"Đàn anh, hôm qua em còn làm gì ngu ngốc không?"
"Không có." Trình Hâm thờ phào yên tâm được một chút thì Mã Gia Kỳ nói tiếp, vế sau khiến cậu muốn nổ tung: "Em chỉ xông vào phòng tôi, nằm lên giường tôi, cắn tôi một cái, đập tay vào mặt tôi, nháo nhào cả đêm không cho tôi ngủ, ngoài ra thì không còn gì nữa."
Vậy anh còn mong chờ cậu sẽ làm gì nữa?!
"Sao anh không đá em ra ngoài?" Trình Hâm lúc này chỉ muốn cắn lưỡi mà chết tại chỗ, đào cái hố nghìn mét cũng không che được nổi xấu hổ này. Cậu vậy mà để anh nhìn thấy hết mọi tật xấu khi say của mình. Còn mặt mũi đâu mà nhìn người ta nữa chứ.
"Suy nghĩ gì vậy?" Mã Gia Kỳ thấy cậu cúi gầm mặt suy nghĩ gì đó rất đăm chiêu, hành động cắn cắn môi dưới là biết cậu đang lúng túng cỡ nào. Anh đi tới xoa xoa đầu cậu: "Xấu hổ sao?"
"Tất nhiên rồi..."
"Thích tôi hửm?"
Đột nhiên Mã Gia Kỳ hỏi một câu, mặt anh cũng rất nghiêm túc. Trình Hâm nhìn anh nhưng không biết phải trả lời như thế nào. Cậu nhăn mặt, cố gạt đi sự xấu hổ mà vênh mặt lên nói: "Thì làm sao? Em không được phép thích à?"
Mã Gia Kỳ không trả lời ngay, cứ nhìn cậu với ánh mắt khó tả, bỗng anh giơ tay gõ vào đầu cậu một cái, bỏ lại một câu rồi đi vào bếp: "Trẻ con."
"Anh đừng có xem thường em!"
Mã Gia Kỳ không trả lời lại, Trình Hâm lại càng thêm nóng lòng, hùng hồn đứng luôn lên ghế mà chỉ tay nói lớn: "Đàn anh Mã Gia Kỳ, kể từ bây giờ em quyết định chính thức theo đuổi anh!"
"Ồ." Mã Gia Kỳ hơi bật cười trước hành động của cậu, giá như trong việc học mà cậu cũng quyết tâm được như vậy thì tốt.
Trình Hâm bị thái độ hời hợt của anh làm cho tụt hứng, ỉu xìu ngồi xuống: "Sao anh không có phản ứng gì hết vậy?"
Mã Gia Kỳ quay lại nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, một bên yếu ớt rung động còn một bên lại nghiêm nghị: "Vậy em muốn tôi phải phản ứng như thế nào? Chạy tới hôn em? Hay là cảm ơn em vì đã theo đuổi tôi? Hửm?"
Trình Hâm nghẹn lại không biết phải nói gì, tức tối dậm dậm chân rồi bỏ về phòng. Đến giờ đi học anh cũng phải tới tận cửa gọi mới chịu ló mặt ra.
Cậu đem cái biểu cảm bí xị suốt quãng đường, Mã Gia Kỳ nhìn cũng thấy buồn bực theo, trước khi mỗi người một hướng thì Mã Gia Kỳ kéo cậu lại, nhéo nhéo cái má đang xị xuống như bánh bao thiu của cậu, nghiêm túc nói: "Ngoan ngoãn học, đừng suy nghĩ nhiều. Trông như ông cụ vậy."
Trình Hâm bị chọc cũng không mấy vui vẻ, càng nghĩ tới chuyện kia cậu lại càng oán giận, vùng vằng hất tay anh ra không nói một lời rồi bỏ vào trong.
Anh cảm thấy mình đang chiều chuộng đứa nhỏ này quá đi, bắt đầu không biết sợ nữa rồi.Trình Hâm vào tới lớp thấy Giản Lâm liền chạy tới dùng nắm đấm của mình đánh túi bụi vào người y.
"Tại cậu, tại cậu, sao không ngăn cản tớ, để tớ uống nhiều như vậy?!"
"Aaa, cậu làm sao?" Giản Lâm vô cơ bị đánh cũng không giận, nhíu mày hỏi.
Trình Hâm thở dài nằm xuống ôm đầu, giọng nói nghẹn nghẹn: "Hại chết tớ rồi."
"Sao, hôm qua làm ra chuyện gì ngu ngốc à?"
"Tớ tỏ tình với đàn anh rồi..."
"Gì cơ?! WHAT?!!! Cậu làm gì cơ!!" Giản Lâm trợn tròn mặt, không kìm được mà hét lên. Trình Hâm vội che miệng y lại.
