngoài sẽ nói Cố gia chúng ta vô dụng, nuôi ra một đứa bất tài như ta, nhưng nếu trúng, người bên ngoài cũng sẽ nói Hoàng Thượng thiên vị. Thiên hạ này, có mấy người có thể thấy rõ sự tình chân tướng, đấy còn chưa kể nếu nhỡ có người xúi giục, thì chỉ sợ tội danh của Cố gia ta sẽ càng nhiều, đến lúc đó, Hoàng Thượng biết giải quyết như thế nào, ca ngươi làm sao bịt miệng được hết người trong thiên hạ, đạo lý đó chúng ta đều hiểu rõ, nếu chờ có ngày ta bị người khác hoài nghi, chi bằng hôm nay ta liền không tham gia khoa cử này.”
Đợi Cố Vân Thanh nói xong câu đó, hai người liền rơi vào trầm mặc, qua một hồi lâu, Cố Vân Thanh mới một lần nữa mở miệng, lúc này ngữ khí lại trở lại là hắn của trước kia, sáng sủa hoạt bát,“Huống chi mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước cũng không nhất định là phải vào triều làm quan a, tựa như hôm nay, đệ đệ ta vậy mà lại cứu được đại ca, đại ca là hoàng hậu, hài tử trong bụng đại ca là Thái Tử tương lai, ta cứu Thái Tử một mạng, vậy là công lao to nhất rồi”
Cố Vân Sương cười cười,“Chung quy vẫn là ta nợ ngươi, Vân Thanh, ca vẫn phải nói với ngươi một tiếng cám ơn.”
Cố Vân Thanh lần này lại không nói thêm gì về chuyện này nữa, chỉ đơn giản là nhắc Cố Vân Sương về sau không nên pha trà Bắc Vân, cũng không nên ăn thực vật mà người khác đưa tới để tránh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Cố Vân Sương gật gật đầu,“Vân Thanh, chuyện xảy ra hôm nay ngàn lần đừng nói cho Hoàng Thượng, mấy ngày này chuyện ngoài ý muốn đã quá nhiều, ta không muốn khiến hắn thêm phân tâm.”
Cố Vân Thanh tất nhiên là đáp ứng, Cố Vân Sương lại giữ hắn lại để ăn một bữa cơm, còn hỏi hắn về chuyện Hằng thúc có nói Lăng Nhi đến phủ không, sau đó liền đuổi Cố Vân Thanh ra khỏi cung.
Tô Hoàn và An Thanh cùng với tránh bóng lại một lần nữa đi Hình bộ đại lao, phòng giam của đầu bếp Nguyên Lâm đặt cách phòng giam của Dĩnh Tần xa nhất. Tô Hoàn bảo tránh bóng dấy lên thôi miên hương ở nơi Nguyên Lâm không nhìn thấy, lại cho An Thanh cùng tránh bóng giải dược để tự giải thôi miên hương cho bản thân.
Nguyên Lâm thấy Tô Hoàn và An Thanh đến mà không nói lời nào, vậy là gã hướng bọn họ cười lạnh một tiếng, Nguyên Lâm này bộ dạng vốn là lấm la lấm lét,tự nhiên cười lên như vậy thật đúng là rất dọa người.
Tô Hoàn chán ghét liếc mắt nhìn gã, nheo mắt,“Nguyên Lâm, nói người phía sau màn sai sử ngươi là ai”
Nguyên Lâm vẫn là biểu tình ấy, hiển nhiên là không chuẩn bị nói gì cả.
Bất quá thôi miên hương hiệu dụng rất nhanh, tuy rằng Nguyên Lâm vẫn giữ biểu tình như vậy, nhưng Tô Hoàn nhìn ra được, ánh mắt gã đã có chút tan rã.
Nguyên Lâm khàn khàn nói,“Người sau lưng sai khiến ta đi hại Thái Hậu là Dĩnh Tần.”
Tô Hoàn và An Thanh hai mặt nhìn nhau, lại là Dĩnh Tần, Tô Hoàn quay đầu tiếp tục hỏi Nguyên Lâm,“Dĩnh Tần đã bị bắt giam, nàng làm cách gì để sai sử được ngươi?”
Nguyên Lâm tiếp tục nói,“Trông coi nhà giam có người của chúng ta.”
Tô Hoàn thở dài, nói với An Thanh “Chúng ta lại đi xem Dĩnh Tần thôi.”
An Thanh gật gật đầu, hai người xoay người hướng tới chỗ sâu nhất trong nhà giam, một khắc khi nhìn thấy Dĩnh Tần, hai người đều có chút kinh ngạc, lúc trước Dĩnh Tần tuy không coi là quốc sắc thiên hương, nhưng tuyệt đối là một giai nhân tươi mát thoát tục, hiện tại lại đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu, y phục không chỉnh tề.
Dĩnh Tần tựa phi tựa tiếu liếc mắt nhìn bọn họ, cái gì cũng không nói, cúi đầu tiếp tục ở trong góc nhìn cỏ khô mà ngẩn người, nếu không phải biết người này còn sai sử Nguyên Lâm độc sát Thái Hậu, hai người đều đã cho rằng nữ nhân này điên rồi.