“Lục Minh, mẹ nó mày đừng làm trò ghê tởm đó nữa có được không? Đưa con bé về đây! Mày ở đâu? Tao tuyệt đối không cho phép nó ở bên tên tội phạm cưỡng gian.”
Lục Minh không vui, hắn dường như muốn kích thích Tô Kiều, đặt điện thoại trước mặt Điềm Điềm, hỏi cô:
“Điềm Điềm, nói cho anh hai em nghe, có thích anh trai không?”
Tô Điềm không dám nói lời nào, thậm chí dùng cả tay che miệng, sợ anh hai nghe được tiếng kêu của mình.
Tiếc là, Lục Minh lại giữ lấy mông cô, dùng sức thọc vào t.i.ể.u b.ứ.c, ép buộc cô phải lên tiếng.
Tô Điềm bị đâm không chịu nổi, mở miệng nói: “Thích, thích anh trai.” Tô Kiều tất nhiên cũng nghe được, sắc mặt cậu ta đen lại.
Lục Minh thỏa mãn: “Mày đã nghe rõ thế rồi. Điềm Điềm nói cô ấy thích tao. Mày muốn ép Điềm Điềm gả cho người khác cũng không có cửa đâu.”
Hắn nó xong lời này liền tắt máy. Nhân lúc Tô Điềm ngây ngốc không có phản ứng, hắn bắt lấy hai chân cô, gậy th*t xuyên qua mật huy*t ướt át.
Cao trào lại đến, Điềm Điềm cảm thấy cơ thể mình không còn sức, nhìn anh trai vẫn đang hì hục đâm mình, cô muốn lên tiếng phản kháng cũng không được
Trái ngược với Tô Điềm, Lục Minh bắn ra thì càng tỉnh táo, đầy năng lượng.
Lăn lộn một trận xong, tiểu huy*t Tô Điềm chỉ toàn là tinh d*ch của hắn. Khổ nỗi, trên xe không có nhiều khăn giấy cho nên lau một hồi vẫn còn chất lỏng chảy ra. Đến khi chỉ còn mảnh khăn giấy cuối cùng, hắn đặt nó lên tiểu huy*t cô, không cho nó chảy ra.
Sau đó, cầm quần lót của Tô Điềm lau hỗn hợp chất lỏng trên gậy th*t. Kế đến là chỉnh lại váy áo cho cô.
Làm xong mọi thứ, Lục Minh ngồi trên xe thở dốc, Tô Điềm ngồi cạnh ghé đến hôn lên môi hắn một cái, nói: “Thích anh.”
Lục Minh vui vẻ ôm eo, xoa nắn vú cô: “Thích? Vậy gả cho anh trai được không?”
Thấy Tô Điềm không trả lời, hắn mạnh mẽ lôi kéo núm v* cô:
“Nếu Điềm Điềm không chịu gả cho anh trai, ngày nào anh cũng sẽ trừng phạt em. Cởi quần áo em mỗi ngày, thao Điềm Điềm không xuống được giường.”
Tô Điềm khó chịu nhíu mày: “Đau lắm.”
“Anh trai muốn làm đau Điềm Điềm. Không gả, anh sẽ nhốt em lại, không cho người đàn ông khác chạm vào, chỉ làm nô lệ tình dục của anh.”
Tô Điềm càng nghe càng sợ: “Nô lệ tình dục là gì? Ăn được không?” Lục Minh cười, chỉnh lại áo ngực cho cô, giải thích:
“Nghĩa là chỉ cho một mình anh trai thao. Thao nhiều tới mức làm em nghiện. Một ngày không được làm, tiểu bức của em sẽ ngứa.”
Tô Điềm chỉ chỉ vào phía dưới, nói: “Điềm Điềm trước kia cũng ngứa, mỗi lần nhớ anh trai là ngứa, rất khó chịu.”
Lục Minh hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần. Trí tuệ Tô Điềm không phát triển, ngược lại phản ứng sinh lý vẫn bình thường.
Bảy năm trước bị hắn làm qua, cơ thể cô đã có cảm giác, sau quan hệ, d.ụ.c vọng càng tăng thêm.
“Những lúc không có anh trai giúp em giải quyết, Điềm Điềm có tự an ủi không? Có tự xoa tiểu bức như lúc anh làm cho em không?”
Điềm Điềm bị hỏi thế, mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng không thôi. Thầm nghĩ mình là đứa bé ngoan, hỏi gì trả lời nấy.
Cô gật đầu: “Có, mỗi lần nhớ anh trai là em sẽ bắt chước anh. Tự cởi quần lót, xoa xoa chỗ đó. Làm vậy rất thích.”
Lục Minh hài lòng. Điềm Điềm thế mà nghĩ đến hắn để tự an ủi. Hơn nữa, Điềm Điềm đã trưởng thành, còn biết tự t.h.ủ d.â.m.
…
Lục Minh đưa Tô Điềm về khách sạn, tắm rửa sạch sẽ. Sáng sớm ngày hôm sau đưa cô đến tiệm trà sữa.
Tô Kiều thường xuyên gọi điện thoại công kích hắn. Cậu ta là cảnh sát, điều tra chỗ ở không thành vấn đề. Nguyên nhân Tô Kiều không đến khách sạn đánh người là chỉ vì Tô Điềm không muốn về.
Tô Điềm tự mình trốn khỏi nhà, cậu ta sợ Điềm Điềm bị tên xấu xa này xúi bậy.
Lục Minh tắt điện thoại cả đêm, ngày hôm sau mới mở máy thông báo sẽ đưa Tô Điềm đến tiệm trà sữa.
Tô Kiều nghe thế thì nhanh chóng chạy đến đó. Không lâu sau, cậu ta và Dung Duệ ngồi trong tiệm trà sữa, chứng kiến hai Lục Minh và Tô Điềm tay trong tay. Tô Điềm cũng hớn hở vừa đi vừa ăn bánh mì.
Tô Kiều thấy hình ảnh này, tay chân chưa gì đã ngứa hết lên.
Dung Duệ nhìn hai người họ, anh ta sững người, trông có vẻ suy tư như đang nghĩ đến điều gì.
Sau khi vào tiệm, Lục Minh nói với Dung Duệ trước tiên: “Nói chuyện một chút đi.”
Dung Duệ nhíu mày, đôi mắt chán ghét nhìn hắn. Mặc dù không thích Lục Minh, nhưng anh ta cũng có chuyện muốn nói.
Còn Tô Kiều tức giận kéo Điềm Điềm đi vào trong,nghiêm túc dạy dỗ em gái.
…
Dung Duệ là người hiền lành tử tế, bình thường rất hiếm khi nổi giận. Lần đánh ra tay đánh Lục Minh cũng là lần đầu tiên anh ta mất bình tĩnh.
Dung Duệ đẩy ly nước đến chỗ Lục Minh, hỏi:
“Muốn nói gì?”
“Điềm Điềm không thích anh, người cô ấy thích nhiều năm là tôi. Cô ấy chấp nhận kết hôn cũng chính vì xem anh là anh trai. Vậy nên tôi hy vọng hai người sẽ giải trừ hôn ước, trả Tô Điềm lại cho tôi. Chúng tôi sẽ kết hôn.”
Dung Duệ cười nhạo: “Một tên tội phạm cưỡng gian mà nói với tôi những lời này? Cậu tự tin Điềm Điềm xem tôi là anh trai, xem tên cưỡng gian là yêu. Cậu cũng biết khi đó Điềm Điềm mới 18 tuổi, cô ấy không hiểu được thế nào là yêu. Miễn sao tôi đối tốt với cô ấy là được. Chuyện của tôi và Điềm Điềm không cần một tên tội phạm khoa tay múa chân.”
Lục Minh thật sự rất tự tin: “Điềm Điềm tuy trí tuệ không tốt nhưng cô ấy biết yêu là thế nào, biết mình yêu ai, cũng biết mình nên cho ai chạm vào. Hai người hẹn hò lâu như vậy, cô ấy có cho anh chạm vào không? Đối xử với anh chẳng khác gì anh trai. Tôi yêu Tô Điềm, cô ấy cũng thế.”
Lần này, Dung Duệ không nói, anh ta vẫn luôn lầm tưởng đó là tính cách vốn có của Tô Điềm. Cô không cho anh ta chạm vào có thể là bởi vì vẫn còn ám ảnh với quá khứ, cũng có thể là còn nhỏ không hiểu hết. Khi nãy nhìn hai người cùng nhau bước vào, anh ta có cảm giác Lục Minh và mình không giống nhau. Có lẽ cô ấy thật sự chỉ xem mình là anh trai.
Tuy trí tuệ Điềm Điềm có vấn đề, nhưng vẫn có thể phân biệt ai là người mình thích, ai là anh trai.
Dung Duệ đau lòng, nghĩ tới những thứ đó cũng đủ làm tay anh ta run rẩy, hỏi:
“Cậu muốn ở bên Điềm Điềm, nhưng còn mẹ cậu thì sao? Bà ấy không thích Điềm Điềm, thậm chí còn ghét bỏ. Về sau gả cho cậu, Điềm Điềm phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu. Bà ấy chỉ biết ức hiếp cô ấy, gả cho cậu Điềm Điềm có thể hạnh phúc sao? Còn không bằng cùng tôi kết hôn cho dù chúng tôi chỉ là anh em. Sống trân trọng nhau cả đời còn hơn là sống bị người khinh thường.”