• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Minh cứ như nghe được một trò cười:

“Dung Duệ, thật sự muốn hai người xem như khách sống chung nhà cả đời? Vậy thì kết hôn làm gì? Anh xem hôn nhân là cái gì? Anh biết rõ Điềm Điềm thích tôi thế nên chỉ cần làm anh trai cô ấy là được. Ngoài ra, việc của mẹ tôi không cần anh phải nhọc lòng, tôi bây giờ không giống như trước kia, bà ấy không ngăn được tôi.”

Dung Duệ không nói gì. Trước đây, anh ta cho rằng đó vốn là tính cách của Điềm Điềm. Khi biết được cô không xem anh ta là người yêu. Cảm giác

thất vọng buồn rầu là khó tránh khỏi.

Anh ta muốn cưới Điềm Điềm là vì yêu cô.

Tuy nhiên, nếu Điềm Điềm thích tên cặn bã này, mà anh ta lại kết hôn với cô. Vậy chính anh ta mới là người làm tổn thương Điềm Điềm.



Tô Kiều túm Tô Điềm vào trong phòng, cậu ta chỉ muốn đánh cô một trận. Hôm qua mới mắng có mấy câu đã bỏ nhà đi bụi. Đã thế còn tắt điện thoại, cậu ta gọi cũng thèm bắt máy. Làm cậu ta lo lắng cả đêm không ngủ được.

Lúc này, Tô Kiều dùng ánh mắt tức giận nhìn cô:

“Em muốn làm phản? Ngay cả anh hai cũng dám vứt bỏ. Nó tốt đến mức để em bỏ nhà trốn đi? Nó là thằng đểu. Bảy năm trước có ý đồ xấu cưỡng hiếp em. Giờ còn muốn ở bên nó?”

Tô Điềm biết anh hai lại nổi giận, nhưng không dám cãi nhau, cô tội nghiệp cúi đầu, ngón tay mân mê viền váy.

“Lục Minh nói thích em, muốn cưới em. Anh ấy không phải người xấu, năm đó là em tự nguyện cho anh trai chạm vào. Anh hai đừng mắng anh ấy. Điềm Điềm thích anh Lục Minh, chỉ xem anh Dung Duệ là anh trai.”

Tô Kiều cuộn chặt tay, nắm đấm nặng nề đấm vào tường.

Cậu ta không thấy em gái mình ngu ngốc nữa. Chuyện xấu xa như vậy nhưng qua lời nó lại trở nên đúng đắn hiển nhiên.

“Nó tốt chỗ nào? Lúc trước còn dặn em chờ, cuối cùng suốt bảy năm không trở lại, đến giờ mới về. Em tưởng nó yêu em, thật ra nó chỉ chơi đùa em thôi. Chơi chán nó bỏ, em tin nó sẽ cưới em sao? Em đã trúng chiêu một lần, bây giờ còn muốn tin thằng đểu đó một lần nữa? Dung Duệ là người tốt, anh ta sẽ không làm em tổn thương. Còn Lục Minh, nó chỉ chơi em thôi.”

Đôi mắt Tô Điềm hồng hồng, cô ngẩng đầu nhìn Tô Kiều:

“Không đúng, anh trai không phải người như vậy. Anh trai thích Tô Điềm, muốn cưới Điềm Điềm, cùng Điềm Điềm sinh con. Anh hai đừng hiểu lầm mà mắng anh ấy.”

Tô Kiều nghĩ mình cần phải đi khám xem mình có bị bệnh tim hay không? Đây là em gái? Em gái cậu ta một tay nuôi lớn. Giờ chỉ vì một thằng đểu mà cãi lại cậu ta.

Nếu không phải vì Tô Điềm cứ khăng khăng thích Lục Minh. Cậu ta tuyệt đối không bao giờ muốn dính dáng đến tên súc sinh kia.

Cậu ta không tha thứ cho Lục Minh, nhưng em gái quá lì lợm. Cũng không biết súc sinh cho em gái cậu ta uống thuốc gì, mà u mê đến mức đó.

Từ ngày đó về sau, mọi người cùng cam chịu nhìn Tô Điềm và Lục Minh hẹn hò.

Tô Kiều không bao giờ tha thứ cũng như cho hắn cơ hội, có điều cậu ta lại rất thương em gái.

….

Lục Minh đang ở khách sạn, lại nghĩ đến sau này phải kết hôn nên cần một chỗ ở ổn định. Thế nên hắn mua luôn một căn biệt thự.

Mua được ngày đầu tiên, hắn đưa Tô Điềm đến.

Ngay lúc này, Tô Điềm đang cưỡi trên hông Lục Minh, hạ thể hai người kết hợp khít khao. Mật dịch chảy ra quá nhiều, làm ướt cả hông hắn.

Tô Điềm lắc lắc mông, cả người vặn vẹo. Đối với Tô Điềm, tư thế này làm cô quá sướng, nhất là lúc kẹo que của anh trai đi sâu vào tiểu bức của cô.

Lục Minh cũng sướng không kém, hắn duỗi tay, bóp nắn v.ú to trước mặt mình.

Từ khi chính thức hẹn hò trở lại. Mỗi ngày, Tô Điềm mặc một bộ váy ngủ tình thú. Mà đa phần toàn là váy ngủ do đôi vợ chồng nhà này tự tạo.

Những chỗ nhạy cảm đều bị cắt bỏ khiến cho hai đầu v* bị lộ ra ngoài, tiểu bức được phơi bày, tiện cho hắn cắm vào.

Mà tối nay Lục Minh lại muốn cô mặc đồ tình thú vừa mua tối qua. Kết quả vừa mặc vào đã bị áp lên giường.

Lục Minh chăm chỉ bóp v.ú to, ngón tay kẹp lấy điểm ở giữa. Nơi này thật sự rất lớn, giống như lớp vải che đậy sắp rách đến nơi.

Tô Điềm mê muội dùng sức đẩy mông, đẩy gậy th*t vào thật sâu. Gần đây hai người làm chuyện này không biết bao nhiêu lần. Bị dạy dỗ nhiều lần, Tô

Điềm trở nên d*m đãnghơn nhiều.

Nhìn Lục Minh bóp vú mình, Tô Điềm lắc mông hỏi: “Anh trai, Điềm Điềm làm thế này, anh sướng không?”

“Sướng, bị em kẹp sướng chết được.”

G.ậ.y thịt bị cô kẹp chặt, anh sướng mất hồn. Lục Minh thay đổi tư thế cho Tô Điềm, để cô quỳ xuống, đưa mông lên, còn mình đâm vào từ phía sau.

Tiếng giường run lắc tiếp tục kéo dài, thanh âm rên rỉ vang lên cho đến khi Lục Minh bắn toàn bộ t.i.n.h d.ị.c.h vào trong “áo mưa”.

Lục Minh chưa từng nếm thử cảm giác bắn vào tiểu bức. Nghe nói rất sướng. Thế nhưng, hắn vẫn sợ Điềm Điềm có thai.

Hắn thầm nghĩ, phải nhanh chóng kết hôn, đến lúc đó có thể thoải mái bắn vào.



Mới sáng sớm Điềm Điềm đã ở dưới lầu làm cơm sáng. Giờ giấc sinh hoạt của cô rất quy tắc. Mỗi sáng dậy nấu cơm, sau đó đi làm.

Lục Minh thay quần áo định đi xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng như có gì đó ngã xuống. Hắn lo lắng lập tức lao xuống.

Kết quả, vừa xuống lầu đã thấy mẹ hắn đứng ở cửa. Điềm Điềm vì quá sợ hãi dẫn đến trượt tay, chén bát vỡ nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK