Tô Điềm đứng một bên nhìn thấy anh hai đánh bạn trai mình, cô bị dọa sợ đến mức khóc nấc lên:
“Không, đừng đánh bạn trai em.”
Tô Kiều nghe Tô Điềm nói như vậy, mặt cậu ta bỗng nhiên xuất hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi:
“Lục Minh, mày đồi bại đến vậy đó sao? Làm với em gái tao còn chưa tính, đã biết đầu óc em tao không tốt, mày còn lừa nó? Khó trách con bé lại ngoan ngoãn bị mày…”
Tô Kiều tưởng tượng đến hình ảnh kia tự dưng cảm thấy ghê tởm, thế nên lại tiếp tục đánh.
Tô Điềm nhìn bạn trai cô sắp bị đánh chết, cô càng sợ hãi, khóc lóc đi lên bảo vệ Lục Minh, không cho Tô Kiều đánh:
“Anh hai, không được đánh bạn trai em! Anh còn đánh, em không có anh trai như anh.”
Tô Kiều vốn còn đánh, nghe được lời Tô Điềm nói làm cậu ta càng thêm tức điên, thiếu chút nữa đã đả thương Tô Điềm.
Tô Kiều không vô lực đấm xuống sàn nhà. Đã có Tô Điềm che chở, tất nhiên cậu ta không có cách nào tiếp tục đánh Lục Minh, tuy nhiên không có nghĩa là cậu ta để cho tên cầm thú này tiếp tục xằng bậy.
Tô Kiều muốn báo cảnh sát, chuyện này còn không báo không lẽ phải giữ đến lúc ăn tết sao? Cậu ta muốn bình yên ăn tết.
Lục Minh đoán được cậu ta muốn báo cảnh sát, hắn liền luống cuống giành lấy điện thoại, không cho báo.
“Tao biết sai rồi, nhưng một khi mày báo cảnh sát, thanh danh Điềm Điềm sẽ bị hủy hoại, giải quyết riêng được không?”
Tô Kiều ghê tởm tránh né bàn tay của hắn..
“Mẹ nó, mày có phải người không? Mày còn có mặt mũi nói chuyện à? Nếu mày đã biết sai, mày sẽ không làm chuyện đó với em gái tao, bây giờ còn sợ tao hại nó? Người hủy hoại nó là mày không phải sao?”
Lục Minh biết, chẳng may Tô Kiều báo cảnh sát, tất cả mọi người sẽ biết chuyện của Tô Điềm.
Lục Minh và Tô Điềm không giống nhau. Nhà hắn có tiền, chuyện này có bị lan ra, hắn có thể tìm ba mẹ nhờ người đè ép xuống. Thậm chí, ba me cho hắn chuyển trường hoặc xuất ngoại du học đều được. Vì thế, chuyện này bị xé ra, người bị tổn hại chính là Tô Điềm.
Cô sẽ trở thành tâm điểm cho thân thích, hàng xóm chỉ trỏ. Bảo cô đi, cô có thể đi đâu được?
Tô Điềm vẫn trước sau che chở Lục Minh, cả người dán vào lồng ngực hắn, sợ anh hai lại tiếp tục đánh bạn trai mình.
Hình ảnh này vô thức kích thích Tô Kiều.
Cậu ta vốn định báo cảnh sát, nhưng ngón tay lại không nhấn xuống được.
Tô Kiều biết hậu quả sau này. Tô Điềm là người bị tổn thương nhiều nhất, với những cô gái bình thường bị c.ư.ỡ.ng h.i.ế.p đã là một vết nhơ rất lớn, huống chi em gái cậu ta còn bị bệnh.
Cậu ta nhịn xuống, gọi người nhà Lục Minh.
Mẹ của Lục Minh nghe được tin của con trai cũng rất mau đã đến.
Đái Tùng Tố tới nơi thấy mặt mũi con trai bị đánh bầm dập, bà tức giận hỏi Tô Kiều:
“Tô Kiều, hai đứa là bạn tốt, sao lại đánh con trai dì ra nông nỗi này?” Tô Kiều cười lạnh:
“Dì chưa biết con trai mình đã làm ra chuyện heo chó cũng không bằng đâu.”
Nói xong, cậu ta nhìn sang Lục Minh:
“Nói thẳng cho mẹ mày biết đi.”
