Ngay từ đầu hắn còn hoài nghi không biết bản thân hắn có thích Điềm Điềm hay không?
Có thể đó chỉ là tình cảm nhất thời, cũng có thể hắn chỉ thích cơ thể cô. Nhưng xuất ngoại nhiều năm, mỗi tối hắn đều nhớ đến Điềm Điềm. Nghĩ đến Điềm Điềm, cảm giác nhớ đến bỗng dưng thấm vào tận xương tủy. Vào những đêm mất ngủ, hắn sẽ lấy video ra xem.
Hành động đó cứ lặp đi lặp lại ngần ấy năm.
Lục Minh không thể không thừa nhận, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn Tô Điềm hắn đã thích cô, không kiềm được mà khen cô đáng yêu trước mặt Tô Kiều. Chẳng qua, Tô Kiều nói em gái cậu ta không bình thường, ý nghĩ vừa nổi lên trông thoáng chống lập tức bị dập tắt.
Nhưng mà, buổi tối cùng Tô Kiều ngủ trên giường, Lục Minh trằn trọc khó ngủ, muốn đi nhìn Tô Điềm. Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đi vệ sinh vô tình gặp được cô. Hắn sửng sốt rồi lại chạm vào cô vì không muốn để cô đi.
Lục Minh thấy mình chính là cầm thú. Thế nhưng, tình cảm hắn đối với Điềm Điềm là nhất kiến chung tình, cho nên mới không kiềm chế được.
Tuy nhiên, về sau thứ khiến hắn lùi bước là vì trí tuệ của Điềm Điềm không giống người bình thường và chính hắn cũng không rõ tâm ý của mình.
Tới nước ngoài không bao lâu hắn liền hối hận, muốn về nước, điên cuồng muốn về nước để gặp Điềm Điềm.
Nhưng cuối cùng Lục Minh vẫn không kịp trở về, hắn làm tổn thương Điềm Điềm. Lời hứa hẹn hắn cũng không thực hiện được.
…
Sáng ngày hôm sau, Tô Điềm rời giường đi làm cơm sáng. Không lâu sau, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Lục Minh gửi ảnh cho cô, là quần lót của cô.
Ngày hôm qua bị hắn cầm đi, quần lót vẫn còn ướt mật dịch.
Đêm qua, trong lúc xem video l.à.m t.ì.nh của hai người, hắn lấy quần lót bao bọc g.ậ.y t.hị.t.
Thứ đó vẫn còn lưu lại mùi hương d.â.m thủ.y, rất nhanh t.i.n.h d.ị.c.h đã bắn toàn bộ lên mặt quần lót.
Lục Minh biết rõ thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi của Tô Điềm, thế nên vừa sáng đã gửi tin nhắn. Còn cố tình khiêu khích:
“Điềm Điềm đã trưởng thành, giờ đã mặc quần ren.”
“Hôm nay nếu Điềm Điềm không lập tức chia tay với bạn trai em, anh sẽ gửi quần lót này cho tên đó, nói cho anh ta biết em bị anh thao thế nào. Dù
em có muốn cùng anh ta kết hôn, nhưng để anh ta biết cũng không đồng ý cưới em.”
Tô Điềm bị uy hiếp, cô uất ức không thôi. Tuy cô không hiểu hoàn toàn ý của hắn nhưng hiểu rõ Lục Minh đang uy hiếp mình.
Cho nên, Tô Điềm tức giận nhắn lại:
“Anh trai, anh đừng nói lung tung, em không hiểu gì hết.”
Lục Minh: …
“Anh đừng nói gì nữa, mau trả quần lót đây! Nếu không anh hai sẽ bắt anh vì tội ăn trộm quần lót.”
Lục Minh thật sự bị cứng họng, không biết nên nói sao.
Tô Điềm thở phì phò không muốn nói với hắn nữa, đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ra ngoài nấu cơm, vừa hay Tô Kiều trở về đúng lúc.
