Thang máy đi thẳng lên tầng lầu phòng làm việc, cửa thang máy vừa mở ra, đã thấy Doãn Thu Ngọc đang ngồi giữa hành lang. Không biết cô ta kiếm đâu ra chiếc ghế, cứ như vậy mà nhìn về phía thang máy, ngồi sừng sững ở đó như đàn chị.
Lúc vừa nhìn thấy ba người Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu, cô ta thu đôi chân dài lại, trên mặt là một mảnh sương lạnh, nhưng lại cố nhẫn nhịn không thể hiện ra, bước chân cô ta thướt tha đi tới trước mặt ba người, ngoài mặt cười nhưng trong lòng như chứa dao găm cười nói với Đông Phùng Lưu: “Lưu, cuối cùng anh cũng quay lại rồi.”
Đông Phùng Lưu vừa nhìn thấy cô ta thì nụ cười liền biến mất, bày ra bộ mặt không biểu cảm gật đầu: “Ừ.”
Doãn Thu Ngọc đánh giá Đường Ngũ Tuấn đang đứng giữa hai người một lát, cô ta cười đến nỗi khiến người ta toát mồ hôi lạnh, nhìn Đông Phùng Lưu hỏi: “Đây là con trai anh ư?”
Đông Phùng Lưu giận tái mặt, lạnh lùng nhìn Doãn Thu Ngọc, hỏi: “Cô đến đây rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, tại sao Doãn Thu Ngọc phải tới công ty. Điều khiến Đông Phùng Lưu càng tức giận hơn đó là chỉ trong vẻn vẹn một buổi sáng mà cô ta đã nghe được tin đồn rồi, điều này có nghĩa là sao chứ.
Có nghĩa là trong công ty này còn rất nhiều tai mắt của cô ta, từ lúc nào công ty của anh lại trở thành công cụ để Doãn Thu Ngọc giám sát anh rồi?
Hành động và lời nói của Doãn Thu Ngọc như vậy chẳng khác nào đang khiêu chiến sức chịu đựng của Đông Phùng Lưu.
Doãn Thu Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Tinh Khanh, lộ ra ánh mắt khinh thường, cô ta nhìn Đông Phùng Lưu, giễu cợt nói: “Lưu, em đến tìm anh là có chuyện cần bàn, không biết bây giờ anh có thời gian không?”
Giọng Đông Phùng Lưu lạnh như băng nói: “Vừa hay tôi cũng có việc muốn nói với cô.”
Doãn Thu Ngọc liếc nhìn từ đầu đến chân Đường Ngũ Tuấn một lượt, giọng ngạo mạn nói: “Vậy thì đi thôi.”
Tiếp đó bày ra bộ dạng không muốn ở lại đây lâu, vẻ mặt ghét bỏ xoay người rời đi, đi thẳng đến cửa phòng làm việc của Đông Phùng Lưu.
Chuyện đang phát triển theo hướng nghiêm trọng hơn, tâm trạng Đường Tinh Khanh nặng nề, cô cũng thật không ngờ, Đường Ngũ Tuấn chỉ tới công ty chơi một chút mà thôi, không ngờ lại kinh động đến cả Doãn Thu Ngọc.
Là do trước khi mọi chuyện xảy ra cô không nghĩ đến điểm này, là cô đã quên, Đường Ngũ Tuấn được di truyền toàn bộ dung nhan của hai người, mới khiến mọi chuyện rơi vào tình trạng này.
Đường Tinh Khanh bất an nhìn Đông Phùng Lưu, Đông Phùng Lưu lại rất bình tĩnh nhìn Đường Tinh Khanh, ý bảo cô cứ yên tâm, sau đó ngồi xổm xuống vuốt ve đầu Đường Ngũ Tuấn, an ủi: “Ngũ Tuấn đừng lo lắng, chú và dì kia nói chuyện một chút, cháu theo mẹ ra ngoài chơi, được không?”
Đường Ngũ Tuấn biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng thằng bé không hề sợ hãi, trong lòng thong dong bình tĩnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngây thơ, điềm nhiên nói: “Chú cứ đi làm việc trước đi, không cần bận tâm đến Ngũ Tuấn đâu.”
“Ừ.” Đông Phùng Lưu lộ ra vẻ tươi cười, tiếp đó anh đứng lên, nhìn Đường Tinh Khanh một lát, sau đó không nói một lời đi vào phòng làm việc.
Sau khi Doãn Thu Ngọc và Đông Phùng Lưu đều đã đi vào phòng làm việc, Đường Ngũ Tuấn và Đường Tinh Khanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng Đường Tinh Khanh đã có chút bối rối, cô nên làm gì bây giờ? Sớm biết sẽ có cục diện như bây giờ thì cô đã không đưa Đường Ngũ Tuấn tới công ty.
Hỏng rồi, sắp tới lại không được yên ổn rồi.
Ngược lại, Đường Ngũ Tuấn thì khá trấn tĩnh, thằng bé kéo tay Đường Tinh Khanh, thần bí cười, nói: “Mẹ, mau qua đây với con.”
