“Sao lại vào đây?” Mã Gia Kỳ bình tĩnh đi tới tủ lấy ra một cái áo mặc vào.
Trình Hâm không trả lời, trực tiếp hỏi: “Em đi cùng được không?” Nói xong hơi nghiêng đầu nhìn sắc mặt của anh.
Mã Gia Kỳ hơi khựng lại suy nghĩ gì đó.
“Thay đồ đi.”
Như nhận được sự đồng ý, Trình Hâm ngay lập tức tâm trạng thay đổi tốt lên, há miệng cười rồi lon ton chạy về phòng để thay đồ. Mã Gia Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều, cùng đi thôi, dù sao Trình Hâm cũng quen họ với tính cách đứa nhỏ này rất hoạt bát có lạ thì 5 phút sau cũng có thể thành anh em xương máu thôi.
Cả hai cùng đi tới một quán ăn địa điểm tổ chức mà Trương Chân Nguyên đã báo từ trước. Lúc đến mọi người đã đông đủ chỉ thiếu Mã Gia Kỳ. Có vài người bạn không biết Trình Hâm nên hướng Mã Gia Kỳ trêu chọc: “Anh Mã, tình nhân nhỏ đấy à, không ngờ nha.”
Nghiêm Hạo Tường ở bên cạnh góp vui cùng hoà vào trêu chọc Mã Gia Kỳ: “Tình nhân nhỏ cái gì chứ. Bạn trai bảo bối của anh Mã đó.”
“Bớt nói đi.” Mã Gia Kỳ ngược lại không quan tâm đến mấy lời chọc ghẹo đó, nắm tay cậu ngồi xuống chỗ trống. Trình Hâm nhìn qua nhân vật chính hôm nay: “Trương Ca sinh nhật vui vẻ!”
“Aiya aiya, cảm ơn em. Hôm nay tôi mời, mọi người ăn uống thoải mái nhưng đừng thoải mái quá nhé, ví tiền tôi có hạn.” Trương Chân Nguyên cười ôn hoà, đứng dậy nâng ly chủ đạo làm náo nhiệt bầu không khí.
Mã Gia Kỳ cũng phá lệ mà uống vài ly, nhưng nhất quyết không cho Trình Hâm động vào rượu. Trong nhà có hai người, nhất định phải có một người tỉnh táo mới được.
Lần này Trình Hâm mới phát hiện tửu lượng của Mã Gia Kỳ thật sự rất kém, uống hai ly đã đỏ mặt như cà chua, thêm vài ly liền đơ người ngồi thẩn thờ ra. Trình Hâm không được gia nhập chỉ biết ngồi ăn bánh kem, còn vô cùng chú tâm đến mấy câu chuyện mà Trương Chân Nguyên đang kể.
“Đàn em Đinh, có muốn nghe chuyện cấp ba của đàn anh nhà em không?”
Không nhắc thì thôi nhưng cứ nghe thấy mấy chuyện liên quan đến Mã Gia Kỳ là cậu lại chú ý hơn, nhanh chóng gật đầu bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Trương Chân Nguyên kể hồi cấp ba Mã Gia Kỳ từng yêu đương với hoa khôi của trường, sau đó lại bị người ta đá vì quá vô tâm, không có cảm giác yêu đương, nghĩ anh bị yếu sinh lý không làm được việc. Nghiêm Hạo Tường cũng hùa vào thêm mắm thêm muối. Câu chuyện này chính là bí mật thầm kín xấu hổ của Mã Gia Kỳ, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó mà hội anh em thân thiết đều biết hết.
Trình Hâm nghe xong cũng không nhịn được mà bật cười, nhất định sau này cậu sẽ đem chuyện này ra đe doạ anh. Định quay sang muốn chọc anh thì bắt gặp Mã Gia Kỳ cũng đang nhìn mình, nhất thời lời nói chưa kịp nói ra đã phải nuốt ngược xuống.
Khuôn mặt anh đỏ bừng lên, hai mắt hơi rũ xuống, xác nhận là say đến mơ hồ rồi. Trình Hâm bị ánh mắt thâm trầm của anh nhìn chằm chằm, bị ánh mắt đầy mị lực đó cuốn vào. Trình Hâm hơi nghiêng qua thì thầm vào tai anh: “Anh nhìn em làm gì?”
Mã Gia Kỳ say rượu vào thì hành động lẫn suy nghĩ trở nên chậm chạp, bộ dạng lười biếng lại ở sát mặt cậu trả lời: “Em là người yêu của anh, anh nhìn một cái thì không được à?”
