Người lớn nhất trong nhà không lên tiếng nên chẳng ai dám nói gì, Trình Hâm định nói gì đó để giải vây nhưng lại nhận được cái sờ đầy sát khí từ anh trai đang đặt sau gáy.
Nhìn mẹ vẫn nghiêm mặt không hề có ý định sẽ nói chuyện, Đinh Trạch Dương đành phải lên tiếng trước: “Hai đứa bắt đầu từ khi nào?”
Trình Hâm lo lắng tự nhéo nhéo vào lòng bàn tay, cậu cảm giác như bản thân đang bị diêm vương xử tử nghiêm trọng, mãi mới lí nhí nói ra được vài câu: “Cũng không lâu lắm…mới mới…”
Nói xong lại càng lúng túng hơn, tay không biết phải đặt ở đâu mới đúng. Chợt có một bàn tay lành lạnh lén lút đan vào tay cậu, Trình Hâm hơi giật mình lén nhìn qua gương mặt nghiêm chỉnh của Mã Gia Kỳ. Trái tim treo lơ lững của cậu được an ủi phần nào, cơ thể có thể thả lỏng hơn một chút.
Mẹ Đinh nãy giờ im lặng nhưng lại rất tinh mắt mà nhìn thấy hành động lén lút vụng trộm của hai đứa nhỏ trước mặt, khẽ rít một hơi rồi bình tĩnh đánh mắt qua phía Mã Gia Kỳ: “Vậy cháu là Mã Gia Kỳ nhỉ?”
Mã Gia Kỳ bị điểm danh nhanh chóng dựng thẳng sống lưng, bộ dạng lễ phép thiếu điều muốn quỳ xuống lạy một lạy: “Vâng, cháu không nghĩ lần đầu gặp mặt lại như vậy, có chút thất lễ ạ.”
“Cũng không phải lần đầu ta gặp cháu.” Mẹ Đinh dừng một chút, đánh mắt nhìn Mã Gia Kỳ một lượt âm thầm đánh giá, rồi lại nhàn nhạt nói tiếp: “Lần cuối ta gặp cháu khi đó chỉ là một cậu nhóc cao đến eo ta. Bao năm rồi mới gặp lại, đúng là đã trưởng thành một thiếu niên cao lớn rồi. Rất giống khí chất của ba cháu.”
Trình Hâm nghe mà trong đầu xoay vòng vòng, đột nhiên mẹ lại nghiêm túc như vậy khiến cậu không thích nghi kịp. Lại chú ý đến lời mẹ nói về Mã Gia Kỳ, ánh mắt cậu không tự chủ mà lén nhìn qua anh. Hai đuôi mày khẽ nhăn lại, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc, rất có khí thế đàn áp ngược khác. Nếu anh giống ba thì chắc chắn ba của anh cũng là một người rất oai phong và sâu sắc.
Mã Gia Kỳ khách khí, tông giọng hơi lạnh nhưng vẫn rất lễ phép mà mỉm cười nhẹ: “Dì quá lời ạ.”
Bà cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi vào vấn đề chính của cuộc gặp mặt bất ngờ này: “Con có ý với tiểu Đinh nhà dì sao?”
“Vâng, cháu và em ấy đang yêu đương.”
“Tiểu Đinh nhà dì, thằng bé vẫn con nhỏ, từ nhỏ tới giờ tính tình rất ngỗ nghịch ương bướng, chưa hiểu biết nhiều chuyện, lần này nó một mình sang thành phố khác học tập, bản năng người mẹ không thể ngừng lo lắng cho con của mình. Cháu hiểu chứ?”
Mã Gia Kỳ nghiên túc lắng nghe lời bà nói, đợi bà nói xong anh mới chầm chậm nói: “Cháu hiểu tâm tình của dì. Cháu cũng đã đủ trưởng thành để nhận biết bản thân mình đang làm gì và muốn gì. Trình Hâm cần gì, cháu sẽ cố gắng dành nó cho em ấy. Chỉ cần Trình Hâm vui vẻ mà trưởng thành, mọi thứ…đều cho em ấy. Cháu rất yêu em ấy.” Vừa nói, bàn tay đang nắm tay cậu lại càng thêm siết chặt, ánh mắt kiên định mà nhìn thẳng vào bà.
