Trình Hâm giật mình bật dậy nhìn thấy Mã Gia Kỳ đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.
"Anh là ma đấy à, đi không tiếng động như vậy."
Mã Gia Kỳ lườm cậu một cái, trầm giọng nói: "Nên mới nghe được tên nhóc nhà cậu nói xấu tôi."
Nhìn anh ngồi xuống chiếm mất chỗ của mình. Lẽ ra cái ghế sofa to này có thể cho ba người ngồi nhưng vì cậu đã bày bừa đồ ăn lên ghế, chỉ còn một chỗ trống thì bị Mã Gia Kỳ ngồi mất. Trình Hâm mím môi ngồi luôn xuống sàn, dưới sàn có một tấm thảm lông to nên không sợ lạnh mông.
"Anh nghe nhầm rồi."
Mã Gia Kỳ: "..."
Không chịu được không khí im lặng ngượng ngùng này, Trình Hâm quay đầu bắt chuyện với anh: "Đàn anh, năm hai học nhiều lắm hả?"
"Không nhiều..."
"Vậy-"
"Đủ đè chết con lợn nói nhiều nhà cậu."
Đinh Trình Hâm: "..."
Được rồi, bây giờ đến lượt cậu khoá miệng, anh giỏi, anh là nhất, không nói lại anh. Trình Hâm giận dỗi quay mặt đi, hai tay ôm đầu gối chăm chú nhìn bộ hoạt hình trên TV.
Mã Gia Kỳ ngồi một lúc liền đứng dậy đi về phòng chuẩn bị đồ. Đi ra thì thầy Trình Hâm mặc một cái áo thun cùng quần jean xanh, đầu đội mũ, đeo túi chéo. Đứng trước cửa phòng anh như đã đợi sẵn.
"Làm gì?"
"Đi học cùng anh a."
"Tôi phải học, không rãnh trông con nít, đi theo phiền phức."
"Em hứa sẽ không làm phiền anh học đâu mà."
Cứ như vậy, Trình Hâm lẽo đẽo theo Mã Gia Kỳ đến tận lớp, ngồi một góc bên trái của anh. Cậu đeo khẩu trang kín mít, thu mình sau lưng Mã Gia Kỳ. Nhìn Mã Gia Kỳ chăm chú nghe giảng viết bài như vậy, âm thầm khen ngợi. Hôm nay mới có dịp tận hưởng nhan sắc cận cảnh của Mã Gia Kỳ, da mịn, lông mi cũng dài, xương hàm sắc cạnh. Nhìn xuống bàn tay khớp xương và gân rõ ràng đang viết bài kia, Trình Hâm tủi thân nhìn lại bàn tay hơi mũm mĩm của mình.
Kết luận lại thì Mã Gia Kỳ chính là một nam thần đẹp không góc chết, mỗi tội rất xấu tính, nhất là khi nói cậu là con lợn.
Tiết học của năm hai kéo dài hơn một tiếng, Trình Hâm cảm giác như mình sắp chết đói rồi, vừa tan cậu liền chạy xuống canteen để kiếm đồ ăn xong lại chạy về lớp tìm Mã Gia Kỳ. Anh vẫn ngồi góc cũ, cậu nhanh chóng chui vào trong trước khi lão sư bước vào lớp. Tuy là các sinh viên lớp khác có thể đến dự thính nhưng cậu là năm nhất, nói đi dự thính năm hai thì ai mà tin cho được.
"Đàn anh, ăn bánh không?" Trình Hâm hỏi nhưng dí luôn cái bánh đến tận miệng của Mã Gia Kỳ, như kiểu anh mà nói không cậu liền nhét luôn vào miệng anh. Mã Gia Kỳ chỉ cắn một miếng cho có rồi đẩy tay cậu về...
"Ăn hết đi."
"Đàn anh, tối nay chúng ta ăn gì?"
"Tùy cậu."
"Ăn lẩu nhé, hay anh thích ăn nướng?"
Trình Hâm nằm ra bàn, vuốt cằm suy nghĩ sâu xa.
Mã Gia Kỳ: "..."
"A chúng ta ăn lẩu nướng nhé?!"
Mã Gia Kỳ: "Cậu không ngậm miệng lại tôi liền đá cậu ra khỏi nhà."
Được rồi, ai bảo anh là chủ nhà chứ. Nhưng mà cậu muốn ăn lẩu.
"Đàn anh-"
"Ngậm miệng."
Đinh Trình Hâm: "..."
Tan học liền có một người chạy từ ngoài vào ngồi xuống bên cạnh Mã Gia Kỳ, khoác vai bá cổ trông rất thân thiết, giọng nói nhả nhớt:
"Anh Mã, hôm nay ra sân không?"
Mã Gia Kỳ nhíu mày suy nghĩ, lại đánh mắt qua nhìn cậu xong vẫn nói: "Không đi."
"A? Anh Mã, lâu lắm rồi cậu chưa ra sân đó, cậu định bỏ bê bọn này sao?"
"Đừng có nói mấy câu buồn nôn."
Trình Hâm nhìn quả bóng rổ trong tay của người kia, trong lòng lại nổi lên tính tò mò: "Đàn anh, anh chơi bóng rổ sao?"
"Không phải chỉ biết chơi thôi đâu, anh Mã còn chơi rất giỏi đó."
"Em cũng biết chơi đó."
Không gạ được Mã Gia Kỳ thì mình nhảy qua gạ em trai thôi: "Thật sao? Vậy dám ra sân đấu một trận không?"
Thấy anh mắt nghi ngờ của Mã Gia Kỳ, Trình Hâm bỉu môi vênh mặt lên nói: "Đừng có xem thường em, em chơi giỏi lắm đó! Xem ai giỏi hơn ai chứ."
"Đừng có vênh mặt lên như vậy, trông cậu như con khỉ."
"Anh mới là khỉ!"
Trình Hâm mím môi tức giận ném cái túi chéo cho Mã Gia Kỳ cầm, xong lách người qua chạy theo đàn anh kia cùng ra sân bóng rổ. Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ phải đi theo.
Trình Hâm vào sân, Mã Gia Kỳ đứng bên ngoài khoanh tay nhìn. Trông cứ như ông bố trẻ đang đứng trông chừng con trai.
Cũng may hồi trung học Trình Hâm rất hay trốn học đi chơi bóng, bây giờ trình độ cũng không kém nha. Tuy là người hơi nhỏ con so với các đàn anh khác nhưng nhỏ cũng có lợi thế đó, luồn lách nhanh nhẹn.
Điểm số cuối cùng vẫn nghiêng về phía đàn anh, nhưng cậu cũng chơi khá giỏi rồi. Đàn anh vui vẻ khoác vai làm thân với Trình Hâm, không ngừng nói lời dụ dỗ cậu vào đội: "Đàn em đáng yêu, ra nhập đội bóng rổ của bọn anh đi. Em chơi giỏi như vậy chắc chắn sẽ là lợi thế của đội."
"Em sẽ suy nghĩ."
Trình Hâm vui vẻ tung tăng chạy về phía Mã Gia Kỳ, được người khác khen ngợi miệng không khép lại được.
"Chơi tốt đấy."
Được Mã Gia Kỳ công nhận thực lực Trình Hâm sướng để to mũi, suốt chạng đường liên tục nhảy nhót xung quanh, cười không ngậm được miệng. Đi qua siêu thị mới nhớ ra phải mua đồ, liền kéo Mã Gia Kỳ vào.
"Đàn anh, chúng ta mua đồ về nấu lẩu."