Lục Minh cũng không phải dạng đàn ông con trai yếu đuối. Tô Kiều đánh hắn không chấp, nhưng tên Dung Duệ lại dám chen chân. Lục Minh bị kích thích đến mức mọi nắm đấm mang theo lửa giận đều hướng lên mặt Dung Duệ.
Tô Điềm từ trước tới nay chưa từng gặp qua cảnh này, nhìn ba người bọn họ ẩu đả cô liền nước mắt lưng tròng.
“Đừng đánh nữa.”
Mặc cho cô kêu, bọn họ tiếp tục đánh đến khi mệt mới dừng lại.
Trên mặt ba người đều có thương tích, Tô Điềm khóc hoài cũng mệt, đành ngồi bên cạnh nhìn nhìn bọn họ.
Tô Kiều không còn nhìn nổi tên súc sinh này nữa, thẳng tay đuổi hắn đi Sau vụ ẩu đả, Tô Kiều và Dung Duệ quyết định hôm nay đóng cửa, không buôn bán.
Thật may tiệm trà sữa có hộp sơ cứu, hai người đàn ông lấy ra, bôi thuốc cho đối phương.
Dung Duệ luôn có linh cảm Lục Minh là cầm thú, trong lòng luôn có sự kiêng kị, đánh người xong tâm trạng của anh ta cũng nhẹ nhõm đi.
Anh ta cảm thấy tiếc cho Lục Minh, dù sao thì mình và Điềm Điềm cũng sẽ kết hôn. Nhớ đến chuyện vừa phát sinh, anh ta nói:
“Em muốn tiến hành lễ cưới sớm một chút, tốt nhất là vào ngày hoàng đạo gần nhất. Từ ngày đó Điềm Điềm sẽ là vợ của em.”
Tô Kiều không nghĩ anh ta sẽ nói như vậy, cậu ta không khỏi bất ngờ. “Lỡ chẳng may Điềm Điềm lại dây dưa với tên cặn bã đó thì sao?” Dung Duệ đánh gãy lời cậu ta:
“Không sao, người em thích là Điềm Điềm cho nên mới muốn nhanh chóng kết hôn. Nhận thức của Điềm Điềm kém, cô ấy không biết gì, anh đừng trách.”
Đến tối Tô Điềm về nhà, cả buổi không thèm ngó ngàng đến anh hai.
Tô Kiều cảm thấy Tô Điềm không bình thường, con bé chưa từng có thái độ đó với cậu ta, nhìn Tô Điềm còn muốn ngó lơ mình, hỏi:
“Điềm Điềm, thái độ của em là sao? Em giận anh hai cái gì? Em trách anh đánh tên súc sinh Lục Minh?”
Nghe đến đây, Tô Điềm mếu máo trả lời:
“Vì Điềm Điềm không thích anh hai nói dối, anh hai luôn lừa gạt Điềm Điềm. Anh Lục Minh không kết hôn, cũng không có con. Hơn nữa, kết hôn cũng không phải là chơi với nhau cả đời, kết hôn là phải làm chuyện cởi quần áo. Anh Dung Duệ cũng giống anh hai, đều là anh. Sao anh hai có thể làm chuyện này? Anh hai lừa Điềm Điềm, Điềm Điềm không muốn để ý tới anh.”
Tô Kiều có cảm giác đầu mình đang ong ong. Điềm Điềm đang trách cậu ta?
Cậu ta còn tưởng mình nghe nhầm, bằng không sao Điềm Điềm lại trách mình? Cãi lời anh hai chỉ vì tên cặn bã kia?
Tô Kiều nổi giận ném áo khoác sang một bên, nói:
“Điềm Điềm! Bây giờ em vì tên súc sinh mà cãi nhau với anh? Không lẽ em thật sự muốn ở bên nó cả đời, nó chỉ biết khi dễ em. Nó có đối tối với em không? Trong khi Dung Duệ rất tốt với em, giao em cho cậu ta anh mới yên tâm.”
Tô Điềm từ trước chỉ cho rằng kết hôn chỉ đơn thuần là chơi cùng nhau mà thôi. Nhưng bây giờ cô mới biết không như mình nghĩ. Bị Tô Kiều quát, cô ủy khuất chạy vô phòng khóc.