Lục Minh trầm mặc một chút, lấy hết can đảm nói: “Con…Cưỡng gian em gái nó.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Đái Tùng Tố lập tức thay đổi.
Tô Kiều nhìn ‘cầm thú’ chủ động thành thật nói thẳng, cậu ta thở phào nhẹ nhõm một hơi:
“Dì cũng đã biết lý do rồi đấy. Vậy nên con muốn dẫn nó đến Cục Cảnh Sát, nhưng con không muốn làm lớn chuyện cho thiên hạ biết, nếu không em gái con coi như xong rồi.”
Đái Tùng Tố nghe thấy Tô Kiều muốn đưa con trai mình đến Cục Cảnh Sát bà liền sợ hãi, bà cưng chiều Lục Minh từ nhỏ tới lớn, bà cũng chỉ có nó, con trai là sinh mạng của bà.
Bà suy xét một chút, rồi nói:
“Tô Kiều, dì biết Lục Minh khốn khiếp làm tổn thương em gái con, nếu không thì như vậy đi, chúng ta giải quyết riêng, các con muốn bao nhiêu tiền?”
Tô Kiều trực tiếp bị lời này đả kích, cậu kéo Điềm Điềm lên:
“Dì nghĩ lấy tiền ra là xong sao? Em gái con đã bị Lục Minh hủy hoại, sau này làm sao nó gặp người khác được?’’
Đái Tùng Tố nhìn Tô Điềm. Tô Điềm theo bản năng rụt lại, cô sợ, không dám đối mặt với bà.
Bà sinh nghi cô gái nhỏ này có gì đó rất lạ, bà xấu hổ hỏi: “Em gái con… Có phải con bé…”
“Đúng thì sao mà không đúng thì sao, con bé không phải là người à? Tâm trí không bình thường nên mới xứng đáng bị con trai dì khinh nhục? Nó lợi dụng con bé không hiểu chuyện mà cưỡng gian.Dì hãy đưa con mình đi tự thú, đừng để con phải làm lớn chuyện tự mình dẫn nó đến.”
Sắc mặt Đái Tùng Tố cực kỳ khó coi.
Cuối cùng, bà cam đoan với Tô Kiều nội trong 3 ngày sẽ xử lý xong, sau đó dẫn Lục Minh đi.
Tô Kiều đáp ứng, cậu ta muốn bà trả lại công bằng cho em gái. Tốt nhất là tự tống Lục Minh vào Cục Cảnh Sát.
Lục Minh vừa đi không lâu, Tô Kiều đã đưa Tô Điềm đến bệnh viện. Cậu ta muốn lấy chứng cứ tên khốn đó đã để lại trong người Tô Điềm, việc này cực kỳ quan trọng cho cậu ta tố cáo Lục Minh tội c.ư.ỡ.ng g.i.a.n.
Hơn nữa, cậu ta muốn kiểm tra xem Tô Điềm có mang thai hay không, con bé chắc hẳn không biết mấy chuyện này, chỉ sợ tên cầm thú kia bắn vào là không xong.
….
Đái Tùng Tố dẫn Lục Minh lên lầu, thấy nơi này không có ai, bà lập tức chọc chọc trán hắn, mắng một trận:
“Lục Minh, con có bệnh, trong đầu con toàn là nước đúng không? Từng tuổi này muốn chơi phụ nữ, mẹ không cản con, muốn làm gì thì làm, nhưng sao phải đụng đến đứa bé không bị bệnh kia chứ. Con không muốn tiêu tiền đi tìm ‘gái’, mẹ không ý kiến. Tại sao cứ nhất thiết phải là đứa bé bị thiểu năng trí tuệ đó, tâm lý con bé giống như một đứa trẻ, vậy mà cũng xuống tay được. Giờ thì hay rồi, lỡ xui xẻo bị người ta quấn lấy bắt con phụ trách thì con phải sống cùng với đứa thiểu năng trí tuệ cả đời, cuộc đời cũng bị phá hoại, nhà ta cũng thành trò cười cho thiên hạ.”
Nghe Đái Tùng Tố nói, Lục Minh phản ứng có chút dữ dội, đẩy tay bà ra:
“Mẹ đừng nói khó nghe như vậy. Thiểu năng trí tuệ gì chứ, tâm lý của cô ấy chỉ bị khiếm khuyết chút thôi. Với lại, con thích người ta làm sao mà nhịn được?”
- -----oOo------