Mọi người thấy vậy cũng đều cười hùa theo, nhân viên trong công ty đều từng nghe đồn Đường Tinh Khanh là tình nhân của Đông Phùng Lưu lại thêm chuyện giấy bán thân này nữa, thế là ai nấy cũng chỉ trỏ bàn tán về Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh luống cuống không biết nên làm gì, cô không suy nghĩ gì đã mang hợp đồng ra, giờ thì tự chuốc lấy nhục nhã.
Nhưng đến nước này rồi, Đường Tinh Khanh đành mặt dày nói tiếp, "Dù có là giấy bán mình hay gì đi nữa thì đó cũng do ngài Đông Phùng Lưu ký với tôi, nếu dám làm trái... hẳn mọi người cũng biết tính ngài Đông Phùng Lưu rồi nhỉ?"
Mọi người nín bặt không cười nữa, nhưng người đàn ông vừa rồi vẫn không hề bị lay chuyển, gã sửa sang lại quần áo rồi đi đến trước mặt Đường Tinh Khanh, "Cô Đường à, giờ ngài Đông Phùng đang hôn mê, giờ cô đột nhiên xuất hiện rồi đưa ra một bản hợp đồng mà chỉ có hai người biết, ai mà biết là thật hay giả chứ."
Đường Tinh Khanh nhíu mày, "Ông tự nhìn đi, đây là nét chữ và con dấu của ngài Đông Phùng."
Gã ta cười lạnh, "Cô là thư ký của ngài Đông Phùng, chữ viết thì có thể mô phỏng lại được, con dấu cũng tiện tay cầm đóng cái là xong. Tốt hơn hết, cô từ đâu đến thì mau cút về đó đi."
"Ông..." Lúc Đường Tinh Khanh không kiềm chế nổi nữa thì bỗng Đường Ngũ Tuấn kéo tay cô, đẩy cô về phía sau cậu bé.
Giờ mọi người mới để ý đến Đường Ngũ Tuấn, ai nấy đều cười trộm, dắt theo cả con trai còn muốn trèo cao lên ngài Đông Phùng, đúng là lợi hại.
Đường Ngũ Tuấn không để ý ánh mắt khinh thường của mọi người mà chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, "Chú cứ bắt nạt mẹ cháu như vậy, cháu sẽ giận chú đấy." Cậu nheo mắt nhìn bảng tên trên ngực gã.
Tuy chức vụ của gã không cao, nhưng cũng chỉ dưới vài giám đốc mà thôi, thẻ nhân viên của gã đều ghi rõ chức vụ là gì. Đường Ngũ Tuấn im lặng suốt nãy giờ, mục đích là để xác định thân phận của gã đàn ông này.
Giờ thì cậu đã biết rồi.
Gã ta cười, "Ồ? Một thằng con hoang mà cũng lớn lối gớm nhỉ."
Đường Tinh Khanh giận lắm, đang định phản bác thì bị Đường Ngũ Tuấn kéo về, thái độ của cậu vẫn rất hờ hững.
"Chú có nhớ đã làm gì lúc ba giờ chiều hôm qua không? Cháu nghĩ là chú vẫn nhớ đó." Đường Ngũ Tuấn bỗng nở nụ cười.
Người đàn ông nọ giật mình, thầm nghĩ xem lúc đó đã xảy ra chuyện gì, gã nhớ ra xong thì sắc mặt thay đổi hẳn.
Đường Ngũ Tuấn thấy vậy bèn nói tiếp, "Chiều qua chú gọi một cuộc điện thoại, mà cháu biết được nội dung của cuộc trò chuyện đó, chú có tin không?" Đường Ngũ Tuấn nói nhỏ đủ để chỉ người đàn ông kia nghe thấy.
Đúng vậy, gã này chính là gián điệp mà Tịch Song đưa vào tập đoàn Đông Phùng. Đường Ngũ Tuấn đã nhớ ra lúc xâm nhập hệ thống hôm qua, có một địa chỉ IP theo dõi cậu, cộng thêm chức vụ và giọng nói của gã, vậy hẳn tên này chính là gián điệp rồi.
Cục diện đảo ngược, mặt gã kia tái mét, lùi về sau mấy bước.
Đường Ngũ Tuấn mỉm cười nhìn mọi người xung quanh rồi nói với gã, "Vậy chú nên có lời xin lỗi vì những hành vi lúc trước phải không? Chắc cháu sẽ quên chuyện này và chú cũng có thời gian để chuẩn bị. Nếu không..."
