Tô Kiều không để tâm, xin lỗi có tác dụng gì không? Có bù đắp lại được không?
“Xin lỗi cái rắm! Mày nghĩ xin lỗi có thể đền bù cho Điềm Điềm được sao? Có làm Điềm Điềm trở về như trước kia được không? Bảy năm trước mày đã muốn rời đi, tao ngu lắm mới định giao Điềm Điềm cho mày. Chuyện xấu hổ gì cũng dám làm, ngồi ngục giam là đáng.”
Tô Kiều nổi giận đùng đùng, nói xong cũng không chờ hắn giải thích thêm, trực tiếp căn dặn cấp dưới:
“Giam tên này lại. Tôi không cho phép thì không được thả.”
….
Tô Kiều an bài xong mọi thứ mới trở về.
Điềm Điềm không biết có phải vì quá sợ hãi hay không, cho nên ngay cả bữa sáng cũng ăn không vô, ngồi đợi anh hai trở về.
Nhìn thấy anh hai, cô bỗng kích động.
Tô Kiều thấy cô vội vàng chạy đến, tám phần là không phải hỏi thăm cậu ta liền ném chìa khóa lên bàn, nói:
“Không được hỏi! Bây giờ anh không muốn nghe tới tên cặn bã kia. Anh bắt nó rồi, không lâu sau sẽ lãnh án chung thân hoặc tử hình. Không xử lý được tên đó, anh nuốt không vô.”
Tô Điềm nghe thế, cô nắm lấy góc váy của mình, nghẹn giọng hỏi: ‘
“Tử hình? Trong TV nói là sẽ chết. Anh hai, anh muốn cho anh Lục Minh chết, không được.”
“Sao không được? Thằng khốn kia dám làm chuyện đồi bại. Mau nói, có phải nó lại giở trò, cởi quần áo với em nữa đúng không?”
Tô Kiều cố gắng kiềm nén cảm xúc muốn tuôn trào. Tuy nhiên, mỗi lần tưởng tượng đến hình ảnh kia, cậu ta không nhịn được nữa, giọng nói cũng lớn hơn.
Tô Điềm không biết nên trả lời thế nào. Đúng là anh Lục Minh có cởi quần áo của cô.
“Tên súc sinh kia làm cái gì?”
“Anh trai nói muốn em và anh Dung Duệ chia tay. Anh trai muốn cưới em. Anh hai, chia tay là cái gì? Anh ấy không cho em chơi với anh Dung Duệ hay sao?”
Tô Kiều muốn đánh Lục Minh gãy xương. Mẹ nó! Thế quái nào lại muốn người ta chia tay?
Cậu ta hận không thể quay lại Cục cảnh sát đánh người một trận. Tô Kiều lục lọi lấy ra một đống đồ, đưa cho Tô Điềm:
“Điềm Điềm, từ nay về sau không được gặp lại Lục Minh. Nếu nó dám chạm vào em, cứ dùng gậy chích điện. Còn có cái này, gặp nguy hiểm thì báo, anh hai sẽ đến ngay.”
Tô Điềm nhìn đống đồ anh hai cho, cô gật đầu một cái: “Vâng.”
Vẻ ngoan ngoãn của Tô Điềm làm tâm trạng cậu ta cũng dịu lại. Không ngờ, Tô Điềm lại hỏi:
“Anh tha cho anh Lục Minh không được sao? Điềm Điềm không muốn anh trai ngồi tù.”
“Em còn thích nó?”
Tô Điềm nghi hoặc nhìn cậu ta, không dám nói “thích”
Tô Kiều nghi ngờ, dựa vào nhận thức của Tô Điềm bây giờ, có thể biết được chút gì, liền hỏi:
“Anh hỏi, nếu em chỉ được một người giữa Dung Duệ và Lục Minh để cùng nhau cả đời, em sẽ chọn ai?”
Tô Điềm khó xử: “Không thể chọn cả hai sao? Tai sao không thể chơi cùng với cả hai bọn họ?”
Tô Kiều nghẹn lời, đành đổi câu khác:
“Điềm Điềm, nếu hai người họ đều muốn cởi quần áo, làm chuyện kia với em thì em muốn làm cùng ai?”
Lần này Tô Điềm không cần suy nghĩ, nhanh chóng trả lời: “Anh Lục Minh, anh ấy là bạn trai em. Anh Dung Duệ là anh.”