Trình Hâm ngồi bên cạnh nghe lời thổ lộ của anh, trái tim lại đập loạn xạ không thể điều khiển được. Tự nhiên tâm trạng cảm thấy rất vui vẻ, hoá ra người yêu của cậu lại tuyệt như vậy.
Đinh Trạch Dương bên cạnh nghe cũng phải nín cười, anh thấy đứa nhỏ này là muốn ngay lập tức bế em trai của anh đến cục dân chính đăng ký kết hôn luôn rồi. Mẹ Đinh gật gù hài lòng, gương mặt nghiêm nghị đã dãn ra đôi chút. Nếu đã thành tâm như vậy thì bà cũng không tới làm khó nữa.
“Được rồi, nếu đã tới rồi thì ở lại cùng ăn một bữa đi.” Bà nói xong thì đứng dậy thong thả trở về phòng.
Thấy mẹ đã đi vào phòng, Trình Hâm lúc này mới thả lỏng ra. Cả người muốn nhũn ra, ngã gục ra đằng sau thở phào một hơi. Định nói gì đó với Mã Gia Kỳ nhưng chợt nhớ ra anh trai vẫn đang ngồi cạnh. Cậu chẹp môi nhìn qua: “Sao anh vẫn ngồi đây?”
Đinh Trạch Dương thấy cậu thay đổi thái độ, khoé miệng anh giật giật, đưa tay muốn túm cổ Trình Hâm xách lên: “Hay quá ha. Lớn rồi, đủ lông đủ cánh muốn bay khỏi nhà rồi.”
“Không có mà.” Trình Hâm bĩu bĩu môi, mặt nhăn lại oan ức muốn bỏ trốn, kéo kéo lấy cánh tay của Mã Gia Kỳ ôm lấy.
Đinh Trạch Dương bao năm chưa một mối tình, không thể tiếp tục nhìn tiếp, đứng dậy muốn bỏ đi: “Hai đứa làm gì thì làm đi, anh về công ty đây.”
Trình Hân chui ra khỏi cánh tay của Mã Gia Kỳ, tò mò hỏi: “Hả?! Anh vẫn phải tới công ty nữa hả?”
“Còn không phải do mẹ gọi về có chuyện quan trọng sao. Nhàm chán thật.” Đinh Trạch Dương thản nhiên nói, hai mắt đánh qua cặp tình nhân trước mặt, hai mắt hơi ngứa ngứa, cầm lấy áo vest rời đi ngay.
Mẹ và anh trai rời đi hết, cả phòng khách chỉ còn cậu và Mã Gia Kỳ. Trình Hâm nhất thời im lặng không biết nói gì, mặt cứ trầm ngâm, ánh mắt đặt vào bàn tay của anh, lông mi cong cong rũ xuống mang nét u buồn, nhẹ nhàng.
Mã Gia Kỳ nhìn xuống đỉnh đầu cậu, trong tâm thấy ngứa ngứa như có lông mèo gãi qua, nhịn không được mà vuốt vuốt má cậu: “Vậy chúng ta xem như đã thành công ra mắt gia đình hai bên rồi nhỉ?”
Trình Hâm tròn mắt nhìn anh, hai mắt to tròn lấp lánh như ngàn ánh sao, nghĩ tới khi nãy lại động tâm mà xấu hổ. Mặt mũi nhanh chóng đỏ bừng, hai tay cọ cọ áo anh, trong cuống họng phát ra tiếng hừ nhẹ như mèo nhỏ.
Làm sao bây giờ, cậu đáng yêu quá.
Hiện tại anh chỉ muốn đè cậu ra hôn một trận đến khi cậu tắc thở thì thôi. Nhưng bây giờ anh đang ở trong nhà người ta, lại còn có phụ huynh, nãy giờ đã cố gắng bày ra hình ảnh tốt đẹp. Không thể vì tâm trạng mà làm bừa. Phải nhịn xuống, khi nào quay về trường, muốn hôn bao nhiêu cũng chưa muộn.