Trong đám chỉ có hai người là không độc thân, ở đây chim chuột ám muội không sợ bị đánh à?
“Này, này hai người đừng có mà ở đó thì thầm to nhỏ. Có gì thì nói to lên cho chúng tôi nghe nè.”
Mã Gia Kỳ liếc mắt qua nhìn, cử chỉ thả lỏng bất cần đời, hơi nhếch mày lên bình thản nói: “Cậu chắc là muốn nghe?”
Tự nhiên cảm thấy ánh mắt của Mã Gia Kỳ khiến họ hơi lạnh sống lưng. Vội vàng xua tay từ chối gia nhập hiệp hội trở thành bóng đèn.
Tan tiệc Trình Hâm phải vác kẻ say rượu này về nhà, cũng may là bắt được taxi. Mã Gia Kỳ say rượu vào ngoài hơi chậm chạp ra thì vẫn yên tĩnh như mọi ngày. Ngồi trên xe chỉ nhắm mắt tựa đầu vào vai cậu mà nghỉ ngơi. Trình Hâm vác được anh lên tới nhà là cả một quá trình vất vả, Mã Gia Kỳ say rượu vẫn đủ tỉnh để đi được nhưng lại cố tình dựa vào người cậu để cậu dìu đi.
Trình Hâm thả anh ở phòng khách, Mã Gia Kỳ nằm dài xuống thở một hơi đầy mùi rượu. Cảm giác rượu ở trong bụng bây giờ cuộn lên nóng bức, định đưa tay cởi áo ra thì bị Trình Hâm đè tay lại.
“Anh định làm gì đó? Tính say rượu làm càn nữa hả?” Ánh mắt cậu chú ý xuống phần bụng hơi lộ ra của anh, hai mắt loé sáng, cơ bụng cũng rõ ràng lắm. Nhìn qua nhiều lần rồi nhưng cậu vẫn thấy cơ bụng của anh rất quyến rũ.
“Nước dãi sắp rơi xuống bụng anh rồi kìa.” Mã Gia Kỳ đột nhiên lên tiếng thu hút sự chú ý của cậu, Trình Hâm xấu hổ khi bị phát hiện ý đồ xấu, chột dạ đưa tay lên lau miệng, không có nước. Biết bị anh lừa, Trình Hâm đanh đá liếc xéo anh một cái, bàn tay nhỏ len vào trong áo anh nhéo một cái vào eo.
Mã Gia Kỳ hơi động đậy, bắt lấy tay cậu lật ngược tình thế đè cậu xuống dưới thân mình. Giọng nói bây giờ đã hơi khàn đi đục ngầu: “Có biết đàn ông khi say rượu nguy hiểm cỡ nào không?”
“Anh định giết em hả?” Trình Hâm không sợ lửa, hai tay vẫn tinh nghịch nhéo nhéo eo của anh thêm vài cái.
Mã Gia Kỳ híp mắt nhìn cậu, hơi ngồi dậy cởi phăng cái áo vứt xuống sàn. Trình Hâm nhìn thấy cơ bắp của anh thì mê mẩn đến há miệng. Mã Gia Kỳ nhìn biểu cảm của cậu lại càng thấy đáng yêu, cúi xuống muốn hôn cậu một cái. Trình Hâm vòng tay ôm lấy eo của anh, tinh nghịch sờ mó da thịt của người yêu.
Trước sự trêu chọc của Trình Hâm làm cho ngứa ngáy, Mã Gia Kỳ há miệng cắn vào má thịt của cậu một cái như muốn trừng phạt. Trình Hâm bị cắn đau thì vô tình cào vào lưng anh một cái.
“Còn nghịch nữa là đem em đi nấu luôn đấy.”
Bị cắn đau còn bị đe doạ, Trình Hâm bỉu môi muốn đẩy anh ra thì Mã Gia Kỳ cúi xuống hôn lên má cậu hai cái rồi nằm gục luôn trên người cậu. Sức nặng đè lên người, Trình Hâm bị đè muốn tắc thở, hai tay đấm đấm lên người anh nhưng vẫn không si nhê.
“Mã Gia Kỳ, anh đứng dậy mau!” Mã Gia Kỳ không để ý tới mấy lời mắng chửi của cậu, đưa tay xuống véo vào mông cậu một cái khiến Trình Hâm đỏ mặt tức giận: “Anh biến thái à?! Đừng có chạm vào mông em!”
Mã Gia Kỳ lại bình thản, hơi thở ấm nóng phả vào tai cậu, giọng điệu vô cùng lưu manh mà nói: “Anh sờ người yêu của anh một chút thì làm sao?”
Anh nói vậy mà nghe được à?!