Sau khi Đường Tinh Khanh đi vào quán bar, sắc mặt Đông Phùng Lưu lập tức trở nên khó coi, theo cô vào, thế nên mới thấy cảnh vừa nãy.
Vì cách quá xa, lại thêm quán bar ồn quá, Đông Phùng Lưu không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ thấy Đường Tinh Khanh đang lôi lôi kéo kéo với một đám đàn ông, từ lòng người này sang lòng người kia.
Phẫn nộ, tức giận vô cớ, Đông Phùng Lưu nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này, tất cả những gì thuần khiết mà cô ta biểu hiện ra bên ngoài quả nhiên đều là giả hết sao? Cô ta rảnh rỗi liền thích đến những nơi như thế này để chơi bời với đám đàn ông sao?
“Chào ngài, xin hỏi…” đúng lúc đó, có một cô gái xinh đẹp sexy tiến lại gần, định bắt chuyện với Đông Phùng Lưu, chỉ là cô gái đó vừa mở miệng liền bị Đông Phùng Lưu lạnh lùng cắt ngang lời: “Biến!”
Ánh mắt lạnh như băng của Đông Phùng Lưu dọa cô gái ấy sợ đến nỗi vội vàng xoay người chạy mất.
Những cô gái đến nơi này chắc đều như vậy chăng? Dụ dỗ đàn ông khác, sau đó sống phóng đãng…
Đường Tinh Khanh, ha! Đúng là cô! Lại còn học sinh giỏi, thuần khiết? Đúng là nực cười!
Bên chỗ Đường Tinh Khanh, cô bị mấy tên lưu manh đó tiếp tục quấy rầy.
“Cô em à, đến vui vẻ cùng bọn anh đi, bọn anh đảm bảo sẽ khiến em thỏa mãn.” Mấy gã đàn ông đang vây quanh Đường Tinh Khanh nở nụ cười đê tiện.
“Cút đi, đừng động vào tôi!” Đường Tinh Khanh giãy giụa, cô vớ lấy một chai rượu bên cạnh, định đập mấy tên lưu manh đó nhưng lại bị Vương Long ngăn lại, còn tiện tay định ôm lấy cô, hai người dựa vào nhau khá sát: “Em gái à, đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Từ góc độ của Đông Phùng Lưu nhìn lại thì thấy Đường Tinh Khanh thuận theo tư thế ngã vào lòng Vương Long, tay anh ta lập tức nắm thành nắm đấm.
Đường Tinh Khanh, lẽ nào anh ta còn không thỏa mãn nổi cô sao? Đến mức cô phải vội vã về nhà mẹ đẻ, rồi lại đến cái quán bar này tìm thú vui rồi dụ dỗ đàn ông thế này sao?
“Tất cả cút hết cho tôi!” Đông Phùng Lưu không thể nhịn nổi nữa, gắt gỏng đi về phía trước, nói một cách bực tức, anh ta gào thét xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, hỏi cô bằng giọng âm u, nghiêm nghị: “Đường Tinh Khanh, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?”
“Tôi…” Đường Tinh Khanh mở miệng, vừa định nói gì đó nhưng lại vì bị mùi thuốc và mùi rượu sặc lên khiến đầu óc mê mê mẩn mẩn, nhất thời không nói nên lời.
Mấy tên lưu manh đó đơ ra, lập tức nhìn sang Đông Phùng Lưu, ngửa đầu lên cảnh cáo: “Người anh em, phải có trước có sau chứ, đừng làm phiền mấy anh em bọn anh chơi gái!”
Chơi gái? Chơi người phụ nữ của Đông Phùng Lưu hắn? Ha ha, đúng là to gan lớn mật mà!
Khóe miệng Đông Phùng Lưu lập tức cong lên một nụ cười lạnh lùng nguy hiểm: “Tôi nói rồi cút hết cho tôi, không hiểu à?”
“Vậy là mày muốn chết…” Không đợi tên lưu manh đó nói hết, Đông Phùng Lưu liền lập tức bước lên trước một bước, giơ phắt tay ra bóp lấy cổ tên đó, cười khẩy: “Kẻ muốn chết là mày mới phải!”
Nói rồi, tay anh ta dùng sức, chỉ nghe thấy “rắc” một cái, tiếng gẫy xương khiến người ta phải sợ hãi, cổ tên lưu manh đó vẹo sang một bên… sau đó mất luôn cảm giác!
“Con mẹ mày muốn chết à!” mấy tên lưu manh đứng xung quanh thấy thế lập tức trợn trừng mắt, điên tiết hét lên, định xông lên.
Đông Phùng Lưu căn bản chẳng thèm đếm xỉa đến mấy tên đang lao lên đấy, trong mắt anh ta chỉ có Đường Tinh Khanh, anh ta lạnh lùng nói với cô: “Đường Tinh Khanh, tốt nhất cô nên bịa ra lí do nào hợp lí chút cho tôi.”