Tô Kiều nghe Điềm Điềm khóc thương tâm, tuy thấy phiền chết được nhưng cũng không đi dỗ cô.
Chuyện này cậu ta đã quyết định, có khóc cũng không thay đổi được gì. Trên người cậu ta rất dơ, phải đi tắm cái đã.
Tô Điềm ở bên trong khóc nhè một hồi thấy anh hai không vào phòng dỗ mình, cô liền nhanh chân chạy đi.
…
Sau khi trở về khách sạn, Lục Minh cầm viên đá xoa xoa lên mặt. Không lâu sau hắn nghe tiếng gọi từ Wechat.
Là Tô Điềm gọi đến, cô khóc thút thít nói:
“Anh Lục Minh, anh hai muốn em lấy chồng, em không muốn gả cho Dung Duệ. Em đi ra ngoài, không biết đang ở đâu. Em muốn về nhà, không biết nhà ở đâu. Anh Lục Minh, Điềm Điềm đi lạc, Điềm Điềm không tìm thấy chú cảnh sát.”
Lục Minh nghe được lời này, hắn từ sofa ngồi dậy, cầm điện thoại ra ngoài, kiên nhẫn trấn an:
“Điềm Điềm bình tĩnh, anh dạy em dùng Wechat để định vị, anh đang tìm em.”
Tô Điềm vừa nãy chạy đi là vì không muốn lấy chồng, nhưng cô là một người không ra ngoài nhiều, đi xa một chút liền không biết đường về nhà, đi đường nào cũng không thấy nhà mình làm cô càng lúc càng hoảng. Cuối cùng cô chỉ còn cách gọi điện cho Lục Minh.
Lục Minh định vị vị trí của cô thông qua Wechat, nhanh chóng lái xe đến chỗ đó. Hắn đến nơi thì phát hiện cô đang ngồi xổm trong một ngõ nhỏ với
bộ dạng sợ hãi.
Hắn đi đến chỗ cô Thấy Lục Minh cô ủy khuất ôm chầm lấy hắn.
Lục Minh ôm cô, trấn an vuốt tóc, hắn đưa cô lên xe, hỏi han có chuyện gì. Điềm Điềm kể hết mọi chuyện.
Lục Minh nghe xong, hắn duỗi tay vuốt mặt Điềm Điềm, phấn khởi nói:
“Điềm Điềm không muốn gả cho Dung Duệ, Điềm Điềm muốn gả cho anh đúng không?”
Tô Điềm gật đầu, cô chỉ muốn cùng anh trai làm chuyện kia, không phải Dung Duệ nên mới trốn khỏi nhà.
Lục Minh nhìn Điềm Điềm gật đầu, tâm trạng hắn bay lên đến chín tầng mây.
Tô Điềm cúi mặt: “Bởi vì Điềm Điềm chỉ cho anh trai chạm vào tiểu bức của Điềm Điềm. Điềm Điềm không thể cho anh Dung Duệ chạm tiểu bức.”
Tô Điềm là cô gái cực kỳ thích mặc váy. Ngày nào cũng mặc váy, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô cầm lấy tay Lục Minh đặt lên phía dưới của mình.
Tay hắn cứ như vậy chạm vào quần lót, sờ bên trong hắn bỗng run lên.
Lục Minh bị kích thích, hắn không lấy tay ra, ngược lại còn đảo quanh mặt quần lót. Tiểu bức hết sức mẫn cảm, bị sờ soạng một chút đã ẩm ướt, quần lót cũng vì thế mà dán vào.
Hắn đẩy quần lót lõm vào trong khiến cho nó gần như bị nhét vào trong, chờ đến khi đã đủ thì lấy mặt quần lót ra kích thích Điềm Điềm sung sướng rên rỉ.
Lục Minh nhịn không được nữa, đẩy ghế phụ về phía sau, hắn cúi xuống liếm tiểu huy*t cho cô.
Quần lót ren rất nhanh đã ướt toàn bộ. Hắn không vội cởi quần lót cô ra, thay vào đó để chóp mũi tiến đến gần ngửi mùi hương d.â.m vị tỏa đến, há miệng liền rảnh giữa quần lót, đầu lưỡi uyển chuyển trượt lên xuống.
Nước bọt hòa lần cùng d*m thủy, Tô Điềm có cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa, kẹp lấy đầu hắn: “Anh trai, phía dưới ngứa quá!”