Lục Minh nhìn Tô Điềm tỏ ý không muốn nói, hắn tức giận nâng mông cô.gậy th*t thúc vào trong mân mê: “Nói hay không? Điềm Điềm không nói, anh trai lập tức thao chết em.”
Tốc độ đâm thọc quá nhanh khiến Tô Điềm bị trượt tay, điện thoại bị rớt dưới giường.
Cô nhỏ giọng nói: “Nếu em nói, anh hai sẽ đánh chết anh. Anh là người xấu.”
Lục Minh nghe được lời này, hắn sửng sốt trông chốc lát, cô gái nhỏ đang lo cho hắn?
Nếu thật sự là như vậy, chứng bệnh hay quên của cô cũng không quá nghiêm trọng, ít nhất có thể nhớ rõ chuyện của hắn.”
Lục Minh nghĩ đến đây, tâm trạng hắn liền phấn khởi, không ép cô nói ra Tô Điềm nữa. Tô Kiều bên kia cũng treo điện thoại.
Tô Điềm bị đâm, cảm giác cao trào lại sắp đến, liền kêu: “Anh trai, chậm, khó chịu.”
Lục Minh bị kẹp sướng đến mức không biết khống chế, tiếp tục va chạm. Không lâu sau, hắn kịp thời rút ra, tinh d*ch bắn hết lên người Tô Điềm, vú cô cũng dính một ít.
Tô Điềm nhìn thứ đang bám lên ngực mình, cô ủy khuất kêu: “Bẩn.”
Lục Minh vừa mới bắn ra, hắn vẫn còn cảm nhận dư vị cao trào, cả người sung sướng khó tả, duỗi tay xoa xoa đầu ngực cô, nói: “Không bẩn, đây là
t.i.n.h d.ị.c.h của anh trai. Về sau anh sẽ dùng thứ này đút no tiểu bức Điềm Điềm.”
Hắn chưa thử qua cảm giác bắn vào trong, nếu không phải sợ Điềm Điềm mang thai, hắn muốn thử cho tinh d*ch vào chỗ sâu nhất của cô, cảm thụ một chút sảng khoái.
Hai người họ chưa kết hôn, mang thai sẽ không tốt, hắn đành phải chịu đựng.
Tô Điềm bị thao cũng cảm nhận được không ít khoái lạc, phía dưới vẫn còn tuôn trào mật dịch.
Lục Minh ôm cô vào phòng tắm, cầm vòi sen hướng rửa sạch nơi riêng tư của cô.
Vốn chỉ định làm sạch hạ thể, nhưng càng nhìn hắn lại bị kích thích muốn thao cô thêm lần nữa.
“Điềm Điềm, phải làm sao em mới chia tay tên bạn trai kia? Gả cho anh được không?”
Tô Điềm lập tức phản bác: “Không được, anh hai nói anh đã kết hôn, nói anh ở nước ngoài đã có vợ con. Cho nên Điềm Điềm không thể kết hôn với anh, nếu làm vậy sẽ thành phụ nữ hư hỏng. Trên TV gọi là tiểu tam. Điềm Điềm không thể làm tiểu tam.”
Lục Minh nghe được lời này, tức giận đến muốn tăng xông.
Tô Kiều vậy mà dám dùng lý do sứt sẹo như vậy để làm Tô Điềm ghét bỏ hắn.
Hắn kết hôn khi nào? Bảy năm ở nước ngoài hắn luôn giữ mình trong sạch. Lục Minh tắt vòi sen, nghiêm túc nói rõ:
“Anh hai em lừa gạt em. Anh không có kết hôn với ai. Ngần ấy năm anh chỉ có Điềm Điềm, cũng rất nhớ Điềm Điềm.”
Tô Điềm uất nghẹn rơi nước mắt: “Không phải như thế, anh không có nhớ Điềm Điềm, không thích Điềm Điềm. Anh nói sẽ trở về, nhưng lại không
thấy Điềm Điềm đợi anh đã lâu, thật sự rất lâu. Anh không cần Điềm Điềm.”
Mỗi lần khóc, Tô Điềm thường cắn môi, hơn nữa cô cúi đầu không dám nhìn hắn, ủy khuất hít hít mũi.