Tô Kiều nghe được lời này, đầu óc choáng voáng, không nhịn được chửi tục vài câu.
Tên súc sinh kia không biết tẩy não Điềm Điềm bằng cách gì?
…
Lục Minh ở trong ngục giam nghe ngóng tình hình ba ngày. Biết chắc Tô Kiều không có ý định buông tha cho mình, hắn chỉ còn cách tìm đến luật sư.
Hắn không thể ở trong ngục giam cả đời. Nếu có ra thì chắc khi đó Tô Điềm đã cùng Dung Duệ kết hôn sinh con.
Nghĩ thôi đã thấy sợ, Lục Minh gấp gáp gọi luật sư tới.
Sau khi được thả về, hắn thay quần áo sạch sẽ, chuẩn bị thật tốt, sau đó đi tìm Tô Điềm.
Tô Kiều cũng sợ hắn lại dây dưa với cô, vậy nên cậu ta xin nghỉ phép, nhìn chằm chằm Tô Điềm không rời mắt.
Hiên tại, hắn chỉ muốn đến tiệm trà sữa gặp cô đã thấy Tô Kiều ở cửa.
Lục Minh căng da đầu,hùng dũng bước vào. Tô Kiều thấy hắn vào liền rút baton ra.
Gần đây không có tội phạm, bây giờ có một tên tự tới, thuận tiện bắt người biết đâu được thăng chức.
Lục Minh cảnh giác: “Làm gì đó? Tao đi uống trà sữa cũng không được sao?”
Tô Kiều: “Không được. Mày có thấy súc sinh uống trà sữa bao giờ không? Súc sinh biết uống trà sữa? Theo tao về Cục Cảnh Sát, tao mời mày uống nước trong tù.”
Lục Minh: “….”
Lục Minh cũng hết cách, bước tới ngồi đối mặt với cậu ta:
“Tô Kiều, mày đối xử với tao không công bằng. Điềm Điềm thích tao, không thích đối tượng kết hôn của cô ấy, cũng không có khả năng cho tên đó chạm vào. Dù là bảy năm trước hay hiện tại, Điềm Điềm vẫn thích tao. Đã rõ ràng như thế, tại sao mày không cho tao một cơ hội, chứng minh tao có thể đối xử tốt với Điềm Điềm. Tao biết tao đã sai, tạo nghiệp nặng. Tao sẽ cưới, đền bù cho Điềm Điềm. Để hai người bọn họ kết hôn ổn sao?
Tình cảm của Điềm Điềm đối với Dung Duệ khác với tao, chỉ xem Dung Duệ là anh trai. Ngay cả kết hôn là gì cô ấy cũng không hiểu. Không hề biết rõ là chỉ kết hôn với người mình yêu. Mày lừa Điềm Điềm, nói kết hôn là cùng nhau chơi cả đời. Mày nói tao đê tiện, vậy mày không đê tiện? Nếu nó cho cô ấy biết, một khi kết hôn cùng Dung Duệ thì phải làm chuyện kia như đã làm với tao. Vậy mày nghĩ Điềm Điềm nguyện ý không?”
Tình tình Tô Kiều vốn nóng nảy, nhưng nghe hắn nói cậu ta lâm vào trầm lặng. Trái lại, Dung Duệ vừa vào cửa tiệm cũng nghe hết toàn bộ thì khác.
Anh ta cuộn tay thành nắm đấm, hướng tới Lục Minh:
“Súc sinh, tao đã nghi ngờ mày. Lúc nào cũng tới tiệm trà sữa tìm Điềm Điềm. Tao và Điềm Điềm thế nào, thì liên quan gì tới mày. Cần mày khoa tay múa chân sao?”
Dung Duệ từ trước đến nay là người ôn hòa, lần đầu trở nên quá khích như vậy. Cũng vì luôn hòa nhã nên Tô Kiều giao em gái cho anh ta cũng yên tâm, bây giờ thấy cảnh này cậu ta hết sức bất ngờ.
Lục Minh bị đè ép xuống sofa mà đánh, hôm qua mặt mũi hắn còn chưa lành lại hoàn toàn, nay lại bị đánh cho ngu người.
Dung Duệ chỉ muốn đánh người, đánh chết cái tên súc sinh trước mắt. Tô Điềm đứng bên cạnh thầm kêu thảm rồi.
Anh trai bị đánh thành đầu heo, xấu quá xấu!