Nói rồi, thằng bé kéo Đường Tinh Khanh chạy về phía bàn làm việc của thư ký của cô, mở máy tính làm việc của Đường Tinh Khanh ra, không đến một phút, không hiểu Đường Ngũ Tuấn đào đâu ra một chiếc tai nghe, cắm vào máy tính. Đưa một bên cho Đường Tinh Khanh, còn một bên để lại cho mình.
Sau đó đôi tay nhỏ bé của Đường Ngũ Tuấn gõ lia lịa trên bàn phím máy tính một dãy số hiệu, không đến mấy giây, trong tai nghe vọng đến âm thanh.
Đường Ngũ Tuấn cười gian trá, Đường Tinh Khanh vừa định hỏi thằng bé muốn giở trò quỷ gì, thì nghe thấy trong tai nghe truyền đến giọng nói giận dữ gay gắt: “Lưu! Người đàn bà bên ngoài và đứa bé kia là chuyện gì vậy hả? Có phải anh lén lút nuôi tình nhân bên ngoài không hả?”
Đường Tinh Khanh nghe thấy mà sửng sốt, chủ nhân của giọng nói the thé này chính là Doãn Thu Ngọc.
Cô nghi hoặc nhìn Đường Ngũ Tuấn, Đường Ngũ Tuấn cười gian trá, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô tiếp tục nghe, Đường Tinh Khanh thấy thế, đành tập trung lắng nghe.
Ngược lại với phản ứng kích động của Doãn Thu Ngọc, đáp lại cô ta là tiếng thủy tinh vỡ, nghe âm thanh có vẻ là Đông Phùng Lưu tức giận ném ly uống nước xuống đất.
Cùng với tiếng ly vỡ, giọng nói tràn đầy lửa giận của Đông Phùng Lưu vang lên: “Doãn Thu Ngọc! Ngược lại tôi muốn hỏi cô, cô gài bao nhiêu tai mắt trong công ty của tôi đây! Tôi thật không hiểu, thế lực của tập đoàn Doãn Thị lớn đến đâu mà ngay cả công ty của tôi cũng đã bị các người nhúng tay vào rồi.”
“Lưu...” Doãn Thu Ngọc hiển nhiên bị phản ứng của Đông Phùng Lưu hù dọa, cô ta sửng sốt vài giây, sau đó hình như đã kịp phản ứng lại, lại vô cùng kích động quát Đông Phùng Lưu: “Lưu! Anh đừng có đánh trống lảng, vấn đề bây giờ là tại sao anh và Đường Tinh Khanh lại có một đứa con lớn như vậy! Có phải cô ta chính là tình nhân trước kia của anh không, anh vẫn không thể quên được cô ta đúng không?”
Nghe được nội dung cuộc hội thoại, có thể tưởng tượng tình cảnh bên trong kịch liệt đến dường nào, chỉ tưởng tượng biểu cảm đặc sắc trên gương mặt của họ thôi, trái tim nhỏ bé của Đường Tinh Khanh đã không kìm được mà đập nhanh hơn.
Loại chuyện lén lút như vậy, đây cũng là lần đầu cô làm, đồng thời, cô lại có chút chờ mong xem Đông Phùng Lưu sẽ đáp lại tình cảm của bọn họ thế nào, là thừa nhận, hay trực tiếp phủ nhận.
Nghe được lời nói của Doãn Thu Ngọc, Đông Phùng Lưu hừ lạnh một tiếng, giọng châm chọc nói: “Không phải cô rất có năng lực sao, tại sao cô không đi điều tra thử xem, rốt cuộc tôi và Đường Tinh Khanh trước kia có từng có gì hay không. Cô ở đây gây sự vô lý như vậy thà đi tìm chứng cứ còn hơn, chờ cô tìm được bằng chứng chứng minh con trai của Đường Tinh Khanh chính là của tôi thì hãy trở lại chỉ trích tôi.”
“Bằng chứng? Ảnh chụp lần trước các người đến thành phố B, chẳng lẽ không phải bằng chứng sao?” Doãn Thu Ngọc cũng không phải loại dễ bắt nạt, bình thường bởi vì thích Đông Phùng Lưu nên cô ta mới cam tâm ngoan ngoãn phục tùng.
Thực ra khi ở nhà cô ta là một con ngựa hoang mất cương, ai cũng không thuần phục nổi, bây giờ Đông Phùng Lưu dám công khai mang tình nhân và con tới công ty khiến cô ta trở mặt, với tính khí nóng nảy của Doãn Thu Ngọc đương nhiên chịu không nổi.
Ngày hôm nay coi như là đã vạch bộ mặt thật, cô ta cũng muốn Đông Phùng Lưu có câu trả lời đàng hoàng cho cô ta.
“Thật không?” So với Doãn Thu Ngọc, giọng của Đông Phùng Lưu nghe có vẻ trầm ổn tự tin hơn nhiều, anh cười nói: “Nếu quả thật là như vậy thì sao nào, cô Doãn, cô muốn hủy bỏ hôn ước với tôi sao?”
“Hủy bỏ hôn ước ư?” Doãn Thu Ngọc như bị đả kích, cô ta tức giận nói: “Lưu, có phải anh đã sớm có quyết định này, anh cố ý đến thành phố B công tác cùng người đàn bà kia, hôm nay lại còn cố ý đem tình nhân và con tới công ty, chính là vì muốn ép em nói với bố em hủy bỏ hôn ước đúng không?”