Nói trắng ra chỉ là người phục vụ. Cũng đúng với đầu óc như vậy sao có thể tìm việc khác tốt hơn. Làm ở tiệm trà sữa cũng không tệ, cũng coi như là có việc.
Đái Tùng Tố không có thói quen nhìn cô, cũng như cùng cô nói chuyện. Bà mẹ nào gặp phải tình huống như bà cũng không chấp nhận nỗi. Cả đời con trai của mình bị một đứa ngốc phá hủy. Nếu con bé chỉ là con cái của một thường dân, nhà nghèo đi nữa thì bà cũng không để tâm đến vậy. Nhưng đầu óc con bé có vấn đề, ở với nó không phải chịu khổ cả đời sao?
Đó luôn là chướng ngại trong lòng bà. Tuy rằng con nhóc không có ý xấu, nhưng bà không có cách chấp nhận cho hai đứa. Đái Tùng Tố cầm lấy tay Tô Điềm, cầu xin:
“Điềm Điềm, dì xin con, con rời bỏ con trai dì được không? Con muốn làm gì cũng được. Không phải con thích làm ở tiệm trà sữa à? Dì sẽ cho con một cửa tiệm, tặng luôn cho con. Con hãy kiếm người khác, buông tha cho con trai dì đi.”
Lục Minh không thấy Tô Điềm ở cửa, hắn đi vào phòng bệnh, lại nghe được mấy lời này liền ôm người vào trong ngực.
Tâm hắn đã như tro tàn, không thể nhìn bà với sắc mặt tốt.
“Uổng công con cho rằng sau ngất đi, mẹ có thể thay đổi suy nghĩ. Hóa ra vẫn vậy. Nếu đã vậy, chúng ta không còn gì để nói. Từ nay con sẽ không đến bệnh viện thăm mẹ, mẹ muốn thế nào con cũng mặc kệ. Mẹ thấy khó chịu thì cứ coi như không có đứa con trai này đi.”
Lục Minh nói hết lời, sau đó kéo Điềm Điềm rời đi.
Đái Tùng Tố chưa kịp nói gì đã thấy hai người đi mất. Bà buồn bã, khóc cũng không thể khóc.
Bà muốn khóc, nhưng bị đả kích đến tận cùng, nước mắt không rơi xuống được.
…
Tô Điềm và Dung Duệ đã chia tay, trên thực tế quan hệ giữa hai người cũng không thay đổi mấy. Từ trước Tô Điềm vốn đã xem Dung Duệ là anh trai.
Cho nên Lục Minh không xem như hai người họ đã từng hẹn hò, Tô Điềm chỉ thích một mình hắn.
Tô Điềm vẫn làm việc ở tiệm trà sữa. Cô rất thích công việc này.
Lục Minh thì không thích điều này, cô có thể đi làm như cũ, nhưng không có nghĩa là tiếp tục làm ở tiệm trà sữa của Dung Duệ. Nơi này hai người họ có cơ hội thường xuyên tiếp xúc.
Hắn không muốn Tô Điềm đến đó nữa, chính hắn cũng thừa sức mở cho cô một tiệm trà sữa mới.
Đêm nay, hắn lại thao Điềm Điềm. Tắm rửa xong lại bắt đầu lăn lộn.
Từ lúc khai trai, mỗi lần đụng đến Điềm Điềm hắn liền hóa thành cầm thú, chỉ muốn ăn cô sạch sẽ.
Ngay lúc này, Lục Minh đè Tô Điềm lên vách tường, mông chu lên. Gậ.y th.ị.t len lỏi qua cánh mông, hăng say thọc vào.
Hắn vừa thao, vừa nói khẽ bên tai Tô Điềm: “Ngày mai em không cần đến tiệm trà sữa đó làm nữa. Nếu Điềm Điềm thích, anh trai sẽ mở cho em một tiệm. Em làm bà chủ.”
Mông Điềm Điềm có chút đau, cô nghe lời dẩu mông lên, tùy ý để hắn thao mình. Sợ bị ngã, hay tay bám chặt một bên ngăn tủ.
Nghe Lục Minh nói, cô lập tức chống đối: “Em không muốn, Điềm Điềm thích làm ở đó. Điềm Điềm có rất nhiều bạn. Điềm Điềm không muốn đổi tiệm trà sữa.”
Có Dung Duệ ở đó, hắn không yên tâm. Ai biết được sau lưng hắn, anh ta giở trò gì với Tô Điềm.
Lục Minh chưa từ bỏ ý định, cắn một bên tai cô: “Chỉ cần anh trai mở cho Điềm Điềm một tiệm khác, khi đó em có thể mời bạn em sang làm, như vậy em sẽ có bạn. Đừng làm ở tiệm cũ nữa.”
Tô Điềm không vui nổi, có cảm giác anh trai đang ép cô, cô khó chịu duỗi tay ra sau, rút g.ậ.y th.ị.t ra.
“Không thích, anh trai không cho Điềm Điềm đi làm. Điềm Điềm không cho anh chạm vào.”
Lục Minh có cảm giác như muốn chết tới nơi. Sắp lên cao trào lại bị cô rút ra.
G.ậ.y t.h.ị.t ngậm ngùi tiếp xúc với không khí. Trong khi Điềm Điềm mềm như bông nằm trên giường. Lục Minh đành bỏ cuộc, cô đã nhất quyết như vậy hắn đành bó tay.
…
Sau khi hai người hẹn hò được một tháng. Lục Minh cầu hôn Tô Điềm.
Sợ Tô Điềm không hiểu cầu hôn nghĩa là gì. Lục Minh giải thích kỹ càng, kết hôn nghĩa là cùng hắn sống bên nhau cả đời, cùng nhau sinh con, buổi tối phải làm chuyện cởi quần áo. Sau đó chốt lại hỏi cô có nguyện ý hay không.
Tô Điềm nguyện ý, nhận lời cầu hôn của hắn. Cầu hôn thành công, hắn chuẩn bị tới nhà Tô Điềm, chính thức gặp mặt ba mẹ cô.
Sau lại bàn tính tới chuyện cử hành hôn lễ, hai người đã tới tuổi này, muốn con cái cũng không phải vấn đề.
Từ lúc ở bệnh viện giằng co với Lục Minh một trận, bà không còn xuất hiện nữa. Hắn như trút được gánh nặng. Nhiều năm bị mẹ khống chế, hắn chỉ thấy ngạt thở. Giờ thì nhẹ hơn rất nhiều.
Tô Kiều không thích Lục Minh. Hai người từng là bạn bè rất thân thiết, kể từ khi hắn làm chuyện đồi bại với em mình. Cả hai đã tuyệt giao. Hiện tại Lục Minh đã hẹn hò lại với em gái, cậu ta cũng không thể hiện gì nhiều.
Cậu ta chỉ mắt nhắm mắt mở. Vì Điềm Điềm cứ cố chấp ở cạnh Lục Minh, cậu ta phải nhịn.
Nghe bọn họ muốn kết hôn, cậu ta không đồng ý cũng không từ chối. Điềm Điềm trông rất hạnh phúc, cậu ta có làm gì cũng vô dụng.
Ngay từ đầu, ba mẹ Tô gia rất ưng ý Dung Duệ, sớm đã nhận anh ta là con rể. Kết quả, sắp đến ngày kết hôn lại lòi ra người Điềm Điềm thích. Họ cũng không có cách nào, Điềm Điềm muốn gả cho hắn, không muốn cũng phải thành toàn.
Tiền lúc trước Tô Kiều lấy ra cứu sống ba Tô cũng từ Lục Minh chu cấp.