"Đừng hét lớn như vậy chứ."
Giản Lâm bị che miệng, vội gật đầu ra kí hiệu, y hít một hơi thật sâu để có thể bình tĩnh lại, sau mới quay sang hỏi: "Chuyện là như thế nào?"
Trình Hâm đem đầu đuôi câu chuyện kể lại, Giản Lâm nghe xong trong đầu ba chấm cạn lời, nhưng nhìn bạn mình đang như thiếu sức sống lại không nỡ buông lời cay đắng.
"Vậy nên là cậu trực tiếp tán đàn anh luôn?"
Trình Hâm gật đầu.
"Nhưng đàn anh không nói gì?"
Trình Hâm lại gật gật.
"Cậu nghĩ là đàn anh từ chối cậu?"
Trình Hâm gật gật x2
"Cưng à, cậu ngốc chết đi được."
Trình Hâm mếu máo khóc không ra nước mắt. Đàn anh cũng mắng cậu ngốc.
"Vậy bây giờ tớ phải làm gì? Đàn anh nhất định là không thích tớ."
Giản Lâm ôm hai cái má cậu nâng lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi căn dặn như một người cha: "Cưng à, tớ thấy đàn anh rõ là có ý đồ với cậu. Nếu là tớ thì tớ đã đá cậu đi rồi. Bây giờ cậu cứ mặt dày lên, nhõng nhẽo lên, hạ gục trái tim sắt đá của người ta."
Nhõng nhẽo sao?
"Để anh đây lên kế hoạch tác chiến giúp cậu, nhất định sẽ cưa đổ được đàn anh."
"Cách một, hãy hạ gục bằng đường dạ dày. Vào bếp tự tay nấu cho người ta một bữa cơm tình yêu."
Trình Hâm về nhà liền sắn tay vào bếp, cẩn thận vo gạo. Đem chảo bỏ lên bếp, chờ dầu ăn đủ độ nóng, lấy một quả trứng muốn đập vào. Bất giờ dầu ăn bắn lên làm cậu giật mình làm rơi luôn cả vỏ trứng vào chảo. Dầu ăn cứ liên tục bắn lên, bắn cả vào tay cậu. Trình Hâm hoảng hốt tắt bếp rồi bỏ chạy.
"Đàn anh! Cứu em!"
Mã Gia Kỳ nhăn mặt cầm típ thuốc mỡ, dùng bông tăm chấm chấm vào vết bỏng. Nhìn đứa nhỏ mặt mũi mếu máo trước mặt, vừa giận mà vừa buồn cười. Bôi thuốc xong, gõ vào đầu cậu một cái: "Đã bảo em đừng vào bếp, cho chừa." Trình Hâm bỉu môi, vùng vằng xấu hổ bỏ về phòng.
Cách một thất bại...
"Cách hai, nói chuyện với người ta nhiều hơn, thả thính ấy, thả nhiều nào."
"Đàn anh, anh đang học bài sao? Có muốn ăn gì không? Hay em pha sữa cho anh nhé?"
"Đàn anh, đàn anh, em không biết làm cái này, giúp em đi!"
"Đàn anh, môi em rất ngọt, anh không muốn nếm thử sao?"
Mã Gia Kỳ bị cậu làm phiền đến nhức đầu, cả ngày cứ bám theo anh nói rất nhiều. Đang chơi game cũng bị cậu cọ tới cọ lui, lảm nhảm bên tai như con muỗi: "Vậy em muốn tôi cắt mỏ em đem đi ngâm rượu không?"
"Anh thật độc ác!"
"Vậy em con mẹ nó ngậm miệng lại."
Cách hai thất bại thảm hại...
"Cách ba, sử dụng bạo lực, động tay động chân, trực tiếp đè người ta lên tường."
"Làm gì vậy?"
Mã Gia Kỳ vừa từ phòng tắm đi ra, tóc còn đang nhỏ nước, Trình Hâm từ đâu nhảy tới đẩy anh lên tường, hai tay chống lên tường để anh ở giữa muốn làm ra hành động lưu manh. Nhưng với cái chiều cao và kích cỡ này, không có một chút gì là giống lưu manh.
"Cưỡng hôn anh."
"Đừng có làm mấy trò dung tục, xê ra đi." Mã Gia Kỳ đen mặt, bất lực nhếch miệng cười, đem hai cánh tay cậu đè xuống, xoa xoa đầu cậu rồi đi ra sấy tóc.
Trình Hâm chán nản, rầu rĩ đi tới trước mặt anh, đưa tay ra kéo kéo áo anh, giọng nói vô cùng đáng thương: "Đàn anh, để ý tới em một chút đi mà."