Lục Minh nhìn hình ảnh này, đau lòng vuốt cái ót của cô, hôn lên môi cô, đầu lưỡi đi vào, cùng lưỡi cô quấn quýt.
Mỗi lần hôn nhau, Tô Điềm sẽ nhắm mắt lại. Vì trước đây anh trai thường dặn cô nhắm mắt. Sau đó, hôn anh trai. Cảm giác nuốt nước bọt của đối phương cũng không quá tệ.
Lục Minh bắt đầu gặm cắn môi cô, hôn càng lúc càng mãnh liệt làm cô hô hấp một cách khó khăn, cả người mềm nhũn.
Cuối cùng, hắn buông cô ra, nói: “Xin lỗi Điềm Điềm, từ nay anh trai sẽ không đi đâu nữa. Gả cho anh được không?”
Tuy trí tuệ của Tô Điềm khá hạn chế nhưng vẫn hiểu rõ, mẹ hắn không muốn hai người ở bên nhau. Vì thế, cô cúi đầu: “Dì không cho.”
Lục Minh tiếp tục tắm rửa sạch sẽ cho cô: “Không đâu, anh trai không phải là anh của bảy năm trước. Bà ấy không thể quyết định.”
Tô Điềm không đáp lại, tùy ý để hắn lau sạch cơ thể mình.
Lục Minh bảo cô ở lại chỗ hắn, tiếc là Tô Điềm không muốn, cô nói:
“Mỗi buổi sáng, anh hai sẽ tan tầm trở về. Điềm Điềm phải về nấu bữa sáng cho anh hai.”
Lục Minh thừa nhận sáng giờ mình đã ép buộc Tô Điềm khá nhiều cho nên để cô mặc quần áo chính mình mua cho, sau đó đưa cô về nhà.
Khi đã đưa Tô Điềm đến nhà, cô liền hối hắn đi nhanh nhanh. Trái lại, Lục Minh không đi, thẳng thắng vào nhà:
“Tối nay anh ở đây với Điềm Điềm, anh có chuyện muốn nói với anh hai em.”
Nghe vậy, Tô Điềm không đuổi hắn đi, cô đi rửa mặt rồi chuẩn bị ngủ.
Lục Minh nhìn Tô Điềm nằm bên cạnh, lại ghé mắt sang máy gắp thú bông ở góc tường. Điềm Điềm vẫn còn giữ?
Lúc trước Tô Kiều chuyển nhà từng có ý định muốn ném bỏ cái máy này đi. Đồ vật “cầm thú” để lại rất đen đủi. Tuy nhiên, Tô Điềm không cho, nhất định muốn đem nó cùng dọn đến chỗ mới. Bằng không cô sẽ ôm máy gắp thú bông khóc vài tiếng đồng hồ. Tô Kiều hết cách, cắn răng dời sang một góc phòng.
Lục Minh nói: “Bây giờ anh trai chơi trò này rất giỏi.”
Tô Điềm nghe lời này, cô liếc nhìn hắn. Lục Minh nổi tính khoe khoang, liền đi đến thể hiện, thành thạo gắp thú nhồi bông ra.
Nghĩ đến lần trước, tên Dung Duệ kia gắp thú bông cho Điềm Điềm, bên cạnh là vẻ mặt ngưỡng mộ của cô, trong lòng hắn càng nghĩ càng chua. Cho nên hắn muốn khoe tài một chút.
Trước kia, mỗi khi nhàm chán, hắn thường đi gắp thú bông, dần dần khả năng cũng tiến bộ hơn nhiều.
Tô Điềm thấy Lục Minh kẹp gấu bông ra, phản ứng của cô không hề vui mừng như hắn tưởng tượng. Ngược lại còn nước mắt chảy ròng:
Lục Minh ngây ngốc.
“Anh trai, sao anh lại gắp ra làm gì? Điềm Điềm thấy để chúng ở trong rất đẹp nên mới không lấy ra. Anh đặt về như cũ đi. Đang đẹp, lấy ra trông xấu chết được. Mau thả lại đi.”
Lục Minh: …