Gã đàn ông sợ run người, vội vàng cúi người xin lỗi Đường Tinh Khanh.
"Vậy chưa đủ chân thành." Đường Ngũ Tuấn liếc gã một cái, nói với vẻ bất mãn.
Gã cúi người lần nữa, nói nhỏ rằng, "Cô Đường, tôi rất xin lỗi vì hành động vừa rồi của mình."
Đường Ngũ Tuấn cười, "Sao nói nhỏ vậy chú, lúc chú gọi điện cho người nào đó, nói to lắm cơ mà."
Gã ta lừ mắt nhìn Đường Ngũ Tuấn, nhưng không thể không cúi người lần nữa, lặp lại câu xin lỗi với giọng lớn hơn vừa rồi.
Mọi người lấy làm khó hiểu về sự thay đổi chóng mặt này, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi cậu nhóc tươi cười kia, cậu nhóc kia cho họ một cảm giác rất quen thuộc. Hệt như tổng giám đốc của họ, ngài Đông Phùng Lưu!
Người đàn ông kia rón rén nói, "Cô Đường, nếu cô vẫn muốn lên đó thì mời."
Đường Tinh Khanh không nói gì, Đường Ngũ Tuấn thì lạnh nhạt đáp rằng, "Không cần, chú chỉ cần nói cho cháu biết ngài Đông Phùng đang ở đâu và cung cấp những tin tức có liên quan là được."
Người đàn ông khó xử đáp, "Tôi thật sự không biết."
Gã nói rất khiêm tốn, chỉ sợ chọc giận thằng nhóc ranh này. Gã đoán, liệu đây có phải là hacker mà Tịch Song đang ráo riết truy lùng? Vì Tịch Song không nói chuyện đã bắt được hacker cho gã biết, nên giờ gã mới kinh ngạc và nghi ngờ như vậy.
Đường Ngũ Tuấn thở dài, cũng không gây khó dễ cho gã đàn ông kia nữa, gã chỉ là con rối bị người ta điều khiển mà thôi.
Đường Tinh Khanh hỏi, "Nếu vậy thì hẳn ông biết Doãn Thu Ngọc đang ở đâu đúng chứ?"
Gã lắc đầu, "Tôi chỉ là quản lý phụ trách bộ phận bảo an thôi, đâu biết nhiều được đến vậy."
Hai mẹ con nhìn nhau, đành rời khỏi nơi này.
Suy đi tính lại, Đường Tinh Khanh vẫn gọi cho Nam Cường Thịnh rồi kể lại mọi việc.
Nam Cường Thịnh nghe xong cũng rất bất ngờ, anh ta cũng không biết tin tức gì của Đông Phùng Lưu và Doãn Thu Ngọc.
Mấy ngày qua anh ta giúp tập đoàn Đông Phùng điều tra kẻ đứng sau màn hãm hại Đông Phùng Lưu, bận rộn đến mức không có thời gian đến thăm Đông Phùng Lưu, Doãn Thu Ngọc mới nhân cơ hội đó để ra tay.
Nói tới đây, Nam Cường Thịnh liên tục tự trách mình, khi nhắc đến Doãn Thu Ngọc thì tức giận vô cùng.
Đường Tinh Khanh an ủi Nam Cường Thịnh, "Mục đích của cô ta là không để tôi gặp Đông Phùng, vậy chắc Đông Phùng vẫn không sao. Gần đây anh bận làm gì vậy?"
Nam Cường Thịnh nghĩ không nên nói chuyện kia ra, huống hồ điều tra mãi mà vẫn không có manh mối gì, bèn tìm đại một lý do.
"Tôi vẫn không yên tâm được, anh giúp tôi tìm Đông Phùng với.... Tuy người đàn bà kia là vị hôn thê của anh ấy... nhưng tôi vẫn cảm thấy đó là tai họa ngầm."
Đường Tinh Khanh càng nói mặt càng đỏ, cô cảm thấy cô cũng chẳng khác gì Doãn Thu Ngọc cả, điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nam Cường Thịnh không nhịn được mà bật cười, anh ta vội ho hai tiếng rồi nói nghiêm túc, "Anh đi tìm là chuyện đương nhiên rồi, hay là chúng ta gặp nhau trước đi."
Tịch Song đang lùng sục khắp thành phố để tìm bắt cô, thấy Nam Cường Thịnh ra đề nghị, cô không nghĩ ngợi gì đã đồng ý luôn. Dù sao thì Nam Cường Thịnh cũng không phải người đơn giản, Tịch Song không thể ra tay với anh ta dễ dàng thế được.