Tô Kiều vừa về nhà, cậu ta cảm thấy mình vừa gặp quỷ. Không biết có bị ù tai hay không, thế mà lại nghe giọng của tên ‘cầm thú’, có thể dạo này thường xuyên thức đêm nhiều quá. Nếu không sao lại nghe giọng của tên khốn đó?
Nghe thấy tiếng nói đó truyền ra từ phòng Tô Điềm, cậu ta chỉ hận không thể giết người.
“Điềm Điềm, trong phòng em có ai không?”
Tô Điềm lắc đầu: “Không có, chỉ có Điềm Điềm.”
Tô Kiều không nói gì, đi vào trong ngó nghiêng một lúc, thật sự là không có người ngoài.
Chắc tại hận ‘cầm thú’ nhiều quá nên sinh ra ảo giác
…
Hôm nay Lục Minh không đi tìm Tô Điềm, nhưng tối vẫn gửi tin nhắn cho cô:
“Điềm Điềm đến khách sạn này gặp anh, anh trả quần lót cho em.” Tô Điềm không muốn, liền gửi lại voice chat:
“Điềm Điềm có rất nhiều quần lót nên không cần đâu. Anh trai muốn, em cho anh mấy cái.”
Lục Minh nghe lời này, hắn sửng sốt vài giây suy nghĩ. Điềm Điềm có nhiều quần lót, còn có thể thay đổi phong cách. Trước kia là quần lót họa tiết phim hoạt hình, giờ là quần lót gợi cảm có ren. Là ai mua cho cô?
Không phải tên bạn trai đó chứ? “Bạn trai mua quần lót cho em sao?”
“Không phải, là mẹ dẫn Điềm Điềm đi mua, mẹ nói Điềm Điềm đã lớn, phải mặc quần lót cho người lớn.”
Lục Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải tên bạn trai kia mua thì tốt.
Nhưng cô lại nói tiếp: “Anh Dung Duệ có mua cho Điềm Điềm rất nhiều váy nhỏ, đẹp lắm.”
Lục Minh: “…”
Lục Minh bị hai chữ “váy ngắn” chọc tức, liền lớn giọng: “Điềm Điềm không đến, anh sẽ đến gặp anh hai em. Mau tới khách sạn này gặp anh!”
Tô Điềm nghe hắn muốn tìm anh hai, cô bỗng sợ hãi. Anh hai rất ghét hắn, nếu gặp lại, anh hai sẽ rất khổ sở.
Cho nên, Tô Điềm đi gặp Lục Minh, mặc quần áo, trên lưng mang túi xách nhỏ đi ra ngoài.
Lục Minh đã kêu sẵn cho cô một chiếc xe, hiện đang chờ ở dưới lầu.Vừa lên xe, tài xế lập tức đưa cô đến khách sạn.
Hắn vừa về nước chưa bao lâu, còn chưa kịp tìm chỗ ở, bây giờ vẫn còn ở khách sạn.
Lục Minh đứng ở dưới sảnh chờ Tô Điềm, thấy cô đã đến, hắn liền kéo cô vào trong.
Tô Điềm bị Lục Minh kéo vào, sau đó nhìn hắn khóa trái cửa. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:
“Khóa cửa làm gì?”
Lục Minh kéo cô ngồi lên giường, hắn cũng ngồi sát bên, nói:
“Anh trai mua cho Điềm Điềm một ít quần áo. Điềm Điềm mặc cho anh trai xem được không?”
Tô Điềm lắc đầu, ý tứ cự tuyệt rõ ràng.
Hắn trực tiếp duỗi tay, cởi áo và váy của cô ra:
“Điềm Điềm mau mặc quần áo của anh trai mua cho, không được mặc váy của tên đó. Anh trai mua cho em rất nhiều kiểu váy Còn có quần lót cho người lớn.”
Sau khi cởi váy cô ra, tay hắn sờ lên quần lót, kéo nó xuống, ti.ể.u h.uy.ệt lộ ra. Hắn lấy quần chữ Đinh từ trong túi ra dán lên mặt ti.ể.u hu.y.ệt cô, nói:
“Anh trai muốn nhìn Điềm Điềm mặc quần chữ Đinh bị anh trai thao.”